Cọc gỗ chắn cửa đường hầm hôm qua, giờ đang dán đầy những lá bùa vàng chữ đỏ, giăng ra một tấm lưới vàng lập lòe phủ lên cửa đường hầm.
Dù không có đèn pin, Đàm Trình cũng có thể thấy rõ ràng những con oán quỷ trong động chỉ cần chạm vào tấm lưới kia sẽ bị đốt trụi ngay lập tức.
Mà ngoài cửa động, năm người đàn ông mặc quần áo tối màu khoanh tay đứng đó, những con oán quỷ thèm khát dương khí như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù có tan thành tro bụi vẫn nhắm mắt lao vào tấm lưới.
Không cần động não, Đàm Trình cũng biết, ngoài cậu ra thì nửa đêm tới mộ thì chỉ có bọn trộm mộ mà thôi.
Lúc này Đàm Trình mà lộ diện là coi như tiêu.
Nhưng mà nhìn tấm lưới kia Đàm Trình lại nhíu mày, những người này muốn diệt hết quỷ trong mộ, sau đó đột nhập vào trong sao?
Vậy Túc Cảnh Mặc phải làm sao bây giờ? Túc Cảnh Mặc có bị bọn chúng lừa không?
Đàm Trình cũng đoán được một chút cách bọn trộm mộ đang làm. Mấy người kia đứng trước cửa đường hầm để dụ lũ quỷ dính vào lưới, nhưng cũng không phải chỉ là dương khí của năm người.
Chuẩn bị nhiều đến hôm nay mới ra tay, dĩ nhiên không phải chỉ vỏn vẹn mánh khóe đơn giản như thế, bùa giăng lưới bắt quỷ là vẽ bằng máu của người sống, máu người cộng với bùa chú tạo nên dương khí bằng với gần một trăm người sống đứng trước cửa đường hầm.
Xung quanh ngôi mộ cũng được giăng sẵn những lưới bìa như thế, sắp đặt đơn giản nhưng những tấm lưới này chẳng khác gì thiên la địa võng với bọn quỷ hồn.
Mà quan trọng nhất, là hồn phách của chủ nhân Đại Mộ này.
“Mấy ngày trước mình không vào được mộ là do quỷ hồn của chủ nhân ngôi mộ này, hơn một ngàn năm, cả con vật cũng có thể tu thành tiên, nói chi quỷ hồn của một đế vương? Dù không phải tiên, thì bị dính quỷ khí hơn ngàn năm của ông ta thì…. mẹ nó mấy người chúng ta đừng hòng sống qua Tết năm sau!”
Một gã đàn ông trung niên dáng thấp bé vừa rít thuốc vừa nói như vậy.
“Chú, chú nghĩ lát nữa quỷ hồn hoàng đế có ra không? Hay là trận pháp không sử dụng được rồi!”
“Mẹ, ai nói tao muốn lùa ông ta ra.” Ném điểm đầu mẩu thuốc lá, gã đàn ông ngồi xổm xuống, chấm ngón trỏ vào chén máu người bên cạnh, rồi vẽ những chữ bùa chú lên mặt đất.
“Dù ông ta có muốn ra cũng không ra được.Đại mộ này đã bị yểm bùa, mấy con oán quỷ lang thang trong mộ ngay cả quỷ sai cũng không dám vào để bắt, huống chi cả trận pháp khu mộ này được thiết kế riêng để giam giữ linh hồn ông ta.”
Đàm Trình nấp trong chỗ tối siết chặt nắm tay, tuy cậu cũng đã lờ mờ đoán ra ngôi mộ này có vấn đề, nhưng cậu vẫn cho rằng do chấp niệm của Túc Cảnh Mặc là chính. Nhưng không ngờ, sự thật là như vậy?
Toàn bộ Đại Mộ là một trận pháp giam hồn, vậy……. Là ai, là ai lúc trước đã làm trận pháp như vậy?! Làm Túc Cảnh Mặc không thể chuyển thế, cô độc trong ngôi mộ kia 1600 năm……Vĩnh viễn không được siêu sinh!
Đàm Trình đang muôn vàn nỗi lòng, bên kia một thanh niên có vẻ trẻ hơn nhìn gã đàn ông đang vẽ bùa bằng máu: “Cái này đánh bại được hồn ông vua kia hả chú?”
Gã đàn ông trung niên vừa vẽ vừa rì rầm các câu chú kì lạ, không trả lời thanh niên kia.
Một tên khác đứng cạnh thanh niên, vẫn đang chăm chú nhìn vào cửa đường hầm vỗ vỗ vai hắn: “Đừng quấy rầy chú mày nữa, ổng tự biết cách làm, chiêu này còn không thành công nữa thì chúng ta chết hết.”
