Do án mạng khu vực Đại mộ bị phong tỏa, mà khu vực thôn Ninh Hóa công tác khảo cổ còn chưa bắt đầu, nên cũng không ai bước vào thôn. Không ai dòm ngó, Đàm Trình càng mừng vì tiện cho cậu ngày đêm chạy đến chỗ Túc Cảnh Mặc.
Mới vừa thân mật xong, Đàm Trình luyến tiếc, nghĩ nghĩ một lúc thì đề nghị với Túc Cảnh Mặc.
“Hay là…… Hay hôm nay em ở đây luôn nha, ngủ ở đâu cũng là ngủ mà?”
Cái bộ dạng tự nhiên như đề nghị ngủ lại nhà người yêu của Đàm Trình làm Túc Cảnh Mặc phải ngạc nhiên, tuy đây đúng là ‘nhà’ của Túc Cảnh Mặc, nhưng là ‘nhà’ chôn dưới lòng đất.
“Có người sống nào mà ba ngày đã hết hai ngày chạy đến đại mộ, còn định ngủ lại trong mộ luôn không? Dù gì âm dương cũng khác biệt, chỗ này âm khí quá nặng, ngươi ở đây cũng chỉ gây hại cho bản thân thôi.”
“Nhưng tại em cứ nhìn thấy anh là…….”
Biết Đàm Trình đang định nói gì, Túc Cảnh Mặc trừng mắt hắn liếc cậu một cái, làm Đàm Trình phải nuốt lại nửa câu nói kia xuống. Túc Cảnh Mặc trời sinh có mắt đào hoa, dù không cười, khóe mắt cũng cung tròn lên, hơn nữa y lại còn rất đẹp, nên khi trừng mắt Đàm Trình liếc mắt một cái, có lẽ y cũng không nhận ra, cái liếc mắt này mang theo rất nhiều phong tình, trong mắt Đàm Trình lại càng mê người……Cậu ngẩn người nhìn mê mẩn.
Nhưng mà Đàm Trình còn chưa kịp nghĩ gì tiếp, thì chớp mắt một cái, cậu đã bị Túc Cảnh Mặc ném thẳng ra Đại Mộ…….
Đàm Trình ngồi chỏng chơ giữa sườn núi, gió lạnh hiu hiu thổi. Nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, Đàm Trình chợt cảm thấy hoảng hốt. Những ngày gần đây cậu ở chung với Túc Cảnh Mặc cứ như với người bình thường, Đàm Trình đã quên mất Túc Cảnh Mặc có sức mạnh như vậy, chớp mắt đã bị xách cổ ra ngoài. Lại nghĩ đến Túc Cảnh Mặc sinh thời lập chiến công hiển hách, am hiểu võ nghệ……
Đàm Trình nhịn không được nuốt nước bọt, xem ra, Túc Cảnh Mặc còn khách khí với cậu, nếu Túc Cảnh Mặc không chấp thuận, thì đừng nói là ôm hôn, chỉ sợ ánh mắt cậu càn rỡ một chút thôi là đã chết lúc nào cũng không biết, giống như lần đó thiếu chút nữa chết trên tay y vậy…. Nghĩ như vậy, Đàm Trình tự nhiên thấy sầu, Túc Cảnh Mặc như vậy là biết ngay sinh thời chắc chắn y không bao giờ chịu để mình ở phía dưới, ngay cả chuyện “ấy ấy” chắc cũng như thế…… Nếu Túc Cảnh Mặc không muốn, Đàm Trình cũng không có cách nào bắt y “đi vào khuôn khổ”……
Chẳng có tiền đồ gì cả……
“Aizz…….”
Ngửa đầu ngắm trăng, Đàm Trình khẽ thở dài một tiếng, nhưng tiếng thở dài lại ẩn theo một vị ngọt ngào…..
Giữa tháng mười, Tây An thiên cũng bắt đầu chuyển lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, Đàm Trình vốn đã mặc phong phanh, giờ đang nửa đêm là lúc lạnh nhất ngày, tuy trong mộ thật ra không cảm thấy lạnh, nhưng giờ ra ngoài núi mới cảm thấy rõ ràng.
