Mùa thu vùng Tây Bắc ít khi có mưa to, nhưng mà trận mưa lớn hôm nay cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ý định muốn mời mọi người ăn tiệc của Lý Quốc Hiền.
Tại sao ăn tiệc vậy? Ồ lại còn chẳng phải vì Giáo sư Lý mất tận mấy năm trời viết luận án về thôn Ninh Hóa cuối cùng cũng được duyệt đó sao! Ngoài Quốc gia phê duyệt, rót rất nhiều kinh phí, còn có nhiều công ty cảm thấy hứng thú, cũng đầu tư ngầm sau lưng nữa cơ. Giải quyết triệt để chuyện thiếu vốn của đội khảo cổ Đại Mộ ở thôn Ninh Hóa rồi, đương nhiên phải mở tiệc ăn mừng chứ!
À! Vậy ăn tiệc mừng ở đâu vậy! Quốc gia không có cho tổ chức tiệc rượu quá lớn đâu!
Tiệc rượu ‘nhỏ’ này ít nhất cũng đến mười bàn, chủ bữa tiệc Lý Quốc Hiền hào hứng ngẩng đầu nâng ly, mọi người ngồi phía dưới cũng nâng ly theo.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm Trương Tuấn vừa phải tặng mấy trăm tệ cho bữa tiệc.
Vốn nghe nói được mời đi ăn tiệc, bữa tối miễn phí đương nhiên không thể thiếu mặt Trương Tuấn, nhưng khi đến rồi, thấy ai cũng chuẩn bị phong bì tiền biếu, Trương Tuấn mới biết mình bị ‘gài hàng’, người khác đưa, cậu ta không đưa cũng kỳ, thế là đành nhăn nhó móc vài trăm tệ trong túi ra bỏ bao thư.
Nhìn sơn hào hải vị đầy bàn, Tây An không ven biển, hải sản rất đắt, nhưng một bàn toàn là hải sản tươi sống, không biết phải tốn bao nhiêu nữa…….
Mọi người chưa ai động đũa, Trương Tuấn cũng ngại ăn trước, nên đành nâng ly theo, nghe Lý Quốc Hiền ‘tuyên bố lý do’:
“Lần này, chắc mọi người cũng biết, là đội khảo cổ của chúng ta đã giải quyết được vấn đề tài chính. Nhưng mọi người cũng biết tài chính cũng hữu hạn, không thể sử dụng phung phí. Nhiệm vụ kế tiếp của chúng ta chính là dùng tài chính hữu hạn này để làm nên việc lớn, mở được lăng mộ ở thôn Ninh Hóa ra, để mọi người khắp nơi có thể đến chiêm ngưỡng vị đế vương này, chiêm ngưỡng thời đại huy hoàng này. Vâng, đương nhiên mọi người cũng biết, trước mắt quốc gia chúng ta chỉ có mỗi Minh Định Lăng là lăng mộ hoàng đế duy nhất được mở ra, nhưng vì thời đại mà để lại nhiều nuối tiếc… Nhưng mà! Đại mộ thôn Ninh Hóa này chúng ta không được để lại tiếc nuối! Mỗi một thứ chúng ta đều phải trân trọng! Bảo vệ tuyệt đối những cổ vật!”
(*) Minh Định Lăng là lăng mộ thuộc triều Minh duy nhất đc mở thôi chứ ko phải lăng mộ duy nhất đc mở trên toàn Trung Quốc…..chắc tác giả lại nhầm….
Lý Quốc Hiền vừa dứt lời, những người bên dưới bắt đầu vỗ tay reo hò. Trương Tuấn cũng hòa cùng với đám đông, nhưng trong lòng lại dấy lên những suy nghĩ khác.
