Túc Cảnh Mặc luôn nhẹ nhàng, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười nhìn như ôn hòa gần gũi, nhưng bên cạnh y lâu như vậy, Đàm Trình đương nhiên cũng biết nội tâm người này lại cách xa ngàn ngàn vạn vạn dặm.
Rất dễ đến gần, nhưng lại khó có thể gần gũi.
Cho nên, khi Túc Cảnh Mặc nhẹ nhàng dựa vào người cậu, khẽ thở dài, làm Đàm Trình thật sự luống cuống chân tay.
Không đoán được ý nghĩa tiếng thở dài kia, chỉ là tiềm thức cảm thấy đột nhiên hoảng loạn, nhưng khi đầu vai truyền đến hơi thở lạnh lạnh, Đàm Trình lại chợt mừng rỡ như điên.
Giờ khắc này như là đợi lâu lắm, lâu lắm rồi, Đàm Trình không biết vì sao hốc mắt lại đỏ, đôi tay hơi hơi run rẩy giang ra ôm lấy Túc Cảnh Mặc vào lòng. Mà lần này, Túc Cảnh Mặc cũng không đẩy cậu ra.
“209 tháng chín? là chín ngày nữa……. Em nên làm gì đây?”
Đàm Trình nói một câu không đầu không đuôi làm Túc Cảnh Mặc cười khẽ ra tiếng,“Ngươi muốn làm gì? Ta đã chết hơn một ngàn năm, còn cái gì mà chúc mừng sinh nhật.”
Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc thẳng lưng không dựa vào vai Đàm Trình nữa, nhưng cũng không giãy ra khỏi cánh tay Đàm Trình đang ôm lấy eo y, mà chỉ mặt đối mặt với cậu. Đôi gò má chỉ cách nhau có một tấc, Túc Cảnh Mặc nhướng mày nói:
“Có lẽ ngươi chưa biết, ba ngày sau ngày sinh nhật 29 tuổi của ta, là lúc ta băng hà……”
Lúc nói, Túc Cảnh Mặc vẫn luôn nhìn chăm chú nhìn Đàm Trình, thấy ánh mắt cậu chợt dâng lên nỗi đau đớn, càng cảm nhật cánh tay đang ôm eo mình càng siết chặt lại hơn..
“Lúc ấy đã xảy ra cái gì? 29…… Anh chỉ mới 29 tuổi mà thôi……” Đang tuổi trẻ, Túc Cảnh Mặc cũng không giống người bị bệnh, chắc chắn lúc đó có người động tay động chân, Túc Cảnh Mặc mới chết đi……
Đột nhiên nghĩ đến cái lăng mộ ở Bình Dao kia, những chuyện soán ngôi thời cổ nào đâu thiếu? Để đứng được trên đỉnh, trở thành trên vạn người, có bao nhiêu đôi tay những đế vương cổ đại không dính máu của anh em mình?
Túc Cảnh Nghiên……
Nếu đúng là vì soán vị nên hại chết Túc Cảnh Mặc, thì chỉ có một người! Là tên đế vương hung bạo khắc trên bia đá!
“Có phải…có phải Túc Cảnh Nghiên kia hại anh hay không!”
Nhìn Đàm Trình đau lòng đến đôi tay đang ôm lấy y cũng bắt đầu run rẩy, Túc Cảnh Mặc chợt hoảng hốt. Rõ ràng đã hơn ngàn năm rồi, rõ ràng cũng chẳng liên quan đến Đàm Trình, nhưng người trước mắt lại băn khoăn đau đớn như thể chuyện đang phát sinh trên chính bản thân mình, phẫn nộ đến không thể khống chế.
Chỉ là Túc Cảnh Mặc không biết vì sao, khi nhắc đến cái chết của bản thân y cũng không cảm thấy đau buồn, nhưng nhìn Đàm Trình đang phẫn nộ và bi thương như thế, trái tim y lại cảm thấy ấm áp.
Cảnh này làm Túc Cảnh Mặc phải mở miệng trêu đùa: “Ta đã chết nhiều năm rồi, dù là trung với ta hay hận thù ta thì cũng đã luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu đời, dù còn nói thì cũng có tác dụng gì? Ngươi còn có thể báo thù cho ta sao?”
Nói đoạn,Túc Cảnh Mặc vươn tay nắm lấy cằm Đàm Trình, ngả ngớn cười nói: “Hà tất phải tức giận như thế, có nhớ ta từng đã nói với ngươi, ta chỉ thích mỹ nhân, bộ dạng tức giận của ngươi thì chẳng đẹp chút nào.”
