Tàu Chánh Khê dẫn quân ra khỏi cổng Tây đồn Bạch Nhật, chạy lên một đỉnh đồi, giật dây cương cho ngựa dừng lại phía sau một hàng thông um tùm vén lá nhìn xuống thấy Nhạc Thăng Long đang cùng hàng tiền quân đứng hướng mặt vào cổng Bắc đồn Bạch Nhật, hàng hậu quân đồng loạt hướng mặt lên đồi.
Tàu Chánh Khê thầm nhủ bên Nhạc Thăng Long rất đông người, chỉ hàng hậu quân cũng gấp đôi bên chàng nên chàng không thể cho binh sĩ của mình chạy thẳng xuống sườn đồi đánh bọn hậu quân trực diện được.
Tàu Chánh Khê bèn nói với đội trưởng đội sáu và đội trưởng đội bảy:
– Chúng ta sẽ dùng chiến thuật gọng kìm, từ hai phía, đánh úp vào hông bọn hậu binh.
Đội trưởng đội sáu huynh tấn công hướng bên trái, ta và đội trưởng đội bảy hướng bên phải.
Hai đội trưởng nhận lệnh chỉ huy tức tốc chia quân ra.
Đội trưởng đội sáu dẫn đoàn nhân mã rẽ trái.
Tàu Chánh Khê cùng quân đội bảy rẽ phải.
Tàu Chánh Khê tế ngựa đến bên hông một tên Thanh binh.
Tiếng đại pháo nổ đùng đoàng nên tên này chưa phát hiện ra, khi nghe được tiếng vó ngựa rồi giật mình nhìn sang, chưa kịp nhìn thấy gì đã bị Tàu Chánh Khê dùng đơn đao chém một nhát, cái đầu liền văng ra xa một trượng, lăn đi lông lốc như một quả dừa rụng.
Đội trưởng đội bảy cũng chạy đến thật gần binh lính triều Thanh, thi triển đòn quyền, dùng tay không bẻ gãy cổ hai tên lính Thanh.
Quân đoàn sáu khi này cũng vừa trờ tới hướng bên trái.
Hàng hậu quân bị kẹp ở giữa.
Tàu Chánh Khê giục ngựa chạy vào trong trận, xung đột như vào chỗ không người khiến hậu quân của Nhạc Thăng Long hồn phi phách tán.
Nhạc Thăng Long vẫn bình tĩnh, lệnh cho hàng tiền quân tiếp tục nã đại pháo.
Tàu Chánh Khê thành công đánh vô tận trung quân, thì đột nhiên có một chưởng đánh vào ngực chàng, kình lực dũng mãnh vô cùng.
Tay phải Tàu Chánh Khê đang cầm đại đao, vội xoay tay trái ra hóa giải phát chưởng đó, vì dùng tay nghịch nên chưởng lực đi không được toàn lực lắm.
Ầm một tiếng vang như núi lở, Tàu Chánh Khê bị đánh văng xuống ngựa.
Đội trưởng đội bảy thấy ngũ đương gia rơi xuống ngựa, kinh hãi nhìn Nhạc Thăng Long nhủ bụng: “Tên Thác Đác này, công phu của hắn không dưới thiếu đà chủ đâu!”
Tàu Chánh Khê ngồi trên đất nghe tê rần ở bên tay trái, lan rộng đến vai chàng, hai mắt tối sầm.
Không phải công phu của chàng kém Nhạc Thăng Long, mà chả là mấy tháng vừa qua ngày nào chàng cũng bôn ba đã thấm mệt, nay gặp một nhân vật chốn công môn nội lực khá ổn, nên Tàu Chánh Khê mới bị đánh văng khỏi ngựa.
Tàu Chánh Khê vừa đứng dậy, Nhạc Thăng Long đã phóng tới đứng cách chàng một thước.
Tàu Chánh Khê muốn cánh tay của chàng bớt tê rồi mới giao chiến, suy nghĩ rất nhanh, chàng tìm ra được cách trì hoãn thời gian.
Tàu Chánh Khê nhìn Nhạc Thăng Long hỏi:
– Tướng quân đây có phải Nhạc Thăng Long, nòi giống của Nhạc Phi tướng quân không?
Nhạc Thăng Long đáp:
– Không sai, chính tại hạ.
Tàu Chánh Khê tiếp:
– Ngày trước, Nhạc Vũ Mục xuất xứ Trung Nguyên, chống cự Kim binh.
Người Hán ai cũng lấy ngài ấy ra làm gương, xem ngài ấy là một vị anh hùng dân tộc, một bậc sĩ phu dũng liệt trung thần.
Hôm nay, Nhạc Thăng Long tướng quân đây lại không sợ hy sinh phụng sự cho triều Thanh, nếu anh linh của Vũ Mục ở trên trời có linh thiêng làm sao yên tâm cho được?
