Mến nhau sao mãi nhìn nhau ngại?
Mộng ước đây rồi khoé mắt cay
Nữ thần y ngồi trên chiếc thảm trong lều Tần Thiên Nhân, chờ chàng từ trưa đến giờ, căn lều lặng ngắt không một tiếng động nào khiến nàng buồn ngủ vô cùng, nữ thần y nằm xuống tấm thảm trải giữa căn lều.
Trong cơn mơ, nàng thấy nàng có mũ phụng để đội, còn Tần Thiên Nhân thì vận hỉ phục đàng hoàng, hai người bái đường xong nàng không làm theo tục lệ đi vào tân phòng chờ tân lang mà cùng Tần Thiên Nhân tham gia tiệc rượu với mọi người.
Nàng và Tần Thiên Nhân ngồi cùng bàn với Khẩu Tâm, Tôn Hứa Khải, Tàu Chánh Khê và Lâm Tố Đình.
Tàu Chánh Khê cầm hai li rượu, trao cho Tần Thiên Nhân một li.
Tàu Chánh Khê hô lớn:
– Hôm nay tân lang chưa say thì không được đi động phòng đâu đấy!
Lâm Tố Đình vỗ tay reo hò.
Trong khi Tần Thiên Nhân cụng li với Tàu Chánh Khê thì Khẩu Tâm, Tôn Hứa Khải và Lâm Tố Đình vui vẻ mời rượu nhau.
Bên một bàn khác, Trần Tử Sang đang hò hét đổ quyền với Nhất Đình Phong.
Tiếng hai người càng lúc càng lớn.
Lạc Thiết Môn, Vạn Văn Thông và Hồ Quảng Đông ngồi ở chiếc bàn gần cửa ra vào căn lều.
Lạc Thiết Môn ỷ mình còn trẻ, một mình đấu rượu với Vạn Văn Thông và Hồ Quảng Đông.
Lạc Thiết Môn uống rượu khá giỏi, mới chưa đầy một khắc đã uống ba, bốn cái bình rượu lớn rồi.
Các đội trưởng và những thành viên Thiên Địa hội ngồi ở những chiếc bàn bên ngoài căn lều, ai cũng say sưa, chung vui trong ngày cưới của nàng.
Nữ thần y mỉm cười nhìn mọi người không ngớt đùa giỡn, không khí vô cùng nhộn nhịp tưng bừng.
Ăn xong món bánh bao gạo ngọt, nàng cùng Tần Thiên Nhân đi đến từng bàn mời rượu và nhận bao lì xì.
Tần Thiên Nhân hoan hỉ vô cùng, nụ cười luôn nở trên môi chàng.
Nàng cũng cười rất tươi.
Hai người đi mời rượu, lẽ ra chỉ một người đại diện cho bàn tiệc mời lại nhưng tất cả mọi người đều mời lại, cố tình chuốc cho nàng và tân lang say.
Trước nay nàng dị ứng với rượu, mỗi lần uống vào là da nổi mẩn đỏ, nên Tần Thiên Nhân uống giúp nàng.
Hai người mời rượu xong quay trở về bàn tiệc của mình.
Lúc nãy Lạc Thiết Môn bận đi khỏi giờ trở lại, Lạc Thiết Môn cầm một cái li và bình rượu, đi đến bàn của nàng rót rượu ra mừng.
Nàng dời li rượu qua cho Tần Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân gật đầu.
Lạc Thiết Môn không biết nàng dị ứng với rượu, cười nói:
– Vậy đâu có được, ngày vui nên thiếu đà chủ phu nhân phải uống rượu, không thể để một mình thiếu đà chủ ứng rượu được.
Lạc Thiết Môn nói xong dời cái li lại trước mặt nàng.
Tần Thiên Nhân cầm li rượu của nàng lên uống thật nhanh.
Lạc Thiết Môn hô lớn:
– Ái chà! Các vị coi cô dâu đang nắm cán của chú rể coi bộ cô dâu đang trên cơ…
Lạc Thiết Môn chưa nói xong, Nhất Đình Phong nói:
– Ha ha! Vậy tốt chớ sao? Thiếu đà chủ nhịn để cho phu nhân lên trên thì con đầu lòng là con trai đó!
Mọi người cười ồ, làm nàng mắc cỡ cúi đầu.