Đàm Trình không nói Lý Quốc Hiền có vấn đề, thì đúng là cũng có những thứ cậu ta cũng không suy ngẫm lại, tỉ như vấn đề tài chính này. Hai năm trước đội khảo cổ rõ ràng nghèo đến tiền lương cũng không phát nổi, công nhân cũng không có tiền thuê. Cả lúc trước cũng nói không ai muốn rót vốn cho đội khảo mổ mà? Nhưng bây giờ sao lại thế? Thôn Ninh Hóa thôn rõ ràng vừa chết vài người, tại sao lại được cấp tài chính ngay lúc này? Vụ án này làm cục cảnh sát còn phong tỏa cả đại mộ, không cho đội khảo cổ của các cậu vào thì làm gì mà có ai chịu rót vốn?
Trương Tuấn nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng biết có những thứ không thể nói ra tùy tiện.
Lý Quốc Hiền không đơn giản, chí ít cũng không đơn giản như ông ta thể hiện ra bên ngoài, có khi nào chuyện tài chính là ông ta cố tình thao túng không, có khi nào…..
Có khi nào…….. Giống như Đàm Trình nghĩ, Lý Quốc Hiền thật sự muốn những ‘học trò cưng’ bọn cậu lấy mạng đi thăm dò trước cái đại mộ nguy hiểm chết người kia cho ông ta…
Nghĩ đến đây, Trương Tuấn ớn lạnh sống lưng, vội vàng bưng ly rượu lên nốc cạn…… Có những thứ mà nếu suy nghĩ sâu xa sẽ cảm thấy sợ hãi thật sự……
Trương Tuấn lại càng lo lắng cho Đàm Trình và Ngô Hải đang ở Sơn Tây.
Điện thoại Đàm Trình và Ngô Hải từ trưa đã bắt đầu không liên lạc được, nửa tiếng trước cậu ta có gọi lại thử, nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng như cũ.
Biết hai người này phải lên núi cao tìm đại mộ, nếu trên núi sóng không tốt không liên lạc được, hay tìm được đại mộ rồi, muốn tập trung nghiên cứu nên tắt điện thoại thì cũng hợp lý đi. Nhưng nghĩ đến mấy sự cố ở đại mộ thôn Ninh Hóa…… Cậu ta chợt sợ có gì bất trắc xảy ra.
Đặc biệt là cơn mưa rất to hôm nay, mỗi lần sấm sét ầm ầm, cậu ta lại giật bắn người lên.
Mẹ nó! Nếu lúc đó cả ba đi luôn thì tốt rồi, thêm một người cũng đỡ được một chuyện!
Nghĩ đến chuyện này, đồ ăn ngon lành trước mặt Trương Tuấn cũng ăn không vô, cúi đầu cầm điện thoại định gọi lại cho Đàm Trình, Ngô Hải, nhưng vẫn là tin báo không liên lạc được.
“Trương Tuấn, đang lén lút làm gì thế? Thức ăn trên bàn không ngon à?”
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng Lý Quốc Hiền làm Trương Tuấn giật mình, trượt tay đánh rơi điện thoại xuống bên cạnh chân ông ta.
“Ha ha ha, thằng nhóc này, còn trẻ mà tay chân đã lẩm cẩm?” Lý Quốc Hiền vỗ vỗ vai Trương Tuấn, sau đó khom lưng nhặt điện thoại cậu ta lên.
Liếc liếc giao diện điện thoại Trương Tuấn còn sáng, Lý Quốc Hiền cười nói: “Tôi còn tưởng cậu đang nhắn tin cho bạn gái, hóa ra là đang gọi điện thoại.”
Vội vàng nhận lấy điện thoại từ tay Lý Quốc Hiền, Trương Tuấn liếm liếm cặp môi khô rang, cười to, “Vừa cãi nhau to với bạn gái, em đang định tranh thủ gọi cho anh em kể khổ.”
“Thảo nào hôm nay có một mình cậu đến.” Lý Quốc Hiền cười nói: “Đúng rồi sao không thấy Đàm Trình với Ngô Hải tới đây? Hai cậu ta chạy đi đâu rồi?”
“A, hai người đó đi du lịch rồi thầy.”
“Ngô Hải cũng đi à? Tưởng cậu bảo Đàm Trình và bạn gái đi du lịch thôi?”
