Làm khảo cổ, đặc biệt là khảo cổ những ngôi mộ, thì có cái gì kỳ quái chưa từng gặp qua nữa? Cũng đã từng nâng niu rửa sạch một thi thể hư hối như nâng niu báu vật, cũng đã từng cẩn thận tìm kiếm chút gì đó còn sót lại trong quan tài người chết mà thịt máu đã sớm tan thành đất bùn.
Sách Táng thư viết: “Mai táng phải chọn nơi có sinh khí. Kinh viết: Khí gặp gió (phong) ắt tán, gặp nước (thủy) ngăn thì dừng. Cổ nhân làm sao cho khí tụ chứ không tán, nước chảy có chỗ dừng”. Do vậy mà có tên là “phong thủy”.” Nhiều năm học tập như vậy, làm Đàm Trình cũng tin vào phong thủy, nhưng ma quỷ thì cậu vẫn không dám tin.
Trước kia cậu luôn quan niệm ma quỷ chỉ là do người xưa không đủ kiến thức để lý giải những hiện tượng tự nhiên, nên phóng đại nó lên, vẽ ra ma quỷ để giải thích. Tuy Lý Quốc Hiền luôn căn dặn bọn cậu có kiêng có lành, nhưng chẳng sinh viên nào chịu để tâm đến lời ông nói.
Nhưng cảnh trước mắt đây, đã đánh tan hoàn toàn những quan niệm trước giờ của cậu.
Đêm khuya yên tĩnh rợn người. Nhìn những ngón tay trắng bệch của hồn ma trước mắt, Đàm Trình đột nhiên nhớ đến thi thể đã chết 10 ngày cậu tình cờ thấy lúc đến gặp một người bạn làm pháp y. Lúc ấy Đàm Trình chẳng thấy sợ, vì cậu quan niệm người không còn sống, thi thể chỉ là một loại đồ vật không hơn không kém.
Nhưng giờ phút này, thấy những ngón tay trắng bệch kia khi hoạt động, khớp ngón tay phát ra những tiếng kin kít, Đàm Trình rét lạnh trong lòng.
Cố hít sâu một hơi, rồi Đàm Trình lại nín thở dò dẫm từng bước bước tới, im lặng quan sát động tác của “Trương Hiểu Mai”. Thật ra Đàm Trình vẫn là không biết cứu Ngô Hải như thế nào, nhưng ít nhất, thì cũng phải kéo được cậu ta vào lại bên trong.
Càng tiếp cận gần hơn, Đàm Trình càng phát hiện ra điều kỳ lạ, đêm tối mịt mùng, lại cận thị nên đứng từ xa Đàm Trình không thấy rõ, nhưng khi chậm tiến lại gần, Đàm Trình lại phát hiện tay Trương Hiểu Mai không phải đang đẩy Ngô Hải về phía trước… Cô ta gần như chỉ là bắt lấy quần áo Ngô Hải chứ không có hành động nào.
Đột nhiên gương mặt cô ta trở nên vặn vẹo đáng sợ nhưng nhanh chóng biến mất. Và chỉ chốc sau Ngô Hải cũng đã đứng cheo leo trên thanh rào chắn cao một mét.
Đàm Trình không biết giữa Trương Hiểu mai và Ngô Hải đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tiềm thức nói nếu bây giờ không kéo cậu ta lại e sẽ muộn mất! Đàm Trình mặc kệ ánh nhìn chết chóc của Trương Hiểu Mai, vụt chạy lên ôm chặt lấy chân Ngô Hải, thừa lúc Trương Hiểu Mai còn chưa kịp phản ứng thì lôi Ngô Hải xuống, Nhưng Ngô hải lại đứng trơ như tượng đá, dù cậu có dùng bao nhiêu sức cậu ta vẫn không nhúc nhích!
Cùng lúc đó, cánh tay trắng bệch kia chọc tới túm lấy vai Đàm Trình, mang theo một sự lạnh lẽo rợn người xuyên thấu qua quần áo, xuyên thấu qua làn da truyền tới trong cốt nhục, truyền tới tận trong linh hồn…….
Cánh tay lạnh ngắt túm Đàm Trình đã cứng đờ xoay lại, bắt cậu nhìn thấy hình ảnh quỷ hồn thật sự của cô ta.
Trương Hiểu Mai đã không hề còn là hình dáng nữ sinh viên sạch sẽ thuần khiết như lúc đầu, cô ta giờ đang mang hình dáng khi chết của mình, hai nhãn cầu lồi ra như sắp rớt khỏi hốc mắt, toàn bộ đầu vỡ vụn, bẹp một nửa, chảy ra máu đỏ lòm xen lẫn những mảng não trắng nhờ làm Đàm Trình quặn lên từng trận buồn nôn.
“Lũ.. đàn ông…. các người…. đều là…..một lũ…..khốn nạn.” Xương cằm vỡ vụn rung lên lạch cạch khi cô ta nói, giọng nói trong cổ họng đặc nghẹt thều thào, khóe môi đầy máu cong lên thành nụ cười ghê rợn: “Ha ha….. Chết đi….. Chết….. Tao sẽ….. bóp nát….cổ mày…..”
Vừa dứt câu, Đàm Trình cảm nhận được ngay những ngón tay lạnh ngắt đang túm lấy cổ cậu. Đàm Trình sợ hãi, cơ thể cậu run lên, nhưng lại không thể cử động để né tránh, một bước cũng không!
Có cái gì, có cái gì có thể cứu cậu đây! Cậu không muốn chết như thế này!