Lâm Tố Đình nói:
– Nhất huynh chưa có con, làm sao mà biết bên trên hay bên dưới sẽ sinh ra con gái hay con trai, chỉ nói bậy thôi!
Lời trêu chọc của Lâm Tố Đình và nét mặt tẽn tò của Nhất Đình Phong làm mọi người tiếp tục cười ồ.
Tần Thiên Nhân đứng lên nhìn mọi người một lượt, nói:
– Nương tử của mình, mình không bảo vệ, cưng chiều, không lẽ để người khác bảo vệ, cưng chiều thay mình?
Mọi người đang cười chợt ngưng bặt, tròn mắt nhìn Tần Thiên Nhân.
Lại càng tròn mắt hơn khi nghe Tần Thiên Nhân đáp trả đáo để rồi nét mặt tỉnh bơ, tiếp tục cho mọi người biết rằng chàng sẽ dành cả cuộc đời chàng chăm sóc yêu thương sủng nàng.
Chàng nói với mọi người rằng nàng chỉ việc ước nguyện, chàng sẽ phụ trách làm nàng vui.
Nàng chỉ việc hạnh phúc, chàng sẽ phụ trách đem hạnh phúc đến cho nàng.
Nàng chỉ việc làm đẹp, còn chàng, sẽ phụ trách tất cả công việc chăm sóc con cái kiêm cả những công việc nội trợ.
Tần Thiên Nhân nói xong, choàng tay ôm nàng, khẳng định sự “bá đạo” của mình.
Tiếng vỗ tay vang lên rần rần.
Rồi cũng tới cảnh Tần Thiên Nhân và nàng trong tân phòng.
Tân phòng lại là một căn phòng trong Hắc Viện.
Tần Thiên Nhân đưa tay nhè nhẹ nhấc mũ phụng ra khỏi đầu nàng đặt trên giường, dịu dàng cởi bỏ hỉ phục của nàng.
Ngay lúc chàng đặt tay lên mấy sợi dây yếm đỏ rực thì nữ thần y nghe tiếng gọi khẽ:
– Tây Hồ, Tây Hồ à.
Nữ thần y mở mắt.
Tần Thiên Nhân ngồi trên thảm nhìn xuống nàng, cuối cùng chàng cũng vào với nàng rồi.
Nữ thần y cũng gọi tên chàng, thốt được hai âm thì nằm yên.
Nàng nghĩ mình sắp trở thành người của chàng rồi, mặt đỏ lên, tay chân như bị thừa ra.
Nữ thần y khẽ nghiêng đầu, không dám nhìn mặt chàng.
Tần Thiên Nhân nằm xuống bên cạnh nữ thần y, nghiêng người qua gập cánh tay lại, gối đầu trên tay nhìn nàng.
Nàng không bao giờ sử dụng son phấn nhưng vẫn xinh đẹp hơn tất cả những người con gái chàng từng gặp khi đi lại trên giang hồ.
– Tây Hồ à – Tần Thiên Nhân hỏi – Huynh không có quà lễ rước dâu, muội có buồn không?
Nữ thần y muốn nói chàng là món quà lớn nhất đối với nàng rồi nhưng, chỉ khẽ lắc đầu.
Tần Thiên Nhân nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của nữ thần y, mỉm cười.
truyện đam mỹ
– Huynh hứa sẽ yêu thương muội suốt đời, kiếp này, chỉ thủy chung với một mình muội – Tần Thiên Nhân nói.
Nữ thần y đã từng được nghe câu nói này không biết bao lần, nhưng lần nào, lòng nàng cũng dâng trào cảm giác hạnh phúc vô cùng, không hề chán tai.
Giọng của chàng trầm ấm, như ngọn lửa, chạy qua sưởi ấm trái tim và cơ thể nàng.
Nữ thần y lấy lại được bình tĩnh, quay sang chàng.
Tần Thiên Nhân đang nằm bỗng ngồi lên.
Nữ thần y thấy Tần Thiên Nhân nhìn đăm đăm nơi góc lều, định mở miệng hỏi chàng đang nhìn gì thì Tần Thiên Nhân chỉ vào góc lều nói:
– Huynh vừa nhìn thấy tam đệ đứng ở đó, mình mẩy đầy máu!
Tần Thiên Nhân dứt lời bên ngoài có tiếng chuông treo trước cửa lều vang lên.
(còn tiếp).
Bình luận