Lý Quốc Hiền vừa dứt lời, Trương Tuấn mắng thầm trong bụng, lúc này cậu ta mới nhớ hôm đó nói dối Lý Quốc Hiền là Đàm Trình đi du lịch với bạn gái, Lý Quốc Hiền không đề cập tới cậu cũng quên mất luôn, ai ngờ ông ta còn nhớ rõ?
Nhưng mà mồm mép của Trương Tuấn cũng không phải dạng vừa đâu, không đảo mắt lấy một cái, cậu ta gật đầu nói tiếp rất tự nhiên: “Đúng rồi ạ, Ngô Hải cũng đi du lịch, nói là dạo này nhiều chuyện xảy ra nên muốn đi xa giải stress. Hình như là đi Cáp Nhĩ Tân tìm bạn gấp ba. Còn Đàm Trình…..” Nói đến đây, Trương Tuấn chép miệng cảm thán: “Đàm Trình có bạn gái là bỏ rơi bạn bè, giờ này chắc cậu ta đang ôm bạn gái ngắm trăng ngắm sao gì chắc luôn!”
Lý Quốc Hiền thấy Trương Tuấn có vẻ không phải nói dối nên cũng không hỏi tiếp. Đúng lúc bên kia có người gọi ông ta, nên quay lại dặn Trương Tuấn ăn nhiều một chút rồi đi ngay.
Lý Quốc Hiền đi khỏi, Trương Tuấn mới dám thở phào một ơi, sờ sờ trái tim đập binh binh trong lồng ngực vì sợ Lý Quốc Hiền. Ôi cái tốc độ tim đập này, còn nhanh hơn so với lần đầu tiên cậu ta thoát kiếp trai tân nữa!
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh uống rượu, thấy Trương Tuấn như thế thì cười nói, “Ha ha, cậu sợ Lý Quốc Hiền đến thế à?”
Trương Tuấn nhìn người đàn ông trung niên vừa nói chuyện, cậu đã gặp qua, cũng là một giảng viên khảo cổ, nhưng tên là gì thì cậu không biết.
Có người hỏi cậu cũng không thể không trả lời, bĩu môi nói, “Thầy Lý quá uy nghiêm! Nói chuyện với thầy ấy làm em cảm thấy hồi hộp.”
Có lẽ là do ngành nghiên cứu học vấn, đặc biệt là ngành khảo cổ này ít gặp những người hay nói chuyện đùa bỡn nửa thật nửa giả như Trương Tuấn, người đàn ông trung niên còn tưởng Trương Tuấn đang nói thật, ha ha nở nụ cười.
Rượu ngon Mao Đài từng ly xuống bụng, người đàn ông trung niên chép chép miệng, nửa tỉnh nửa say nói: “Cũng đúng, giáo sư Lý rất có tiếng tăm trong ngành khảo cổ quốc gia. Người trẻ tuổi các cậu không hiểu rõ, nên sẽ dễ dàng sùng bái ông ta.”
Trương Tuấn giật giật chân mày, ‘người trẻ tuổi không hiểu rõ nên sẽ dễ dàng sùng bái ông ta’? Ha ha, có lẽ giáo sư này cũng không ưa Lý Quốc Hiền, phải khai thác thử xem có thông tin gì không!
Trương Tuấn bưng ly rượu nhấp một hớp, giả vờ say chuếnh choáng đặt ly rượu xuống bàn cái cạch, gác tay lên vai người trung niên: “Thầy à, thầy có vẻ biết nhiều chuyện của giáo sư Lý ạ, có thể kể em nghe được không?, hê hê, người trẻ chúng em rất thích nghe mấy chuyện tình cảm xưa xửa xừa xưa của các thầy ~”
Giảng viên vừa nghe đã biết Trương Tuấn đang ám chỉ chuyện của Giảng viên Kim trong trường và một nghiên cứu sinh, cũng không nhịn được chọc Trương Tuấn, “Ha, bọn thanh niên này thật là!”