Nhạc Thăng Long nghe những lời này không khỏi hổ thẹn, không nhìn vào mặt Tàu Chánh Khê nữa, đưa mắt nhìn xuống đất, song chỉ một chút lại đưa mắt lên, nhìn xoáy vào mặt Tàu Chánh Khê:
– Lúc trước khác, bây giờ khác, kim cổ khác nhau.
Người Thiên Địa hội các người cứ luôn tôn thờ bài vị của Sùng Trinh, cho rằng Chu lão tổ hạ phàm để cứu chúng sinh.
Nhưng các người vốn biết rất rõ Sùng Trinh là một hôn quân.
Nếu Sùng Trinh không phải hôn quân, đã không có chuyện Lý Tự Thành nêu cao khẩu hiệu chia ruộng đất cho dân cày, miễn nộp lương thực, không đi phu, khiến dân chúng nhiều nơi hưởng ứng nhiệt liệt, dẫn đến quân khởi nghĩa Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung ngày càng lớn mạnh, rồi chuyện Ngô Tam Quế mở cửa Sơn Hải Quan.
Nhưng lúc bấy giờ giang sơn đại Minh vốn vẫn còn đường cứu vãn.
Năm đó, trước tình hình nguy cấp, các vương hầu đã đóng góp tiền bạc, lương thảo cho quân đội, bọn họ ai nấy đều đã tận hết sức lực nhưng vẫn chưa đủ, nhiều đại thần đề nghị Sùng Trinh xuất tiền của trong kho ra để cứu vãn tình hình nhưng Sùng Trinh nhất định không chịu, rồi nhỏ lệ khóc và nói láo rằng kho đã hết sạch rồi.
Sùng Trinh quan trọng tiền tài, xem tiền tài lớn hơn mạng sống nên chính hắn đã tự tay kết thúc triều đại nhà Minh.
Tàu Chánh Khê đã có nghe qua những chuyện này, còn chưa trả lời, Nhạc Thăng Long tiếp:
– Ngoài hôn quân, hắn còn vô đạo.
Tháng ba năm mười bảy, Lý Tự Thành đánh vào Bắc Kinh.
Thay vì ứng biến đến cùng Sùng Trinh lại đi tìm giết toàn thể gia quyến không thương tiếc, chém công chúa Trường Bình mất một cánh tay.
Rất may công chúa được Viên Thừa Chí cứu ra khỏi cung, tập võ lập tôn, lấy pháp danh Cửu Nạn, tức là tổng đà chủ của các người.
Vì vậy Thiên Địa hội có bài thơ tương truyền: “Bách niên thương tang trong chớp mắt.
Lịch hợp tịch lịch nhập cửu thiên.
Dĩ hoán sinh vì đế vương nữ.
Vô nhan diện đối kháng giang sơn!”
Tàu Chánh Khê mấp máy môi định đáp trả, Nhạc Thăng Long tiếp:
– Sùng Trinh anh minh chỗ nào? Đại ân đại đức, tốt ở chỗ nào? Mà các người luôn nói hoàng thiên không triệt đường cùng, kêu gọi bá tánh mọi miền giương cao lá cờ phản Thanh, lá bạch kỳ có thêu chữ Chu, tại sao bá tánh phải cùng các người bán mạng cho Sùng Trinh đế?
Nhạc Thăng Long dứt lời ngỡ Tàu Chánh Khê sẽ đuối lý, không đối đáp được, nào ngờ Tàu Chánh Khê nói:
– Lúc nãy Nhạc Thăng Long tướng quân nói kim cổ khác nhau, ngài nói sai rồi! Năm xưa, khi Bắc Tống diệt vong, Cao Tông lên ngôi tháo chạy về Nam, Nhạc Phi tướng quân là một quan cấp dưới với lòng ngay thẳng nghiêm túc đã vượt cấp dâng sớ cho Cao Tông trách mắng chủ trương của phái chủ hoà, khuyên vua Cao Tông thân chinh thống lĩnh sáu quân vượt lên phía Bắc, khôi phục lại Trung Nguyên.
Nhưng Cao Tông bạc nhược lại không nghe những ý kiến này, mà ngược lại Nhạc Phi tướng quân còn bị những quan lại của phái chủ hoà khép cho tội danh “quan nhỏ vượt chức” mà đòi bãi chức quan của Nhạc Phi tướng quân.
Nhưng quyết tâm chống Kim của Nhạc Phi tướng quân vẫn không thay đổi, ngài ấy đầu quân vào Chiêu thảo sứ Hà Bắc là Trương Sở, được Sở đối đãi vào hàng quốc sĩ, lệnh cho Nhạc Phi tướng quân theo Vương Ngạn vượt sông chiến đấu chống Kim.
Quân Tống đến huyện Tân Hương, thấy quân Kim đông đảo, Vương Ngạn không dám ra đánh, Nhạc Phi tướng quân một mình dẫn bộ hạ huyết chiến cùng quân Kim, tự mình xông vào trận địa địch đoạt lấy đại kỳ chỉ huy của địch, quân sĩ thấy thế hăng hái xông lên đánh tan quân Kim thu phục lại Tân Hương.