Gió lạnh thổi qua, Đàm Trình nhịn không được run lên. Nhưng không hiểm sao, Đàm Trình lại chẳng muốn về, ngồi trên đất ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Trung tâm thành phố Tây An ô nhiễm quá, chẳng dễ gì mà nhìn được trăng sao. Thôn Ninh Hóa cách Tây An khá xa, bầu trời quang đãng không có mây đen ô nhiễm che lấp, tối nay lại có thể nhìn thấy rất nhiều sao.
“Lạnh còn không về nhanh đi, ngồi dưới đất làm gì?”
Ném Đàm Trình ra ngoài, nhưng Túc Cảnh Mặc cũng không quay về ngay, đứng trong một góc tối ở đường hầm đào thông ra ngoài nhìn Đàm Trình. Thấy cậu ngồi ngẩn ngơ trên đất, rõ ràng lạnh đến run lên, lại không chịu về, chỉ ngẩng mặt nhìn lên trời, hôm nay có gì đẹp?
Túc Cảnh Mặc bước ra ngoài, ánh trăng xuyên thấu qua hồn thể y, chẳng để lại bóng trên mặt đất.
Nhưng Túc Cảnh Mặc cũng không thèm để ý, y chỉ thấy Đàm Trình nhìn trăng lúc thì cười, lúc thì thở dài một cái…..
Không cần nghĩ Túc Cảnh Mặc cũng đoán được Đàm Trình đang nghĩ đến chuyện thân mật chưa hoàn thành xong vừa nãy, cũng làm y lại nhớ lại cảm giác khi đôi tay Đàm Trình ôm chặt lấy eo y, bỗng dưng, trái tim lại dấy lên cảm giác kỳ lạ, làm Túc Cảnh Mặc vốn không muốn lên tiếng lại mở miệng.
Nghe giọng Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình lập tức đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên mông, tìm nơi phát ra âm thanh, thấy người mình đang nhung nhớ đứng trước cửa đường hầm. Dưới ánh trăng, mái tóc dài đen tuyền phiếm lên màu trăng bạc, bộ y phục vải gấm hoa văn cầu kỳ của Túc Cảnh Mặc lại còn đẹp đến lạ thường.
Nếu là người khác Túc Cảnh Mặc như thế, e là chỉ biết phủ phục quỳ xuống, quỷ khí đáng sợ và diện mạo đẹp như một vị thần hòa vào làm một, vừa kinh khủng mà lại vừa cao quý.
Nhưng, Túc Cảnh Mặc như vậy trong mắt Đàm Trình lại càng đẹp đến nao lòng, không phải vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ, mà là khí chất đặc biệt của chỉ riêng Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình không biết phải tả thế nào, chỉ biết người trước mắt đẹp đến mức làm tim cậu đập nhanh gấp đôi.
“Trăng sao không nhìn, nhìn ta làm gì?”
“….Anh đẹp hơn.”
Đàm Trình bước nhanh đến gần Túc Cảnh Mặc, nhưng đột nhiên y lại biến mất làm Đàm Trình ngẩn người.
Do dự bước vài bước vào đường hầm, Đàm Trình gọi: “Anh quay vào trong rồi à?”
Không biết Túc Cảnh Mặc có cố tình tránh né hay không mà Đàm Trình không thấy y đâu nữa.
“Anh chẳng thèm nghe em nói hết câu đã ném em ra ngoài…..” Vừa nói Đàm Trình vừa lấy đèn pin trong túi ra rọi xem thử, nhưng vẫn không thấy Túc Cảnh Mặc.
“Cảnh Mặc, Anh ở đâu rồi?” Nói, Đàm Trình lại bước về trước vài bước.
Chỉ là, Đàm Trình lại không biết, cậu không nhìn thấy Túc Cảnh Mặc đang đứng trước mặt cậu. Ánh mắt nhìn dáo dác xung quanh, nhưng lại không thấy y chỉ đứng cách cậu có nửa mét. Cậu bước lên tìm kiếm, đi xuyên qua hồn thể Túc Cảnh Mặc……
Cảm giác có người sống xuyên qua hồn thể cũng không dễ chịu gì, tựa như bị cái gì đánh tan, chớp mắt đó Túc Cảnh Mặc như mất ý thức tạm thời, đến khi hoàn hồn lại, Đàm Trình đã đứng phía sau y…..
