Đường hầm cả ba chui ra không phải cái mà Đàm Trình và Ngô Hải đi vào, đây là một đường hầm khác đào ở mặt phía sau của ngọn núi.
Đàm Trình đang bị thương, có thể chống chạy ra được đến đây đã là gắng gượng lắm rồi.
“Chúng ta nên chạy thoát từ chỗ này đi,” Mặt trời đã lên cao, ở trong mộ thất tối tăm quá lâu, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng chan hòa làm mắt Đàm Trình hơi không quen, “Bộn trộm mộ khống chế chúng tôi có đến mười mấy người, hẳn là vẫn còn chờ ở cửa hầm bên kia, ba chúng ta không đánh lại được đâu.”
“Mười mấy người!?”
Khúc Chí Văn nghe Đàm Trình nói, phức tạp trả lời: “Nhưng mà lúc tôi đến đây với Khương Bình không nhìn thấy ai cả.” Không chỉ như vậy, ngay cả hai kẻ Khương Bình nói tình cờ thấy trên sườn núi, lúc lên đến đây cũng không thấy chúng đâu.
“Hay là chúng nghĩ tôi với Đàm Trình chết ở trong rồi nên mới bỏ đi?”
“Không…… Tôi nghĩ là bọn chúng phát hiện tôi và Khương Bình tới đây nên trốn đi trước.” Nói tới đây, Khúc Chí Văn càng nhăn nhó mặt mày.
Cậu ta không ngờ rằng, người này lại có thể phát hiện ra cậu từ xa và trốn đi trước. Không phải Khúc Chí Văn tự phụ, nhưng thật sự thì thế gian này có rất ít thiên sư có trình độ ngang bằng với Khúc Chí Văn, chứ đừng nói chi trên tay cậu ta…… Vốn nghĩ rằng đã có được thứ cậu muốn từ mộ thất này, nhưng Khúc Chí Văn lúc này lại có linh cảm hình như cậu lại bị cuốn vào một trận phiền toái mới nữa rồi….
Khúc Chí Văn nghĩ gì trong đầu Đàm Trình cũng không có tâm trạng tìm hiểu, chuyện cấp bách trước mắt là phải ra khỏi chỗ này ngay, cậu sợ mình không cầm cự được bao lâu nữa.
Gần giữa trưa, Ngô Hải có thể thấy rõ ràng gương mặt tái nhợt của Đàm Trình, khoan bàn đến bùn đất dính đầy người, một nửa áo thun màu trắng của cậu đã đẫm đầy máu tươi, trông rất sợ.
“Thôi! Chúng ta nhanh ra khỏi đây đi, Đàm Trình thế này tôi nghĩ không ổn đâu.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Ngô Hải cũng đã gần như kiệt sức, có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi. Trong ba người, còn mạnh khỏe nhất chắc là Khúc Chí Văn, nhưng Khúc Chí Văn mới vừa giải trận pháp, cũng tiêu hao quá nhiều tâm lực, vốn dĩ chỉ là người trần, mà sức khỏe còn không bằng Đàm Trình Ngô Hải, lúc này nhìn sắc mặt Khúc Chí Văn còn kém hơn cả Đàm Trình.
Đàm Trình nhẹ nhàng gật gật đầu, “Khúc Chí Văn, cậu bảo Khương Bình đi cùng với cậu phải không? Anh ta đang ở đâu rồi?”
Đàm Trình vừa dứt lời, bỗng có một con hạc giấy tự đập cánh bay đến đây. Khúc Chí Văn không trả lời, cậu ta duỗi tay bắt con hạc giấy kia, cánh hạc giấy rung rung lên, Khúc Chí Văn như đang nghe nó nói, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhíu mày nói:
“Khương Bình còn ở bên kia, mười mấy người hai anh nói chắc bọn chúng không dám quay lại nữa,” Rốt cuộc cũng không biết ba tên bán tiên kia đi đâu……” Nghĩ vậy, Khúc Chí Văn nói: “Chúng ta qua bên đó nhanh đi, tìm Khương Bình rồi chúng ta xuống núi, chỗ này không thể ở lâu.”
