Bộ áo giáp trống rỗng đột nhiên phát ra tiếng người rành mạch rõ ràng, không chỉ Ngô Hải, mà Đàm Trình cũng cảm thấy không thể tin được.
Ngô Hải không nhìn thấy quỷ quái, cậu ta thấy một bộ áo giáp tướng quân cổ đại cầu kỳ hoa mỹ nhưng lại có thể cử động và phát ra âm thanh, nghĩ bên trong áo giáp này chắc chắn có quỷ hồn, chỉ là cậu ta không nhìn thấy mà thôi.
Ngô Hải khẽ hỏi Đàm Trình bên cạnh “Trong áo giáp có quỷ hồn phải không?”
Đàm Trình lau mồ hôi trán, lắc lắc đầu, “Không, hình như là không có, ít nhất…… tôi cũng không thấy bên trong áo giáp có hồn phách.”
Vậy âm thanh từ đâu phát ra……
Ngô Hải muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn sắc mặt Đàm Trình cũng đang rất xấu, cậu ta liền im lặng. Chuyện này chắc Đàm Trình cũng không biết.
Ngô Hải đoán đúng, Đàm Trình thật sự cũng không thể hiểu được. Những hiểu biết về ma quỷ đến giờ của cậu cũng chỉ từ trong tiểu thuyết và phim ảnh mà ra, trong hiện thực này cũng là lần đầu tiên cậu phát hiện có quỷ hồn tồn tại. Cậu không biết gì về thế giới âm phủ, tử trước đến giờ cậu chỉ gặp có lệ quỷ oán quỷ, và Túc Cảnh Mặc mà thôi…… Còn chuyện bộ áo giáp không hồn phách vì sao lại có thể chuyển động và nói chuyện thì cậu không thể giải thích được.
Đàm Trình không biết, bộ áo giáp trước mặt có thể lấy mạng hai câu bất cứ lúc nào cũng không rảnh rỗi đi giải thích nghi ngờ cho cậu.
Thấy cả hai không trả lời, bộ giáp bạc bước đến gần, làm Đàm Trình và Ngô Hải giật mình sợ hãi, cũng thụt lui về phía sau
Cho đến khi không thể lui được nữa……
Đàm Trình không muốn chết, càng không muốn chết ở cái nơi này. nhưng cậu không nghĩ ra cách để một người bình thường có thể thắng bộ giáp quỷ dị, cách duy nhất nghĩ ra được là chạy trốn. Nhưng mà chạy đi đâu, lửa ngoài hành lang chẳng biết tắt chưa, mộ thất này ở đông tây nam bắc cũng có bốn cửa, nhưng không hiểu trận pháp, Đàm Trình cũng biết nếu chạy trốn lung tung qua những cửa đó sẽ có thêm tai họa gì ập đến hay không.
Huống chi bộ giáp trước mặt sẽ không cho cậu thời gian và cơ hội chạy trốn.
Ảo ảnh tra tấn khi nãy, chắc chắn là do bộ giáp này gây ra. Sức mạnh của cậu và ‘hắn’ cách xa quá lớn.
Làm thế nào, phải làm thế nào mới có thể sống sót đây!
Nhìn bộ giáp càng tiến đến gần, Đàm Trình càng hoảng loạn. Cậu muốn tìm ra một sáng kiến nào đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra!
Đàm Trình à, bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Nội tâm liên tục gào rống trấn an bản thân, nhưng vậy mà cũng có tác dụng, đầu óc Đàm Trình đã nảy ra một ý.
Dù là quỷ hồn hay là áo giáp có tri giác thì đây chắc chắn cũng là vị tướng quân có cấp bậc không cao lắm theo như thông tin khắc trên vách đá kia.
