Nhân trần gian thế chốn vong tình
Giả trá lọc lừa mị nhân sinh
Vị kỷ tự tôn đa luyến ái
Tâm ma chất chứa loạn ân tình
Triệu Phật Tiêu dẫn quân từ Thạch Thủy Hà lùi về Giả Môn, nơi Tế Độ đóng quân.
Sáng nay chỉ có Triệu Phật Tiêu, Ngụy Tượng Xu và Chu Xương Tô dẫn hai vạn quân qua Đại Hà Duyên, Cáp Đặc Khải Lặc và Thắng Kim, tiến đánh người Thiên Địa hội.
Còn Tế Độ thì chưa đích thân ra trận, mà lệnh cho hai vạn quân dừng chân và hạ trại cách Đại Hà Duyên chừng nửa dặm, cách các trận địch hai mươi dặm.
Triệu Phật Tiêu về tới Giả Môn, thấy Ngụy Tượng Xu cả người lấm lem đất cát, cũng đã dẫn hơn trăm tàn binh chạy từ thành Trạch Nhĩ Khương về và đang đứng phủi bụi bám trên tóc vào áo.
Ngụy Tượng Xu đứng ở bên trong hàng rào doanh trại.
Hai tên lính vừa mở hàng rào là Triệu Phật Tiêu lộn ngay xuống ngựa tiến vào trại.
Một tên lính dẫn ngựa của Triệu Phật Tiêu đi cho ăn.
Ngụy Tượng Xu ngưng phủi bụi chạy theo Triệu Phật Tiêu.
Ngụy Tượng Xu nói với Triệu Phật Tiêu rằng Chu Xương Tô và quân đoàn của Chu Xương Tô đã bị mắc kẹt trong Bác Cách.
Nhờ Chu Xương Tô là thợ lặn trước khi làm quan nên mới không bị ngạt khói chết, đã trở về doanh trại.
Triệu Phật Tiêu quay sang trợn mắt nhìn Ngụy Tượng Xu, nhủ bụng: “Binh đoàn của Chu Xương Tô tinh nhuệ thế mà cũng đại bại!” Triệu Phật Tiêu vừa kinh hãi vừa tức tối.
Hai người đi tìm Tế Độ.
Ngụy Tượng Xu vào lều soái quỳ bái chào kỳ chủ rồi giả câm không dám nói gì hết.
Triệu Phật Tiêu quỳ bên Ngụy Tượng Xu, dập đầu mấy cái rồi nói:
– Mạc tướng đáng chết, bọn Thiên Địa hội đã đánh bại quân ta ở thành Trạch Nhĩ Khương.
Tế Độ đang ngồi trên chiếc ghế đặt giữa căn lều, tay cầm một tấm địa đồ vẽ đồn Bạch Nhật và bốn cổng vào đồn.
Tế Độ nghe bẩm cáo xong, vẫn dán mắt vào địa đồ, không nói không rằng.
Trương Dũng và Chu Xương Tô đứng bên mé hữu Tế Độ, Khẩu Tâm mé tả.
Khẩu Tâm nói:
– Nhị vị không cần lo lắng, tuy bên Thiên Địa hội thắng nhưng cũng thất thủ một mớ, chỉ còn hơn một vạn quân.
Ta vẫn còn hai vạn quân.
Tôn Tử Binh pháp có câu ngã chuyên vi nhất, địch phân vi thập, thị dĩ thập công kỳ nhất dã.
Khẩu Tâm ngừng một chút, nói thêm:
– Hơn nữa, chúng ta còn một quân cờ trong tay, đó là năm mươi khẩu pháo của Nhạc tướng quân.
Nguỵ Tượng Xu không bị trách phạt, trong lòng rất là mừng rỡ, quên mất chuyện Khẩu Tâm bảo phải giấu Tế Độ.
Ngụy Tượng Xu nhìn Khẩu Tâm, cười nói:
– Chúng ta còn thêm hai quân cờ nữa chứ, ngoài năm mươi khẩu pháo còn có Tiêu Cốt Tán do ngài bỏ trong thẩu rượu, tính đến thời khắc hiện tại Tiêu Cốt Tán phải bộc phát rồi!
Tế Độ hạ tấm địa đồ xuống, nhìn Khẩu Tâm.
Ngụy Tượng Xu biết mình nói hớ, đang vung tay múa chân, cười nói với Khẩu Tâm, bèn thu nụ cười, tiếp tục giả câm.
Khẩu Tâm thấy Tế Độ nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, ôm quyền cười giả lả nói:
– Mạc tướng cũng chỉ là suy nghĩ chu toàn cho đại cuộc thôi.
Không có người chỉ huy, bọn binh sĩ Thiên Địa hội sẽ như cá nằm trên thớt.
Khẩu Tâm nói tới đây có một người lính vào bẩm báo rằng Nhạc Thăng Long đã bày trận xong xuôi, súng trường đã được lấp đạn, đại pháo cũng đã lên nòng đầy đủ.
Tế Độ nghe qua, ngồi im nhìn Khẩu Tâm thêm một chút nữa rồi nhìn tên lính Thanh.
– Ra ngoài bảo toàn quân Chính Bạch kỳ chuẩn bị theo ta xuất binh.
Tế Độ nói.
(còn tiếp).
Bình luận