“Anh Tề, nghe mấy anh nói linh hồn hoàng đế này rất mạnh, anh có chắc sẽ chế ngự được ông ta không?”
“Dù có mạnh thì cũng là quỷ hồn, quỷ luôn không tự ý hành động được bằng con người, với cả, trận pháp này không phải để chế ngự ông ta, mà chỉ để cho ông ta ra khỏi đây thôi.”
Như là nghe được chuyện gì không thể tin được, thanh niên kinh ngạc nói: “Cho ông ta ra khỏi?! Ông ta bị nhốt trong mộ chúng ta còn không đối phó được, cho ông ta ra thì phải làm sao?”
“Ha ha, thằng nhóc này, mày không biết chú mày đang vẽ bùa chú gì sao?”
“Là gì vậy?”
“Đây là trận pháp gọi quỷ,” Tên đàn ông cong khóe môi cười nói “Chuyên để triệu hồi quỷ sai.”
“Quỷ sai?!”
“Đúng vậy, đây là trận pháp cổ của dòng họ nhà Chung, tương truyền tổ tiên họ Chung, Chung Quỳ (*) từng có công với Diêm Vương, nên Diêm Vương ban cho ông ta và hậu duệ năng lực có thể triệu hồi quỷ sai. Chú mày không phải nhà họ Chung, nhưng bà nội của mày thì phải, nên giờ mày mới có thể thấy được ma quỷ đó.” Tên đàn ông cười hừ, bật lửa châm một điếu thuốc, tiếp tục nói: “Quỷ sai không thể bắt quỷ hồn ở đây về âm phủ là vì trận pháp của ngôi mộ này, nó ngăn không cho quỷ sai vào, và quỷ quái bên trong cũng không ra được. Chúng ta chỉ cần làm cho quỷ hồn đế vương kia ra được khỏi ngôi mộ này, chuyện còn lại, để quỷ sai làm.”
(*) Trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa, Chung Quỳ là vị thần diệt yêu, trừ ma.
“Ủa vừa nói linh hồn bên trong không ra được mà? Vậy sao làm cho ông ta ra được?”
“Thế mày nghĩ chuyện mấy hôm trước làm là để chơi sao?”
Người cất lời là chú của thanh niên kia, vẽ xong trận pháp, gã cắm lên bên cạnh trận pháp ba cây nhang dẫn đường, rồi rắc một vòng gạo nếp.
“Tuy không phá được trận pháp khu mộ này, nhưng cũng có thể xé rách một lỗ nhỏ. Quỷ không thể vào không thể ra, nhưng người sống thì có thể, mấy bữa trước tao có trộn tro cốt người và máu người sống vào bom diệt quỷ, mấy thứ đó có thể tạo ra một lỗ hổng nhỏ ở đường hầm, chỉ cần dụ hoàng đế ra đến đường hầm, chúng ta hợp lực làm phép bên ngoài, sẽ kéo được ông ta ra thôi.”
Nhưng mà gã trung niên kia giấu nhẹm, tro cốt này phải là tro của người vừa bị thiêu sống, máu tươi phải là máu của trẻ em dưới sáu tuổi………
Trong đầu Đàm Trình như có thứ gì nổ vang, cậu không phản ứng kịp lời bọn chúng nói, bọn chúng muốn làm cái gì?!
Thẳng cho đến khi gã trung niên hô một tiếng bảo cả bọn im lặng, Đàm Trình mới sực tỉnh, những người này, bọn chúng muốn Túc Cảnh Mặc ra khỏi ngôi mộ…… Sau đó để quỷ sai mang y đi?
Vậy, có phải là, Túc Cảnh Mặc có thể rời khỏi ngôi mộ, sau đó được giải thoát?
Nhưng mà nếu y được giải thoát, thì chẳng phải cậu sẽ không thể biết gì về chuyện của Đại Tự nữa sao?
Chỉ là còn chưa chờ Đàm Trình kết thúc suy nghĩ miên man, sắc trời chung quanh đã biến chuyển kỳ lạ. Trời đêm vốn đang màu xanh đen lại đột nhiên chuyển màu. Cả bầu trời trên ngôi mộ chuyển sang màu đỏ máu, những đám mây quay cuồng thành một vòng xoáy, ánh lên cả vùng núi non một màu đỏ ghê người. Những con chim trong núi dáo dác sợ hãi bay ra khỏi tổ.
Ở trong mộ Túc Cảnh Mặc cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, cười lạnh, đứng lên bước ra ngoài cửa mộ.