Đàm Trình không ngờ Túc Cảnh Mặc lại nói với mình những câu những câu như thế này. Dáng vẻ như đang chòng ghẹo gái nhà lành cộng thêm gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười, làm Đàm Trình dở khóc dở cười nhưng lại không thể nào dời mắt được.
Nghĩ nghĩ, Đàm Trình giơ một tay gỡ ngón tay Túc Cảnh Mặc đang túm cằm cậu ra, “Em không thể báo thù cho anh, chỉ là không hiểu vì sao lại cảm thấy tức giận đến thế, chỉ cần nghĩ có kẻ muốn hại chết anh, em đã nghĩ có phải đào mộ ra thì cũng phải tìm bằng được kẻ đó……”
Ý cười trên mặt Túc Cảnh Mặc càng đậm hơn, “Sau đó thì sao, đã hơn 1600 năm rồi, hài cốt cũng đã tan thành đất bùn như của ta, ngươi tìm được mộ rồi thì định như thế nào?”
“Em…”
“Chuyện quá khứ đã qua, cứ để nó qua đi. Dù có biết ta chết như thế nào cũng có tác dụng gì. Ta cũng đã chết rồi.”
Bị ngắt lời, Đàm Trình nhìn người trước mặt vẫn đang cười khi nói ra câu ấy, muốn biết trong lòng y có thật sự đang cười hay không, nhưng nhìn một lúc lâu, cậu chỉ thấy trong mắt Túc Cảnh Mặc phản chiếu lại hình bóng của mình, và một nụ cười đậm như chẳng để tâm.
Túc Cảnh Mặc đang vui vẻ, có lẽ Cảnh Mặc chỉ muốn trêu cậu thôi….. Nhận ra điều này, Đàm Trình vui lên rất nhiều.
Trong lòng ngực là người mình yêu, mà người trong lồng ngực này chỉ có hình bóng mình trong mắt……
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc đến mê muội,
“Nhưng mà em vẫn còn rất khó chịu, dù không biết quá khứ, nhưng không muốn tưởng tượng có người ra tay hãm hại anh.”
Người ta hay bảo người nặng tình sợ nhất những kẻ đa tình phong hoa, nhưng có ai biết chăng, kẻ đa tình cũng rất sợ người nặng tình như thế?
Tay bị nắm, tình cảm trong mắt Đàm Trình đậm nồng, làm Túc Cảnh Mặc dù lúc sinh thời hái hoa bắt bướm rất nhiều cũng phải hơi ngượng ngùng, muốn rút tay về, lại bị Đàm Trình nhẹ nhàng hôn lên làm y cũng không biết phải làm thế nào.
Nắm chặt tay Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình không biết vì sao nhớ đến một câu thơ từng thấy trên mạng: “Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, Thiết mã thị nhĩ, băng hà dã thị nhĩ….” (*)
(tạm dịch: Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió, ngựa sắt là anh, sông băng cũng là anh. Đây là câu thơ tỏ tình cải biên theo hai câu thơ: Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió, Ngựa sắt băng sông mộng vấn vương của Lục Duy, bài gốc của Lục Duy viết trong bối cảnh cáo quan nghỉ hưu về quê nhưng tối nào cũng đều nằm trằn trọc hy vọng mình vẫn còn có thể góp sức cho biên cương đất nước nên mơ thấy ngựa sắt sông băng. Còn ngựa sắt sông băng của giới trẻ bây giờ thì thành người yêu, Lục Duy đã khóc rất to. )
Túc Cảnh Mặc ngạc nhiên trong một khắc, nhưng lại nhanh chóng nhướng mày cười nói: “Ta không phải là ngựa sắt sông băng…,”
“Lòng em chỉ toàn nhớ đến anh……”
Đàm Trình ngắt lời làm Túc Cảnh Mặc không đành nói hết câu nói nữa, sinh thời đúng là y cũng từng nói rất nhiều câu ngon ngọt với những kỹ nữ tiểu quan, so với Đàm Trình còn lộ liễu hơn, trêu đùa đến những mỹ nhân đó phải đỏ hết cả mặt. Chỉ là, chỉ có y nói ra những lời trăng hoa đó, chứ chưa từng có ai dám nói những lời tình tự với y…….