Đàm Trình hít sâu một hơi, lấy thuốc hạ sốt còn lại trong balô ra nghiền nát rắc lên miệng vết thương, xong xuôi, cả ba mới cẩn thận vòng qua phía mặt đông của ngọn núi.
Trời mưa rất lâu, dù hiện giờ mặt trời đang chiếu sáng, nhưng mặt đất vẫn rất lầy lội sình lầy, núi này bao nhiêu năm qua chẳng có mấy ai đặt chân đến, đường núi đã bị cỏ dại nhánh cây mọc che lấp hết cả, muốn đi cũng chỉ có thể cẩn thận lần mò, túm chặt từng nhánh cây, cẩn thận đi từng bước, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể té lăn xuống sườn núi cheo leo ngay.
Mất khoảng một tiếng đồng hồ cả ba mới đi vòng ra được khoảng đất trống lúc đầu. Lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh hỗn loạn, đất đá văng tứ tung, lều bạt bị giật sập, bụi cây xung quanh bị đè nát, những nhánh cây cao gãy lìa rơi xuống, ba bán tiên không thấy đâu, chỉ có Khương Bình đang ngã sóng xoài trên mặt đất.
Cảnh tượng làm cả ba người kinh hãi.
Thấy Khúc Chí Văn vội vàng chạy lên trước xem Khương Bình ra sao. Đàm Trình ôm chặt miệng vết thương, tập tễnh theo sau.
“Khương Bình bị gì vậy?” Đẩy gọng kính đã vỡ nứt tròng trên sống mũi, Đàm Trình nheo nheo mắt hỏi: “Anh ta sao không?”
Khúc Chí Văn nâng Khương Bình nửa nằm lên khuỷu tay cậu ta, cầm tay hắn xem mạch đập, một hồi lâu mới lắc lắc đầu: “Không biết, trên người anh ấy không có vết thương nào, nhưng đang hôn mê bất tỉnh……” Lúc ấy cậu muốn để Khương Bình bên ngoài, là biết ba bán tiên không thể nào ra tay với người trần, nhưng xem cảnh hoang tàn này thì có lẽ là không phải không dám ra tay.
Nhưng mà, ba bán tiên đó đâu rồi? Nếu như thế thì phải chờ Khúc Chí Văn ra mới đúng chứ……
Chắc là phải chờ Khương Bình tỉnh lại mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Khương Bình hôn mê bất tỉnh, cũng không biết có lại phát sinh chuyện gì nguy hiểm hay không, Đàm Trình suy nghĩ một lát rồi nói: “Bốn người chúng ta hiện giờ thì một hôn mê một bị thương. Hai người các cậu chắc cũng không còn sức cõng Khương Bình trèo đèo lội suối.” Nói tới đây Đàm Trình dừng một chút, nhìn Khúc Chí Văn: “Lúc Khương Bình lại đây không chỉ có cậu và Khương Bình phải không?”
Không biết ý Đàm Trình là gì, Khúc Chí Văn khẽ nhướng mày: “Lúc ấy tôi cho bồ câu dẫn đường cho Khương Bình, còn tôi đến đại mộ thôn Ninh Hóa xử lý chút chuyện, mới đuổi theo Khương Bình sau.”
Đàm Trình không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chăm vào mắt Khúc Chí Văn.
Khúc Chí Văn cũng nheo mắt nhìn thẳng lại Đàm Trình.
Ngay cả Ngô Hải đứng bên cạnh cũng phát hiện không khí bắt đầu có mùi thuốc súng, bèn vỗ vỗ vai Đàm Trình, “Chuyện gì thì cũng về rồi nói, giờ phải nghĩ cách ra khỏi đây trước, nếu bọn trộm mộ kia quay lại đây thì chúng ta không xong rồi.”
Cái Ngô Hải nói, Đàm Trình cũng rất rõ ràng, nhưng không biết vì sao cậu luôn thấy Khúc Chí Văn rất có vấn đề, nhìn thì thấy cậu ta thẳng thắn trả lời, nhưng cứ cảm giác cậu ta giấu giếm rất nhiều thứ. Đặc biệt là đề cập đến chuyện Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình lại càng không thể không truy cứu
Nhưng mà đúng thật như Ngô Hải nói, giờ không phải là lúc lo chuyện này, cả bọn cần phải ra khỏi đây ngay……
“Bốn chúng ta không thể xuống núi một lần.” Khúc Chí Văn thấy Đàm Trình không nói gì liền nói tiếp, “Chỉ có thể cử một người đi trước tìm viện binh, Đàm Trình và Khương Bình chắc chắn là không được, chỉ có tôi và anh..ừm….”