Đến khi nhìn thấy tấm lưới tơ vàng căng trước cửa đường hầm, Túc Cảnh Mặc nhướng mày:
“Thảo nào trẫm cứ tự hỏi vì sao đêm nay oán quỷ lại ầm ỹ như vậy, hóa ra là do thứ này lừa gạt.” Nói đoạn, Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, nhìn gã trung niên thấp bé nhất: “Cũng khá đấy.”
Những tên trộm mộ hoàn toàn không ngờ tới, vị đế vương được mai táng dưới đại mộ này lại trẻ như thế, lại..lại còn….
“Sao đẹp trai dữ vậy.” Tên được gọi là anh Tề nói khẽ với bốn người còn lại.
Gã trung niên liếc mắt chọc tên họ Tề, “Chú ý hành động của ông ta! Sơ sẩy một tý là bỏ mạng cả lũ bây giờ!”
Nói xong, gã trung niên nhìn Túc Cảnh Mặc, lạnh lùng nói: “Nhân thế luân hồi là Thiên Đạo, bệ hạ dù là đế vương cũng không tránh được chuyện này. Tôi có thể giúp bệ hạ chuyển thế, nếu bệ hạ có thể đồng ý……”
“Thế à?” Chậm rãi bước ra hai bước, Túc Cảnh Mặc cúi đầu nhìn gã, giống như đang cảm thấy hứng thú, “Ngươi có bản lĩnh đó sao? Chỉ là trẫm không biết, kẻ dám lấy máu và tro này để giúp trẫm ra khỏi mộ, có đáng tin không.”
Gã trung niên vẫn đang che giấu chuyện gã giết người với thành viên khác trong bọn, nếu để mấy người này biết, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua.
Đột nhiên bị Túc Cảnh Mặc nói thẳng, gã trung niên thẹn quá quá giận, quát, “Xem ra ông không chịu phối hợp nhỉ!” Nói đoạn, gã xé toạc tấm lưới tơ vàng, giật bốn tấm bùa trước cửa hang đã hấp thụ hơn một trăm oán quỷ đốt trụi, ném vào trong chén máu. Sau đó gã bưng chén máu, ừng ực nuốt xuống từng ngụm máu đen.
Trong phút chốc quanh người gã ta cuồn cuộn lên từng luồng sát khí.
“Còn đợi cái gì!? Tiến hành ngay cho tao!” Gã gầm lên làm bốn người bên cạnh đang sợ đến ngây người vội vàng ngồi xếp bằng xuống xung quanh gã. Gã đàn ông đứng giữa trận pháp hô to: “Nhân lai cách trọng chỉ, quỷ lai cách tọa sơn, thiên tà lộng bất xuất, vạn tà lộng bất khai….. …...Quỷ sai địa phủ hãy nhập vào cơ thể ta!”
Vừa dứt câu thần chú, vòng ma pháp vẽ bằng máu quanh gã trung niên chợt bừng sáng lên màu đỏ sẫm, nháy mắt bao phủ gã ta, mà xung quanh Túc Cảnh Mặc cũng phát ra ánh sáng đỏ tương tự. Cảm thấy không ổn, Túc Cảnh Mặc muốn né tránh lại phát hiện y không thể cử động!
Giữa trận pháp, một đôi vuốt quỷ cực dài, trắng bợt thò ra trông rất khủng khiếp. Đôi vuốt quỷ vừa thò ra lập tức hướng thẳng về phía Túc Cảnh Mặc.
Đàm Trình thấy cảnh trước mắt, đầu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã không tự chủ được chạy đến đường hầm!
“Không! Túc Cảnh Mặc!”
Không, cái gì mà luân hồi chuyển thế! Đàm Trình cậu còn chưa biết rõ ràng đoạn lịch sử bị biến mất kia là thế nào, cậu còn rất nhiều thứ chưa hỏi Túc Cảnh Mặc, y không thể đi được! Không thể đi!
—
(*): quỷ sai, (sai trong sai khiến): mình không search được tài liệu nào định nghĩa chính xác về quỷ sai nhưng theo mình hiểu thì nó là một loại quỷ phục dịch, có thể có nhiệm vụ dẫn linh hồn về âm phủ hay làm nhiệm vụ thi hành hình phạt dưới địa ngục như đầu trâu mặt ngựa, Hắc Bạch vô thường.
Câu chú “Nhân lai cách trọng chỉ, quỷ lai cách tọa sơn, thiên tà lộng bất xuất, vạn tà lộng bất khai” là chú phòng quỷ.
./.
Bình luận