Tần Thiên Nhân chào Tôn Hứa Khải, Tàu Chánh Khê, Lâm Tố Đình, để đi báo tin mừng với nữ thần y.
Lúc Tần Thiên Nhân đi ngang qua lều Hồ Quảng Đông, thấy đèn vẫn còn cháy, nhìn qua cửa sổ thấy Hồ Quảng Đông đang trò chuyện với Vạn Văn Thông, Tần Thiên Nhân xin vào.
Tần Thiên Nhân nhờ hai vị trưởng lão làm người chủ hôn cho hôn sự của chàng và nữ thần y.
Hồ Quảng Đông và Vạn Văn Thông vui vẻ đồng ý ngay, hẹn giờ Ngọ ngày mai sẽ chủ trì cho buổi lễ thành thân.
Khuya hôm đó Lâm Tố Đình mang hỉ phục và cặp xuyến khắc hình hồ điệp, loại vòng đeo tay tượng trưng cho sự hôn nhân viên mãn mà các cô gái thường hay mang trong đêm viên phòng, tới lều nữ thần y nói với nữ thần y rằng giữa tình chị em bấy nhiêu năm của hai người nữ thần y nhất định phải nhận.
Lâm Tố Đình lại giúp nữ thần y ướm hỉ phục, nơi nào không vừa thì dùng kim chỉ may nhỏ lại, xong xuôi, Lâm Tố Đình bảo nữ thần y ngồi trước gương để nàng giúp người muội muội chải tóc.
Nữ thần y nói:
– Muội thật không biết nên dùng lời nào cám ơn tỉ.
Lâm Tố Đình đứng sau nữ thần y, cầm chiếc lược nói:
– Có gì đâu, chỉ là chút ít lòng thành của một người làm tỉ tỉ thôi.
Lâm Tố Đình dùng lược chải tóc cho nữ thần y, nói:
– Một chải, chải tới già, hai chải, chải tới đầu bạc răng long, ba chải cho con cháu đầy nhà.
Sau đó đặt lược xuống, ngắm chiếc bóng nữ thần y trong gương, không cần phấn son, mà nữ thần y vẫn đẹp như một đóa hoa, Lâm Tố Đình tấm tắc khen:
– Muội là nàng dâu đẹp nhất mà tỉ gặp, muội soi gương thử xem, thế nào?
– Tỉ chỉ trêu muội thôi, tỉ mới là người con gái đẹp nhất trong hội chúng ta, chẳng phải ở Hàng Châu ai cũng gọi tỉ là đại mỹ nhân ư? Muội nhớ tỉ nói tên quan huyện tỉnh Hàng Châu đã muốn dùng Kim Sơn Tử để cầu hôn tỉ.
Lâm Tố Đình nhớ chuyện cũ, bật cười, lắc đầu:
– Tất cả các cô gái khi kết hôn đều là xinh đẹp nhất!
Rồi nàng ghé tai nữ thần y nói:
– Trải qua tối đêm mai thì muội trở thành phụ nữ rồi đó, có hồi hộp không?
Nữ thần y nghe nhắc chuyện động phòng, cả thẹn cúi đầu.
Lâm Tố Đình nói:
– Nếu huynh ấy không dịu dàng muội báo cho tỉ biết nhé? Tỉ và ngũ ca sẽ cho huynh ấy một bài học!
– Tỉ này – Nữ thần y mỉm cười, càng cúi thấp đầu – Đừng có nói giỡn nữa.
Có chiếc bóng đen in lên tấm rèm cửa lều, Lâm Tố Đình đi vén rèm sang một bên, thấy Tần Thiên Nhân, nàng trố mắt nói:
– Thiếu đà chủ, huynh đến đây làm gì? Huynh mau trở về, huynh chưa nghe qua trước ngày thành thân tân lang gặp tân nương là điềm không may hay sao?
– Chẳng phải hồi chiều này huynh đã gặp muội ấy rồi sao? Ngay cả buổi tối này cũng gặp mấy lần rồi.
Lâm Tố Đình mặc nhiên không cho Tần Thiên Nhân vào lều, nàng khăng khăng nói muốn giữ vững quy cũ cho hôn sự được chu toàn.
Tần Thiên Nhân nói:
– Huynh chỉ vào nhìn muội ấy một chút thôi rồi về.
Lâm Tố Đình vẫn đứng chắn ngay giữa cửa lều.
Nữ thần y lách mình qua khỏi Lâm Tố Đình, gieo mình vào lòng Tần Thiên Nhân.
– Tây Hồ – Tần Thiên Nhân mặc kệ có sự hiện diện của Lâm Tố Đình, ôm lấy nữ thần y nói – Hai chúng ta sắp làm lễ thành hôn, có phải huynh đang nằm mơ không? Huynh chờ ngày này đã chờ hết mười năm.
Nữ thần y cũng chưa dám tin đây là cái kết ngọt ngào cho tình yêu của hai người, mối tình đầu, mỗi ngày là một niềm vui vô bờ.
Nàng nói:
– Muội vô dụng, huynh rất thiệt thòi khi lấy muội, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.
– Muội đợi đi! Cả đời này huynh cũng sẽ không hối hận đâu! – Tần Thiên Nhân nói – Từ trước đến nay, huynh chưa bao giờ đối xử tốt với một người con gái nào khác như đối với muội.
Và cả mai này, huynh cũng sẽ chỉ làm như thế với muội thôi.
Chỉ cần cái gì muội thích cũng là cái huynh thích.
Cho dù sau này muội có tám chín chục tuổi và răng có rụng hết thì muội vẫn là người đẹp nhất trong lòng huynh!
Nữ thần y cảm động đến nước mắt rưng rưng, nói với Tần Thiên Nhân:
– Nhưng huynh chiều muội như thế sẽ chiều hư muội mất.