“Ninh Khanh, tự Ngô Phi, Ninh Phá tam tử, là lương tướng Đại Tự……. Đức thiên năm thứ hai, từ bát phẩm hạ ngự nhục phó úy, đức thiên năm thứ bảy, từ lục phẩm thăng lên làm Phó úy chấn uy, đức thiên năm thứ mười, được phong làm Chính Ngũ Phẩm Ninh tướng quân…… Mùa đông Đức thiên năm thứ mười hai, bái vi Chính Ngũ Phẩm Ninh tướng quân cầm quân ra Thượng Cốc đánh lui Bắc Hồ Man, chết trận, bị Hồ Man Vương thứu thực chi…”
Nội dung khắc trên vách tường xuất hiện trong đầu, tim Đàm Trình khẽ nảy lên trong lồng ngực. Lúc đem mũi tên khắc chữ Ninh khai quật được ở hầm binh khí cho Túc Cảnh Mặc xem, khi y nói đến người này thì không có cảm xúc gì quá rõ. Đàm Trình có thể nhìn ra được, Túc Cảnh Mặc cũng không để ý lắm đến Ninh tướng quân, càng không hiểu biết gì nhiều về hắn.
Túc Cảnh Mặc không biết hắn, nhưng hắn chắc chắn biết Túc Cảnh Mặc. Hắn đi theo hoàng đế đời sau, là ngũ đệ của Túc Cảnh Mặc. Khả năng cao kẻ an táng chính ở đây cũng là Túc Cảnh Nghiên……
Đàm Trình nhanh chóng tính kế trong lòng……
Thấy tay áo giáp lại nâng cây thương bén nhọn lên định đâm thủng cả hai, Đàm Trình không kịp suy nghĩ sâu xa nữa, giả vờ đạm nhiên khẽ cười lên, bắt chước giọng điệu Túc Cảnh Mặc, nói: “Ninh gia tam tử, Ninh Khanh, ngàn năm tuy cũng chỉ là giây lát, ngươi lại như cũ chỉ là người trông cửa của Ngũ đệ trẫm sao.”
(trời má dám nhại giọng pi sà, pi sà mà biết là đánh cho chết =]])
Giọng nói mang theo một vẻ cười nhạo, cậu ở bên cạnh Túc Cảnh Mặc cũng lâu nên cũng biết được tính tình y. Túc Cảnh Mặc nói chuyện có vẻ như ôn hòa, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng cười, nhưng lời nói ra có thể đâm người ta đến chết.
Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Trình bắt chước cách nói chuyện của Túc Cảnh Mặc, tuy trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản, nhưng cậu thật sự lo lắng mình có bắt chước giống hay không, có bị bộ giáp kỳ quái này vạch trần không.
Tự nhiên Đàm Trình lại thay đổi như thế, Ngô Hải sợ xanh cả mặt, Đàm Trình bị làm sao vậy? Quỷ nhập hả?!
Tình hình cấp bách, Đàm Trình không thể giải thích kỹ càng với Ngô Hải được. Thấy Ngô Hải há hốc mồm, cậu chỉ có thể lén lút ra dấu với cậu ta một cái, ý bảo đừng nói gì.
Quả nhiên, bộ giáp tướng quân kia nghe thấy, cánh tay khựng lại trên không, do dự xuống tay.
“Ngươi là người phương nào?” Có thể gọi Túc Cảnh Nghiên là Ngũ đệ, vậy thì chỉ có bốn vị hoàng huynh kia. Người này nói chuyện luôn mỉm cười, mang một giọng điệu trêu chọc, hơn nữa cái ngữ khí, cái cách nói chuyện này, tuy rằng ngôn ngữ có hơi kỳ quái, nhưng Ninh Khanh cũng chỉ có thể nghĩ đến vị Đế Vương Đại Tự uy chấn tứ phương, thu phục Tây Bắc vạn núi sông sơn kia……Túc Cảnh Mặc.