“Ngô Hải.” Nghe đến đây, Ngô Hải tự trả lời tên mình.
“Vâng, chỉ có tôi và anh Ngô Hải vẫn còn sức, có lẽ một trong hai chúng ta sẽ đi trước tìm người cứu.”
“Không thể được đâu.” Ngô Hải lắc lắc đầu, “Ban ngày ban mặt quá lộ liễu, cậu không biết cái thôn gần đây nhất thế nào đâu. Thôn đó chắc toàn bộ đều là dân trộm mộ, chỉ cần bị một người phát hiện, thì sẽ chết chắc.”
Ngô Hải nói nói xong, mọi người đều im lặng không biết nói gì.
Đàm Trình nhìn Khương Bình đang hôn mê, nhíu mày.
Cậu quen biết Khương Bình cũng chỉ có vài tháng, tuy rằng nói mỗi lần gặp mặt đều không phải chuyện gì vui vẻ, nhưng Đàm Trình nhiều ít cũng biết được tính tình hắn. Khương Bình nghiêm túc nhưng lại không cổ hủ, cho nên lúc ấy mới có thể tìm đạo sĩ đến mộ Túc Cảnh Mặc xem thử. Mấu chốt là Khương Bình có thể làm phó cục cảnh sát ở tuổi này, thì không thể không có chút thủ đoạn và năng lực. Khương Bình trông như sơ ý, nhưng thực ra làm việc rất tỉ mỉ kỹ càng, và quan trọng là, người này cố chấp, là một người vẫn còn tin thần trọng nghĩa rất lớn so với những người đã ngồi được vào chức vị như thế…. Nên lúc đó, câu mới gửi tin cầu cứu đến Khương Bình.
Cho nên, Đàm Trình không cho rằng Khương Bình sẽ là kiểu người tay nhanh hơn não, chẳng chuẩn bị gì một mình đến nơi núi rừng này.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần lo lắng quá nhiều, có lẽ chốc nữa sẽ có người tới tìm chúng ta.”
“Chõ này ngoài mấy tên trộm mộ kia thì còn ai đến?”
Đàm Trình nhìn Ngô Hải, thở dài: “Mấy cậu cho rằng Khương Bình một mình đến đây à? Là cảnh sát chẳng có ai khi không mà một mình xông vào hang ổ của địch cả. Cảnh sát bình thường sẽ không, Khương Bình lại càng không. Tốt xấu gì anh ta vẫn là cảnh sát có tiếng ở Tây An, nên tôi nghĩ Khương Bình đã chuẩn bị đường lui rồi, thời gian cấp bách, nên có lẽ anh ta đi trước thăm dò thôi, nhưng chắc chắn là để lại thông tin cho người khác tìm kiếm.”
Đàm Trình nói xong, Ngô Hải và Khúc Chí Văn cũng ngẩn người.
Xảy ra nhiều chuyện quá, cả hai trong tình cảnh cấp bách, cũng quên mất thân phận của Khương Bình.
Người này chưa bao giờ để mình trở thành gánh nặng.
Quả nhiên giống như Đàm Trình nói, gần hai tiếng sau, mười mấy cảnh sát chạy đến.
Những cảnh sát vừa đến thấy Khúc Chí Văn nửa ôm chặt Khương Bình đang hôn mê, không cần lệnh cấp trên tất cả cảnh sát đều móc súng bên hông ra chỉa thẳng vào ba cậu.
Đàm Trình và Ngô Hải vội vàng giơ tay lên, “Xin lỗi, chúng tôi là nghiên cứu sinh đại học X, chính là người gửi tin cầu cứu Khương Bình.”
Trong đội cảnh sát có hai người hay đi theo Khương Bình, nên nhận ra Đàm Trình, biết cậu cũng có liên quan đến vụ án mạng, thế là họ quay sang một cảnh sát trông có vẻ mập mạp, báo: “Cục trưởng, đúng là sinh viên đại học X ạ.”