Trương Tuấn tới gần giảng sư này, làm vẻ mặt xấu xa nhỏ giọng hỏi: “Nói cho em nghe chút được không, giáo sư của chúng em có tai tiếng gì vậy thầy?”
“Giảng viên của cậu không có tai tiếng gì cả, ông ta tốt xấu vẫn là một học giả uyên bác.”
“Đúng vậy! Giảng viên của em là nhà khảo cổ giỏi nhất! Trong mắt em không ai giỏi hơn Giáo sư Lý!”
Câu Trương Tuấn vừa nói, phàm ai làm nghiên cứu khảo cổ cũng đều cảm thấy khó chịu. Uống rượu nhiều đầu óc cũng say say, người giảng viên kia cau mày, hừ một tiếng, “Ông ta làm gì trong sạch đến mức đó! Chuyện ở thôn Ninh Hóa mười năm trước ông ta cũng chưa từng hé răng ra!”
Nghe đến đó Trương Tuấn thót tim, nnhưng cậu ta cố gắng vờ như không để tâm: “Ối dào ôi~ mười năm trước thì có chuyện gì đâu……. Nhiều lắm thì chắc cũng cãi nhau với giảng viên khác thôi! Chứ có gì to tát đâu!”
“Án mạng! Án mạng có tính không!”
Ngắn ngủn mấy chữ làm Trương Tuấn thu ngay nụ cười trên mặt, giảng viên bên cạnh cũng chợt sực tỉnh, nhìn Lý Quốc Hiền chậm rãi đã đi tới, giảng sư vỗ vỗ mặt, quay sang Trương Tuấn nói: “Ha, tôi nói giỡn thôi. cậu đừng tin”
“Ha ha ha! Sao em tin được!” Hoàn hồn, Trương Tuấn cười lớn rót đầy ly rượu tiếp theo, cố gắng áp chế lại sóng gió cuồn cuộn trong lòng, cười nói: “Em chắc chắn là không tin rồi, tính thầy Lý em cũng biết mà.”
Vừa dứt câu, Lý Quốc Hiền cũng đã đi tới, giảng sư kia thấy Lý Quốc Hiền lại tới bên này nữa, vội vàng đứng kéo tay ông ta, muốn kính rượu.
Lý Quốc Hiền cười cười: “Mọi người đang nói chuyện gì thế, tôi đứng bên kia nghe thấy án mạng?”
“À… thấy thằng nhóc này dễ nói chuyện nên tôi tán gẫu một tý, đang nhắc đến án mạng ở thôn dạo gần đây.”
“Chuyện đó đã qua rồi, ông cũng đừng nhắc lại nữa, nhắc tới tôi lại nhớ mấy sinh viên của tôi……” Mắt Lý Quốc Hiền như rơm rớm, “Xin đừng nói nữa, đừng nói nữa…..”
Trương Tuấn thấy thế vội vàng đứng lên an ủi: “Thầy cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này chẳng trách ai được, chẳng ai ngờ tới mà. Giờ chúng ta chỉ có thể tập trung hoàn thành công việc……Đây cũng là công việc các bạn đã hy sinh để hoàn thành…… Haizzz……”
Nhìn Lý Quốc Hiền lắc lắc đầu như đang đau khổ, Trương Tuấn đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cúi đầu khó chịu thở dài: “Còn những vụ án này, chỉ có thể tin tưởng lưới trời lồng lộng…… Trời cao sẽ đòi lại công bằng cho họ……”
Vừa dứt lời, Lý Quốc Hiền chợt run lên rất khẽ…….
“……. Đúng……. Cũng chỉ có thể hy vọng như vậy……”
Trương Tuấn khẽ mỉm cười, trong lòng lại lạnh băng, không biết vì sao, giờ phút này cậu cứ dấy lên một cảm giác bất an……. Đàm Trình và Ngô Hải e là đang gặp nguy hiểm rồi……
—
Câu những người hay nói đạo lý thường sống như loonf chẳng bao giờ sai……
Bình luận