Đã từng có rất nhiều mỹ nhân kiều nhu mạo mỹ mặc cho y đùa giỡn, thân ở địa vị cao như vậy, không ai dám nói càn trước mặt y, còn Đàm Trình thì cái gì cũng dám nói, cũng toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ về y… Đàm Trình là người đầu tiên như thế……
Nói đến cùng, Túc Cảnh Mặc thật sự không có kinh nghiệm đối phó với người như cậu……
Không biết người trong lòng ngực đang suy nghĩ cái gì, càng không biết vị đế vương sớm nắng chiều mưa này có đá văng cậu ra trong vài giây nữa không, Đàm Trình níu chặt đôi tay Túc Cảnh Mặc, không cho y giãy ra, tiếp tục nói:
“Túc Cảnh Mặc, đối với anh, em đâu chỉ là một câu thích…… Túc Cảnh Mặc, em thích anh, rất thích, rất thích……”
Bàn tay Túc Cảnh Mặc đang định rút ra dừng lại, đôi mắt đang nhìn thẳng nhau dâng lên một cảm xúc không tên.
Mộ thất tối tăm không rõ, nhưng Túc Cảnh Mặc lại phát hiện, đôi mắt Đàm Trình lấp lánh như dải ngân hà…… Phảng phất như bầu trời đêm hơn một ngàn năm trước y ở phía bắc Thành Trung Đô nhìn thấy, lộng lẫy mà lại lặng yên, phảng phất như có thể hút trọn người đối diện vào nó…..
Bàn tay đang nắm chặt tay y truyền đến nhiệt độ ấm áp, còn có một sự run rẩy nhè nhẹ.
Đàm Trình…… Đang hồi hộp……
Cảm xúc truyền tới trái tim, gợn sóng trong lòng đã lớn đến mức không thể làm lơ được nữa, Túc Cảnh Mặc nhợt nhạt cười……
“Ngươi sẽ hối hận……”
Nụ cười này trong mắt Đàm Trình đẹp đến kinh người, mỹ đến kinh tâm…… Như bị mê hoặc, Đàm Trình vươn cánh tay đang run nhẹ khẽ vuốt gò má y, một chút… kéo y gần lại……
Đàm Trình nỉ non “…… Từ bỏ anh em mới hối hận cả đời……”
Cánh môi nhẹ dán, những từ cuối cùng chìm vào trong nụ hôn…….
Môi Túc Cảnh Mặc hơi lạnh nhưng rất mềm mại. Khoảnh khắc khi chạm vào môi người trong vòng tay, dường như có một loại vị ngọt thấu xương lan khắp cơ thể từ nơi cậu chạm vào.
Ngọt quá……
Sự ngọt ngào cám dỗ Đàm Trình nhẹ nhàng thăm dò đòi hỏi, thẳng đến khi xâm nhập được vào lãnh địa người trong lồng ngực, sự dịu dàng bắt đầu chuyển thành mạnh mẽ chiếm đoạt, không muốn bị chối từ.
Tay Đàm Trình tay khẽ vuốt gò má Túc Cảnh Mặc, đầu ngón tay chạm vào mái tóc mát lạnh như ngọc, dụ dỗ ngón tay Đàm Trình nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.
Không biết khi nào, cánh tay đang ôm lấy eo Túc Cảnh Mặc bắt đầu siết chặt, lại càng không biết khi nào đầu lưỡi y bị một đầu lưới khác quấn lấy trêu đùa, dây dưa……
Tư vị ái tình và hơi thở người sống khiến Túc Cảnh Mặc khép hai mắt, đôi tay không tự chủ được ôm vít lấy cổ Đàm Trình, khiến nụ hôn mất khống chế càng chìm sâu…
Sự đáp lại của Túc Cảnh Mặc khiến cho Đàm Trình càng cháy bỏng hơn, cậu muốn ôm ghì lấy Túc Cảnh Mặc, muốn khảm y vào lồng ngực, muốn vuốt ve, muốn đoạt lấy.
Nhưng lại không biết vì sao, đôi tay càng ngày càng vô lực yếu ớt, càng làm cho Đàm Trình sốt ruột hơn.
“Túc Cảnh Mặc…… Cảnh Mặc……” Cắn xé Túc Cảnh Mặc môi lưỡi, bàn tay Đàm Trình không cam lòng mà nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve tấm lưng người trong lồng ngực, nhưng muốn tiến thêm một bước lại lực bất tòng tâm……
Chờ Túc Cảnh Mặc phát hiện ra tình hình, vội đẩy Đàm Trình ra, mặt cậu đã trắng bệnh.
Bình luận