Đường đường tường tận nẻo nhân sinh
Ái dục cam tâm huyễn hoặc mình
Lầm chấp tham sân mờ khuất lối
Vô thường nhân thế, bội vong tình
Tần Thiên Nhân và nữ thần y vào kho thuốc.
Nữ thần y vẫn còn mặc hỉ phục trên mình, từ đầu tới chân đều chỉnh tề.
Hai người thấy Vạn Văn Thông, Hồ Quảng Đông, Trần Tử Sang, Lạc Thiết Môn và các đội trưởng đang vây quanh một tấm thảm trải ở góc trái căn lều.
Hai người nghe tiếng thống thiết của Nhất Đình Phong:
– Tôn lão huynh! Hai ta đã từng thề là không cần cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh nhưng phải cùng ngày cùng tháng cùng năm tử.
Khi nào ta còn sống trên đời thì huynh chưa thể chết được, huynh không thể chết được!
Người đội trưởng đội hai nói gì đó với Tần Thiên Nhân trong khi nữ thần y chen vào đám đông.
Nữ thần y thấy Tôn Hứa Khải nằm trên thảm, người đầy máu.
Lâm Tố Đình, Tàu Chánh Khê và Nhất Đình Phong quỳ bên thảm.
Nữ thần y ứa lệ.
Lâm Tố Đình thấy nữ thần y đến, kéo tay nữ thần y quỳ xuống bên nàng khóc nói với thi thể Tôn Hứa Khải:
– Tam ca, nữ thần y đến rồi, sao huynh lại nhắm mắt trước khi muội ấy đến? Huynh còn chưa cưới vợ sanh con, tại sao không chịu kiên trì?
Tần Thiên Nhân hối hả vạch đám đông ra, nhìn thi thể Tôn Hứa Khải bê bết máu, một cánh tay không còn nữa, trong lòng vô cùng đau đớn và tự trách, chàng buông mình quỳ xuống bên nữ thần y, không nói nên lời.
Nữ thần y gục đầu lên ngực Tôn Hứa Khải, nghĩ tới lần nàng từ chối tình cảm của chàng trong hang động Thông Lĩnh Nam nhưng sau đó chàng vẫn một lòng theo bảo vệ nàng mà khóc nức nở, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Vạn Văn Thông, Hồ Quảng Đông, Trần Tử Sang, Lạc Thiết Môn cũng không kìm được nước mắt liên tục chảy như thác.
Những người đội trưởng cũng đưa tay gạt lệ.
– Tam ca ơi, Tam ca!
Lâm Tố Đình vừa kêu vừa khóc lóc thảm thiết.
Nàng quay sang Tàu Chánh Khê, vùi đầu vào ngực Tàu Chánh Khê.
Khóe mắt Tàu Chánh Khê đỏ hoe, chàng ôm Lâm Tố Đình, để cằm chàng trên đầu nàng, nhẹ vỗ lưng nàng.
(còn tiếp).
Bình luận