Nhưng hắn vẫn không chắc chắn, đã hơn 1600 năm rồi, nếu Túc Cảnh Mặc có thể chuyển thế đầu thai, thì cũng không thể nhớ rõ chuyện kiếp trước. Cả kẻ đang đứng trước mặt hắn chẳng giống y một chút nào, chưa kể cách nói chuyện cũng không có cái chất kiêu ngạo tự phụ trời sinh từ trong xương tủy, tuy rằng Túc Cảnh Mặc là kiểu tự phụ có năng lực (ý là chảnh nhưng giỏi thật)…… Người này, chắc chắn không phải vị đế vương kia.
Thấy bộ giáp tướng quân không tấn công nữa, Đàm Trình thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra giả dạng cũng có chút có chút tác dụng.
Nhưng cậu còn chưa thở phào xong, bộ giáp tướng quân lại nói tiếp một câu làm Đàm Trình bùng lên sự tức giận: “Ngươi không phải Ứng Đức Võ hoàng đế, ngươi không giống Ứng Đức Võ hoàng đế, cho dù chuyển thế thì cũng không thể được, vì theo ta biết Ứng Đức Võ hoàng đế không có khả năng luân hồi chuyển thế.”
Lời nói như sấm sét nổ vang bên tai Đàm Trình, trong đầu vang lên những tiếng gầm rú.
Không thể luân hồi chuyển thế? Ý tên tướng quân này là gì? Sao hắn ta biết Cảnh Mặc không thể luân hồi chuyển thế, sao hắn ta có thể chắc chắn hơn 1600 năm không có biến cố xảy ra?!
Chỉ có duy nhất một đáp án. Có thể động tay động chân với đế vương đã băng hà, chỉ có thể là đế vương kế vị lúc sau, Túc Cảnh Nghiên. Nói cách khác lăng mộ đang an táng Túc Cảnh Mặc chính là do hắn xây, bày trận pháp giam giữ linh hồn hơn ngàn năm cũng là do hắn!
Tuy rằng trước đây cậu cũng đã suy đoán như vậy, nhưng chính tai nghe thấy, Đàm Trình không thể không phẫn nộ!
Cảnh Mặc bị giam giữ đến 1600 năm! Không thể chuyển thế, càng không thể chết đi, ngay cả khi y muốn linh hồn của mình tan biến cũng không thể làm được. Hơn một ngàn năm…… Chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chưa bao giờ ra khỏi được cái nơi nhỏ bé âm u kia, Cho dù là quỷ hồn, nhưng nghĩ đến Cảnh Mặc vẫn luôn phải ở trong cái lăng mộ tối tăm u ám đó, ở trong cái nơi của người chết kia, Đàm Trình đau đến không chịu đựng nổi, đau đớn lan tràn che mắt Đàm Trình, lửa giận thiêu rụi tất cả lý trí của cậu!
Sự phẫn nộ cùng cực hiện cả lên gương mặt ngày thường vốn đạm nhiên, Đàm Trình bước lên phía trước gần sát với bộ giáp tướng quân kia. Nhìn bộ giáp trống rỗng, Đàm Trình gần như là gào thét lên:
“Ai đã chôn cất Cảnh Mặc ở nơi đó? Các người có tư cách gì bắt người đó phải ở lại cái nơi âm u cô quạnh kia suốt 1600 năm!!!”
Đàm Trình đột nhiên kích động, sự tức giận này làm Ninh Khanh hoảng hốt trong tích tắc.
Sinh thời hắn là tướng sĩ, lúc Tiên Hoàng chưa hóa hạc bay về phía tây, người được tướng sĩ Đại Tự kính trọng nhất, chính là Tam hoàng tử lúc đó, Túc Cảnh Mặc.
Túc Cảnh Mặc điều binh khiển tướng thành thạo đến toàn bộ Đại Tự đều không thể không phục, y cũng là hoàng tử đầu tiên trong vương triều Đại Tự lập công mà được phong thành Vương hoàng tử, ngay cả Ninh Khanh hắn, dù ở khác trận doanh, cũng rất nể phục Túc Cảnh Mặc.