Ngày hôm sau lại đánh trận lớn, thân thể Nhạc Phi tướng quân đầy thương tích vẫn cùng quân sĩ dồn hết sức lực đánh, quân Kim triệt thoái, tên tuổi Nhạc Phi tướng quân lúc đó vang danh khắp Hà Bắc.
Nhạc Thăng Long im lặng, ánh mắt có phần dịu lại.
Tàu Chánh Khê nói:
– Nhạc Thăng Long tướng quân là con cháu anh hùng, Phật Tổ Như Lai có câu quay đầu là bờ, chi bằng ngay bây giờ ngài gia nhập Thiên Địa hội, giúp dân mình đánh đuổi ngoại bang, khôi phục lại giang san Đại Minh, để danh tiếng dòng họ Nhạc của ngài đời đời kiếp kiếp đều được tân hỏa tương truyền, đăng đăng bất diệt!
Nhạc Thăng Long cười lớn:
– Ha ha ha! Quân đội Chính Bạch kỳ chỉ là một trong Bát kỳ đã hùng mạnh như vậy.
Hôm nay một con ruồi cũng không thể rời khỏi Hồi Cương được, nói gì là khôi phục lại giang san Đại Minh, lật đổ triều đình Đại Thanh.
Nhà ngươi hãy tỉnh lại đi, đừng nghe lời của đám thủ lĩnh Thiên Địa hội tiếp tục nằm mơ ban ngày nữa, đừng tiếp tục mộng tưởng.
Triều Minh thật sự đã tận, tứ hải đã trở thành giang sơn của Đại Thanh.
Tàu Chánh Khê thấy người này không biết thân phận của chàng chính là một trong bảy thủ lĩnh Thiên Địa hội, nói:
– Nhạc Thăng Long tướng quân là người mình, lại phản lại người mình, tại hạ thấy chuyện này mới đáng buồn cười hơn.
Nhạc Phi tướng quân luôn một lòng trung thành với vua dầu là vua bạc nhược, mãi đến chết vẫn không tạo phản.
Nhưng cũng vì vậy mà người đời kính ngài ấy là một quân tử.
Còn hậu bối của ngài ấy lại thấy lợi quên đi thân phận, nguồn gốc, là kẻ mại tổ cầu vinh.
Thật uổng cho câu “tận trung báo quốc, thu thập lại giang sơn cũ,” lòng trung nghĩa của Nhạc Phi tướng quân tới đời này tất cả đã bị Nhạc Thăng Long tướng quân ngài sỉ nhục mất rồi!
– Bản tướng thấy nhà ngươi trông cũng giống một đấng hảo hán và kính nể cao tổ phụ nên mới đứng đây nhiều lời với ngươi.
Chỉ cần nhà ngươi buông bỏ vũ khí, gia nhập đội ngũ Chính Bạch kỳ mọi chuyện xưa kia hoàng thượng anh minh, sẽ xóa đi tất cả, không tru di cửu tộc dòng họ ngươi.
Tàu Chánh Khê chỉ một thân một mình nên lời hăm dọa của Nhạc Thăng Long không hề tác động tới chàng, chẳng cần suy nghĩ, đáp:
– Nhạc Thăng Long tướng quân nghĩ Tàu mỗ cũng giống như ngài, rũ bỏ huyết thống của mình, theo phò một đám ngoại bang để làm nhục mặt dòng họ của mình à?
Nhạc Thăng Long nghe Tàu Chánh Khê xưng họ Tàu, nghĩ bụng thì ra người này là Bát Bộ Truy Hồn Tàu ngũ đương gia của Thiên Địa hội, nói:
– Tàu Chánh Khê, nhà ngươi đừng ngu muội nữa, ta lặp lại một lần nữa, nhà ngươi hãy bỏ binh khí xuống, quy thuận triều đình, bằng không, ngày này năm sau chính là giỗ đầu của ngươi.
Ngươi nhìn đồn Bạch Nhật xem, chỉ trong chốc lát nữa thôi nơi đó sẽ hóa thành một bãi tro, thử hỏi, bang hội có bản lĩnh gì tranh thiên hạ với Đại Thanh, ta hỏi lần chót, ngươi có quy hàng không?
Quân Thanh vẫn nã đại pháo vào cổng Bắc, từ trong đồn Bạch Nhật vọng ra tiếng la hét đau đớn, quanh Tàu Chánh Khê binh sĩ Thiên Địa hội không ngừng chém giết, nhưng người ngã xuống mỗi lúc một nhiều, tiếng binh khí rơi leng keng trên đất.
Tàu Chánh Khê nói:
– Biết rồi còn hỏi.
Nhạc Thăng Long nói:
– Đã như vậy bản tướng không khuyên nhủ nhà ngươi nữa, nhưng với đao pháp của ngươi nghĩ sao có thể đánh thắng ta?
– Vậy thì thử xem – Tàu Chánh Khê nói.
.
Bình luận