Trong lúc hoảng loạn, Đàm Trình bỗng nhiên nhớ tới khối ngọc bội cậu nhặt được đêm đó….khối ngọc có lẽ đã cứu cậu lúc ấy….
Giãy giụa, Đàm Trình dùng hết toàn lực từ phun ra mấy chữ: “Ngô…Hải…..c..cậu….ấy……”
Hai chữ Ngô Hải làm oán quỷ trước mặt theo bản năng nhìn sang cậu ta, thả lỏng hai bàn tay đang siết cổ Đàm Trình trong chớp mắt. Cậu vừa thoát khỏi kiểm soát, ngay lập tức móc khối ngọc bội trong túi áo ra siết chặt trong tay.
Biết mình bị lừa, oán quỷ quay phắt đầu lại, cười khanh khách: “Chết đi…… tao sẽ giết mày!! Mày…..chúng mày….tất cả lũ đàn ông chúng mày…… theo thằng đó…chết hết đi….” Ngón tay cứng đờ chỉ vào rào chắn, “Nhảy xuống đó…..”. Dứt lời cô ta vươn tay định kéo Đàm Trình, nhưng vừa chạm vào cậu, cánh tay cô ta bị một lực đẩy vô hình hất văng ra ngay lập tức.
“Áh ah ahhhhhhh ahhhhhhhhhhhh” đi kèm với tiếng thét thê lương thảm thiết là một ngọn lửa màu xanh cháy bùng lên quanh thân cô ta.
Đàm Trình được cứu ngồi bệt xuống đất, trơ mắt oán quỷ trước mắt bị đốt trụi không còn sót lại thứ gì.
Này… đây là…… cái gì…….
“Mẹ nó!”
Nghe được bên trái vang lên tiếng chửi thề, Đàm Trình chậm rãi đứng lên. Không biết khi nào, Ngô Hải đã nhảy xuống khỏi rào chắn sân thượng. Cậu ta có vẻ đã khôi phục ý thức, nhưng vẫn cúi đầu nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau Đàm Trình cũng không biết nói gì, cho đến khi nghe được dưới lầu có tiếng gọi to, cậu mới nói nhỏ, “Trước mắt mình cứ xuống lầu đi…….”
Trương Tuấn vẫn đứng chờ dưới lầu, cậu ta cũng định đi gọi người giúp nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn chọn nghe Đàm Trình, chờ ở dưới lầu. Cậu ta không thấy cô gái Đàm Trình nói, nhưng cũng biết chuyện này không được bình thường, vì thị lực 10/10 của cậu thấy Ngô Hải thất thần như bị yểm bùa mà leo lên rào chắn sân thượng….
Thấy hai người một trước một sau đi xuống, Trương Tuấn nhìn Ngô Hải lầm lì, nhíu mày nói: “Mình nên về sớm thôi.”
Đàm Trình cảm thấy mệt mỏi lạ thường, gật đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần hai giờ đêm…..”
“Chúng ta……..” Nói tới đây Đàm Trình dừng một chút, dù liệt não cậu cũng có thể nghĩ ra, giờ cậu có thể nhìn thấy mấy “thứ” người thường không nhìn thấy, nên cậu hoàn toàn không muốn sẽ đi về ký túc xá một mình, ai mà biết sẽ lại bị thấy cái gì, sẽ xuất hiện cái gì…. Mà Trương Tuấn và Ngô Hải, Đàm Trình liếc mắt nhìn cả hai, phỏng chừng ý tưởng của hai người này cũng giống cậu đi…….
Nghĩ một hồi, Đàm Trình nói: “Hay là ra chợ đêm kiếm gì ăn khuya……. Hôm nay tôi cũng ăn rất ít nên giờ đói quá.”
Hồi lâu Ngô Hải nhìn Đàm Trình bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Được……”
“Ừa, đừng nói tôi nhát gan, nhưng mà quả thật giờ tôi cũng không dám về ký túc xá một mình.” Nói xong Trương Tuấn cười khổ, “Mà về rồi chắc cũng không dám ngủ…”
Trong một bệnh viện ở Bắc Kinh, một hộ sĩ trẻ tuổi trực đêm thăm tình trạng bệnh nhân đột ngột thét lên kinh hãi: “Aaaaa!!!! Bác sĩ Dương, Bác sĩ Dương!!!”
Thôn Ninh Hóa ban đêm cũng yên tĩnh bình thản như mọi ngày, nhưng không đến mười lăm phút sau, toàn bộ quạ đen trên núi đều sợ hãi nửa đêm kêu la bay ra từng đàn. Trong thôn còn vài người già không chịu rời đi nơi khác, nửa đêm bị tiếng quạ kêu đánh thức.
“Lão Khuê rời núi, đây là điềm xấu……. Là điềm rất xấu đó!”
Một cái gì đó đã xảy ra, không ai nghe thấy, cũng không ai có khả năng nghe thấy…
Đôi mắt đào hoa của một người đàn ông nheo lại, khóe mắt cong lên như ý cười.
—
“Lão Khuê” chắc là từ cổ địa phương gọi đàn quạ một cách tôn kính, như dân mình gọi cá voi là cá Ông vậy. Dưới bình luận chương này trên Tấn Giang nhiều người còn hỏi cái gì ra khỏi núi, có người còn la không type được chữ khuê trên máy tính =]]] (vì chữ này độ thông dụng rất thấp cả trong tiếng TQ cổ lẫn hiện đại)
Pi sà có mắt đào hoa~~
Bình luận