Thông minh hơn người, tài hoa hơn người, tuy rằng người này cũng có tiếng phong lưu…… Nhưng y thật sự là người thích hợp nhất lên làm hoàng đế…… so với người đắm mình trong vòng xoáy quyền lực kia, thì những năm Túc Cảnh Mặc tại vị, đúng là đã cống hiến rất nhiều cho Đại Tự.
Nếu không phải lúc trước Túc Cảnh Mặc lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, người nọ cũng không đủ khả năng đoạt được ngôi vị hoàng đế từ tay y……
Một núi không thể có hai hổ, cùng một thời đại xuất hiện hai người có chi mệnh làm Đế vương, tất nhiên phải xảy ra một trận sóng to gió lớn.
Đó là thịnh thế, cũng là loạn thế……
Nhưng mà, lúc trước hắn ở trong doanh trại của Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử lúc ấy vẫn luôn tìm kiếm điểm yếu của Túc Cảnh Mặc, tìm người có thể dùng để uy hiếp y. Lúc đó hắn cũng đi âm thầm điều tra, người trước mặt này, Ninh Khanh thật sự chưa từng thấy qua.
Nhưng người này lại phẫn nộ như thế, trong mắt chỉ toàn oán hận. Mà ánh mắt đó, Ninh Khanh rất quen thuộc, hắn có thể đoán được nam tử trước mặt dành tình cảm như thế nào cho Túc Cảnh Mặc.
Vì sao lại quyết tuyệt như vậy, hắn cũng không thể trả lời.
“Năm đó Ứng Đức Võ Đế bại, cách làm của Hoàng Thượng cũng gặp nhiều người phản đối,” đương nhiên ngay cả hắn cũng như thế, “Nhưng mà…… Có lẽ Hoàng Thượng có lý do riêng để làm như vậy……”
Tuy không biết trước mặt người là ai, nhưng người này ít nhất là biết Đại Tự, chuyện sinh thời hắn biết, nhưng chuyện sau khi chết hắn dĩ nhiên không biết……
Chuyện này làm cho Ninh Khanh có tính toán khác, tạm thời không giết chết người này……
Đàm Trình không biết vị tướng quân này đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy bộ giáp kỳ lạ nói một câu, cậu lại không thể chấp nhận được.
“Ha ha,” cười nhạo một tiếng, “Lý do riêng? Lý do riêng nào mới có thể xuống tay được như thế? Sẽ không sợ sau khi thiên thu, đế vương đời sau sẽ đối xử như vậy với hắn luôn sao!”
Dưới cơn thịnh nộ, Đàm Trình thậm chí quên đi bộ giáp trước mặt này nguy hiểm cỡ nào, lại bước đến gần một bước, “Nhân quả tuần hoàn, Túc Cảnh Nghiên chắc chắn cũng sẽ không được tốt đẹp đâu!”
Lời của Đàm Trình đã chọc giận vị tướng quân này, bộ giáp trụ đang bình tĩnh, nghe đến đây chợt cả bộ giáp bắt đầu lóe lên những tia sáng chói lòa:
“Chết đi!”
“Đàm Trình! Lùi lại mau!”
“Cách xa hắn ra!”
Hai tiếng kêu vang lên cùng một lúc, Ngô Hải bị ánh sáng quỷ dị kia chiếu sáng không thể đến gần, ngay lúc đó một bóng người khác lao tới đẩy văng Đàm Trình ra, né tránh kịp thời luồng sáng có thể đốt cháy bất cứ thứ gì.
—
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của Đàm Trình và Túc Cảnh Mặc không có người thứ ba, vì quan hệ người và quỷ thế này đủ ngược sml rồi….
Đàm Trình và Túc Cảnh Mặc là cái kiểu yêu nhưng không thể đến bên cạnh nhau…
—
Ư ư nếu Ninh Khanh cặp với Túc Cảnh Nghiên thì Đàm Trình là anh em cột chèo với Ninh Khanh á =]]]] Mặc với Nghiên gườm nhau xong hai ông chồng cũng đi đánh nhau bênh vợ luôn, gia môn thật bất hạnh =]]]]]]
Bình luận