Đôi tay bỗng dưng siết chặt, Túc Cảnh Mặc bình tĩnh đứng tại chỗ, không quay đầu lại, cũng không nói gì. Con người đã từng nắm giữ được tất cả những thứ quan trọng rộng tay, con người đã từng bừa bãi phóng túng, giờ phút này trong đôi mắt lúc nào cũng thư thái lại tràn ngập sợ hãi.
Là chuyện gì vậy….. Sao lại thế này?!
Đàm Trình…… Không nhìn thấy y nữa?
Nhận ra điều đó, Túc Cảnh Mặc thật sự không biết phải làm sao, y chưa từng nghĩ tới Đàm Trình sẽ có ngày không nhìn thấy y nữa, sau đó sẽ không thể chạm vào y nữa…….
Túc Cảnh Mặc sợ hãi…….
“Ta ở phía sau ngươi.”
Y thấp giọng nói một câu, nhưng lại chỉ nghe thấy Đàm Trình hỏi y đang ở đâu…..
“Anh ở đâu vậy?”.
“Ta ở đây.”
“Cảnh Mặc?”
“Đàm Trình, ta ở đây.”
“Anh trốn đi đâu vậy?”
“Ta……. ta ở phía sau ngươi.”
Đàm Trình vẫn luôn lớn tiếng vừa gọi vừa bước vào sâu trong đường hầm, nhưng không có tiếng trả lời, làm trái tim cậu vốn đang nhẹ nhàng chợt hoảng loạn,
“Cảnh Mặc, anh trả lời em một tiếng đi.”
Có thể là do nỗi lo lắng đã có có tác dụng, phía sau đột nhiên vang lên giọng Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình vội vàng đáp:
“Phía sau?” Đàm Trình xoay người, Túc Cảnh Mặc lúc nãy chẳng thấy đâu quả nhiên đứng phía sau cậu, Đàm Trình lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Sao lại đột nhiên vòng ra phía sau, em còn tưởng anh vào mộ thất rồi, chuẩn bị vào trong tìm nè.”
Túc Cảnh Mặc đưa lưng về phía ánh trăng, Đàm Trình không nhìn thấy rõ lắm, nhưng người mình thích đứng trước mắt, lòng cậu ngọt như rót mật, nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ, nên muốn chọc ghẹo một chút: “Anh cừ quá, nháy mắt đã biến mất, anh muốn trốn thật thì em không có cách nào tìm được anh.”
Nhưng mà vừa dứt lời, Túc Cảnh Mặc bước nhanh đến trước mặt Đàm Trình vươn tay ôm chặt lấy cổ cậu.
“Đàm Trình, ngươi không thể không tìm thấy ta.”
Túc Cảnh Mặc gác cằm lên vai Đàm Trình, cậu không nhìn thấy vẻ mặt y, chỉ nghe thấy tiếng. Giọng Túc Cảnh Mặc tuy trầm hơn nhưng cũng giống như mọi ngày, không có gì quá khác biệt. Người yêu nhào vào trong ngực, Đàm Trình vui thật sự. Ôm chặt lấy Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình nói:
“Tìm mà, mất cả đời cũng phải tìm được!”
“Chẳng phải vừa rồi ngươi không tìm ra sao?”
Giọng Túc Cảnh Mặc vẫn đượm ý cười như mọi ngày, làm Đàm Trình cho rằng y chỉ đang trêu đùa: “Nãy không phải anh cố ý trốn sao? Trong đây tối quá em không nhìn rõ.”
Túc Cảnh Mặc không trả lời, chỉ là ôm lấy Đàm Trình, xuyên qua bả vai cậu nhìn con đường hầm tăm tối.
“Cảnh Mặc?”
“Đàm Trình, ngươi không thể bỏ ta lại.”
“Sẽ không, cả đời cũng sẽ không.” Ôm siết Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình hôn vụn lên thái dương người trong lòng ngực, xúc cảm lạnh căm làm cậu tỉnh táo lại một chút, “Sao đột nhiên lại nói như thế?”
“Không có gì.” Túc Cảnh Mặc nhìn bàn tay mình như hơi tan biến đi mất, lại chỉ mỉm cười, “1600 năm…… Thật sự quá dài.”
“Đúng, nhưng mà em đã gặp được anh, yêu anh, cũng quyết định đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh.”
“…… Ừm.”
—
Chưa ngọt được mấy chap là lại bắt đầu ngược rồi…
Bình luận