– Thì đã sao nào – Tần Thiên Nhân nói – Chỉ có làm như vậy người khác mới không thể cướp muội đi.
Tần Thiên Nhân dứt lời, đặt nụ hôn lên trán nữ thần y, chàng thật sự cảm ơn nàng đã chọn chàng làm chồng.
Vì chàng luôn nghĩ rằng chàng là người trong giang hồ, nàng theo chàng sẽ chẳng phải là chuyện tốt lành gì đối với nàng.
Lại nữa, chàng là người trong Thiên Địa hội, luôn luôn lúc nào cũng bị quân sĩ triều đình truy nã, rồi còn có vài tin đồn không hay từ khi chàng bãi hôn với Lâm Tố Đình nữa.
Trước đây, chàng không bận tâm vì nghĩ rằng người ngay thẳng thì chẳng cần phải thanh minh.
Nhưng cũng chính vì cách suy nghĩ này của chàng đã khiến có đôi lần chàng thấy nàng buồn.
Tần Thiên Nhân càng nghĩ càng thấy thương nàng, chàng áp những ngón tay mềm mại của nàng lên má mình, thì thầm vào tai nàng:
– Tây Hồ, huynh sẽ khiến muội trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này, trên đời này sẽ không có người đàn ông nào yêu muội hơn huynh.
Trong suốt thời gian yêu nhau và đến ngày thành hôn, chàng đã dành rất nhiều lời yêu ngọt ngào cho một nửa của đời mình.
Nữ thần y ôm ngang hông Tần Thiên Nhân, hít nhẹ mùi hương nam tính trên áo chàng, cũng nghĩ: “Hễ mây còn bay trên trời là muội còn yêu huynh.
” Nàng nói:
– Thiên Nhân, cho đến cùng trời cuối đất, thiên trường địa cửu, muội cũng sẽ vĩnh viễn yêu huynh!
Nữ thần y ngẩng mặt lên và chờ đợi một nụ hôn.
Tần Thiên Nhân bỗng thấy thời gian từ giờ cho đến trưa mai thật lâu, muốn ngay bây giờ có thể gần nàng hơn mặc dầu chàng đang ôm nàng rất chặt trong tay chàng rồi.
Chàng thực không mong giàu sang, quyền uy, thế lực, chỉ cầu hạnh phúc, một cuộc sống yên lành có hai vợ chồng sống chung hòa thuận, đầm ấm, tắt lửa tối đèn có nhau.
Hai mươi mấy năm qua chàng chưa từng có một ngày an yên, chàng phải lo âu, tính toán, sợ hãi đủ điều, nào là đối phó triều đình, bảo vệ các vị huynh đệ, tìm cách tiếp tế lương thực cho người tị nạn, nên lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị phòng thủ để sẵn sàng ứng chiến, rồi nỗi sợ hãi trong hội có những người dưới quyền chàng toan tính, manh nha lật đổ địa vị tổng đà chủ của Cửu Nạn, nên cuộc sống của chàng không có một ngày thật sự bình yên.
Tần Thiên Nhân dùng hai tay chàng bưng đôi má nữ thần y lên, chầm chậm nâng đầu nàng ngửa lên cao theo hướng chàng muốn hôn.
Trái tim nữ thần y như nhảy thiếu một nhịp, nàng hồi hộp nhắm mắt lại, nhưng Tần Thiên Nhân chỉ đặt đôi môi chàng lên đôi mắt nàng đang nhắm hờ.
Gương mặt nữ thần y ánh lên đường nét thất vọng, nói:
– Sao huynh không hôn muội?
– Huynh sẽ chờ đến ngày muội gả cho huynh.
Chàng nói xong, lấy trong tay áo ra một miếng bạch ngọc điêu khắc hình tỳ hưu, đặt vào tay nàng.
Đây là một trong song bội gia truyền của gia đình chàng, có tác dụng mang lại may mắn và hộ mệnh cho người đeo chúng.
Tỳ hưu của chàng tên Thiên Lộc, một sừng, hai cánh, dùng để chiêu tài giữ lộc.
Tỳ hưu Cửu Dương giữ có hai sừng, hai cánh, xua tan tà khí gọi là Tịch Tà.
Lâm Tố Đình đã buông rèm và đang đi về lều của nàng, nàng đi rất khoan thai bình thường, nhưng khi bóng hai người kia khuất sau một vách lều nàng liền đi như chạy.
Tự nhủ không cho phép mình khóc, nàng phải gắng sống một cuộc sống bình thường nhất, luôn nở nụ cười trên môi, ăn uống, tập trận cho các tân thành viên Thiên Địa hội như trước, nếu bang hội vẫn còn tồn tại.
Nàng sẽ không khóc bù lu bù loa, không nháo lên đòi sống chết trong lễ cưới sáng ngày mai đâu.
Chỉ là khi đặt chân đến những nơi có kỷ niệm của chàng và nàng, trái tim nàng như có từng cây kim đâm vào.
Khi gặp những thành viên trong hội cũng vậy, nàng cứ cười đùa một cách vui vẻ với họ.
Dù vậy tim nàng nhói đau trong những nụ cười đó, nó nhói lên khi gặp nữ thần y, gặp chàng, và khi trong mơ thấy hình bóng chàng làm nàng hít thở một cách khó khăn.
Nàng cảm thấy tâm hồn đang chết dần.
Lúc Tôn Hứa Khải nhờ nàng làm bà mai nàng đã muốn khóc thật to, muốn hét lên, muốn bảo rằng mình còn rất yêu chàng, nhưng nàng biết nàng không có quyền làm điều đó vì chàng sắp trở thành phu quân của người ta rồi.
.
Bình luận