Cục trưởng La ChíAn đương nhiên nhìn ra được Đàm Trình và Ngô Hải không có vấn đề, tuy vụ án này bị cấp trên hạ lệnh không điều tra nữa, nhưng Khương Bình cứ kiên trì theo mãi, ông ta cũng biết được ít nhiều. Nhìn cấp dưới của mình hôn mê như thế, ông ta thật sự khó chịu trong lòng. Lúc nhận được tin xin giúp đỡ của Khương Bình, La ChíAn vốn đỉnh không quan tâm, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể ngăn được chân tay,
Đây là Sơn Tây Bình Dao, không phải Thiểm Tây Tây An, dù là cảnh sát cũng không được tự tiện dẫn đội mang vũ khí đến quận khác, ông ta phải dùng tốc độ làm việc gần như nhanh gấp mười lần bình thường mới xử lý xong ba cái ‘vấn đề ngoại giao’ này, đi theo manh mối Khương Bình để lại. Vất vả lắm mới lên được đây, nào ngờ đâu lên đến nơi thì thấy Khương Bình hôn mê như thế này.
“Hạ súng xuống! Dẫn mấy người này về bệnh viện ngay đi!” Bước đến gần Khương Bình, La Chí An thô bạo mắng, “Con mẹ nó! Tưởng mình bất tử hay gì, cứ phải ra nông nỗi này mới chịu ngừng lại?”
Mắng xong, ông ta trông còn lo lắng hơn, đưa tay dò hơi thở của Khương Bình, thấy không sao, sắc mặt mới dần ổn hơn một chút.
(toy muốn trao giải best cấp trên của năm cho sếp La Chí An…)
Đến khi tới bệnh viện Sơn Tây Bình Dao, trời đã tối rồi. Ngô Hải và Khúc Chí Văn không bị thương gì, chỉ bị kiệt sức, tới bệnh viện tìm một giường ngủ rồi nằm xuống ngủ đến lúc trời đen kịt.
Miệng vết thương Đàm Trình bị nhiễm trùng, nhưng mất máu quá nhiều không thể uống thuốc kháng viêm, xử lý rất đau đớn. Sau mười mũi khâu, cơn đau làm Đàm Trình hôn mê.
Lúc Đàm Trình tỉnh lại, trời cũng đã sáng, Ngô Hải đang ngồi bên cạnh cậu.
“Cậu ngủ giấc này cũng lâu đó.” Nói đoạn, Ngô Hải bưng thức ăn đặt ở đầu giường qua, “Lại đây ăn mấy thứ cho mau hồi máu, có mấy món đồ xào, một chén súp gà, ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn.”
Húp mấy muỗng súp, Đàm Trình hỏi Ngô Hải: “Khương Bình ra sao rồi?”
“Nửa đêm qua anh ta đột nhiên tỉnh lại, buổi sáng tôi có gặp, thoạt nhìn vẫn ổn”
“Ừm……” Đàm Trình cũng thật sự rất đói, chỉ chốc sau đã ăn hết thức ăn..
Ngô Hải nhìn sắc mặt Đàm Trình vẫn còn rất kém, nói: “Hôm nay họ về lại Tây An, cậu nên xin ở lại đây ít hôm, để đi đường xa vết thương lại bị nứt ra.”
“Không, tôi theo họ về luôn, tôi còn chuyện phải làm.”
Ngô Hải phức tạp nhìn Đàm Trình, muốn nói gì, lại không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng cậu ta cũng chỉ biết thở dài, nói: “Có một số việc…… cậu nên cân nhắc, đừng tự đẩy mình vào ngõ cụt…….”
Một lúc lâu sau Đàm Trình mới gật gật đầu, cũng không nói gì nữa.
–
Note nho nhỏ: Con chim quỷ có chức năng dẫn đường xuất hiện lần đầu tiên thì tác giả gọi nó là bồ câu dẫn đường, sau thì lúc diều lúc hạc lung tung, nên mấy chỗ đó mình tự sửa lại thành bồ câu cho thống nhất với ban đầu nha…..
Bình luận