Nhiều năm không gặp em còn nhớ?
Một nửa trái tim vẫn đợi chờ
Lâm Tố Đình dẫn đầu đoàn người Thiên Địa hội chạy theo hướng Tây, qua khỏi Ngọc Phong, chạy mãi chạy mãi, đến chân núi Khắc Tư Lặc Tô hay còn có tên Hán là Huyết Sơn.
Sườn núi lúc này đóng băng rất trơn, Lâm Tố Đình cất côn nhị khúc vào tay áo nàng, bế nữ thần y trong hai tay sải bước như bay chạy lên Huyết Sơn.
Nữ thần y nhìn lên Lâm Tố Đình, cảm động vô cùng.
Lúc nãy, khi nữ thần y ngó thấy Tần Thiên Nhân khụy xuống, cảm giác trong lòng nữ thần y lúc đó như đang rơi xuống một vực sâu vạn trượng, bỗng nhiên được Lâm Tố Đình kéo nàng lên bên bờ của sự sống, sự xuất hiện của Lâm Tố Đình chẳng khác gì một vị Bồ Tát.
Trương Dũng và đoàn quân của chàng rượt theo tới chân Huyết Sơn.
Phía trước có hai ngả rẽ, Lâm Tố Đình dẫn người Thiên Địa hội rẽ sang phải tiếp tục tháo chạy, quyết không dàn trận đánh nhau với Trương Dũng.
Lên tới đỉnh núi, Lâm Tố Đình giật mình, ở trên núi có vô số binh sĩ của triều đình đã dàn trận chỉnh tề, hoàn toàn không phát ra tiếng động.
Khi nãy nhìn xa xa nàng không thấy những lá cờ rồng xanh vì chúng ẩn trong rừng rậm, còn những chiếc thuẫn của quân thiếc giáp thì có hình tròn vây quanh như những đám mây.
Lâm Tố Đình định thoái lui, nhưng Trương Dũng kéo quân đến, cùng với đoàn binh mai phục này ào ào xông vào người Thiên Địa hội làm bụi tuyết tốc cuồn cuộn lên trời, tiếng binh khí va vào nhau vang rền như sấm sét.
Lâm Tố Đình đặt nữ thần y xuống đất, rút côn nhị khúc ra.
Lâm Tố Đình vừa phải lo đỡ các mũi thương tấn công nàng vừa phải bảo vệ nữ thần y nên côn thế chậm hẳn đi.
Tần Thiên Nhân thì đang ngồi trên đất cách hai cô gái một quãng, người tân binh cõng Tần Thiên Nhân lên Huyết Sơn đang đứng trước mặt bảo vệ cho chàng.
Trong một lần Lâm Tố Đình thấy hai tên lính Thanh cầm trường thương tấn công hai bên tả hữu người tân binh nọ, Lâm Tố Đình hô lớn:
– Hụp người xuống!
Tân binh vâng lời nàng làm theo, hai tên lính Thanh mất đi trọng điểm công kích, tránh không kịp nữa, liền bị hai cây thương của chính họ theo đà đâm thủng ruột.
Lâm Tố Đình lo trông chừng cho người tân binh mà vẫn phản ứng nhanh nhẹn, nói xong liền nhảy lên cao hai trượng, tránh một mũi thương của tên lính Thanh khác đâm vào nàng.
Một tên lính Thanh đang chờn vờn bên ngoài chưa dám tiến tới gần Lâm Tố Đình, nói với sáu tên đồng bọn:
– Hay là chúng ta cùng lúc ném thương vào cô gái áo tím?
Sáu tên lính Thanh cản:
– Không được!
– Không thể làm vậy!
– Hai cô gái đứng quá gần nhau.
– Định Viễn đại tướng quân nói phải bắt sống cô gái áo đỏ đem về cho ngài.
– Không thể để cô ấy bị một chút sây sát gì!
– Đừng có mạo phạm tướng lệnh của Định Viễn đại tướng quân!
Nhạc Thăng Long cũng dẫn quân của chàng lên Huyết Sơn, những binh sĩ này cầm cờ trắng rồng xanh có thêm hình một vòng tròn màu xám ở dưới chân con rồng tượng trưng cho đại pháo, đoàn quân dài đến mấy dặm, trông xa xa như một con trăn đang ngoằn ngoèo bò lên Huyết Sơn.
Lâm Tố Đình nhìn xuống núi thấy vậy nghĩ thầm: “Tế Độ đem bao nhiêu binh mã ngự doanh điều động ra cả, chỉ cốt giết được huynh ấy thôi sao?” Bên phe nàng người đã mệt mỏi mà số lượng cũng không nhiều, không thể cản trở được đại quân Thanh đang hừng hực khí thế thừa thắng xông tới.
Đánh nhau một lúc tân binh của nàng người bị giết người bị bắt sống, trường thương kề vào cổ.
Rốt cuộc chỉ còn lại nàng, Tần Thiên Nhân và nữ thần y dồn lại một chỗ.
Tần Thiên Nhân vẫn ngồi trên đất, tay chân không thể cử động.
Lâm Tố Đình đứng bên trái Tần Thiên Nhân còn nữ thần y thì quỳ bên phải chàng.
Triệu Phật Tiêu, Khẩu Tâm, Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô xuất hiện, bước lại đứng sau Trương Dũng.
Ngụy Tượng Xu thấy Lâm Tố Đình vẫn còn cầm côn trong tay, hô lớn:
– Phản đảng Thiên Địa hội, còn không mau hạ vũ khí xuống đầu hàng?
Nhạc Thăng Long tới nơi, hội quân với ngũ hổ tướng của Tế Độ.
Chu Xương Tô cứ lo Tần Thiên Nhân bị trúng kịch độc nhưng vẫn còn có thể dùng chút tàn sức sử dụng Thiên Thủ Quyền.
Chu Xương Tô nói nhỏ vào tai Ngụy Tượng Xu.
Ngụy Tượng Xu gật, giơ tay chỉ nữ thần y nói:
– Trương phó tướng, ngài nhìn mà xem, trông thê tử của hắn rất xinh đẹp, nếu ngài tiến lên bắt cô ả về dâng cho Định Viễn đại tướng quân chắc tướng quân sẽ thích lắm.
Nhưng mạc tướng trông cô ấy mảnh mai như thế không biết có chịu được một cú thúc mạnh như vũ bão của một võ tướng không nữa?
Trương Dũng đương nhiên là hiểu dụng ý Ngụy Tượng Xu.
Nhưng Trương Dũng không có thói quen trêu chọc dân nữ nên chỉ im lặng, cũng không xê dịch.
Tần Thiên Nhân thổ một vũng máu, ngã ngửa ra đất.
Nữ thần y không phản xạ nhanh bằng Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình quỳ xuống lòn tay nàng xuống lưng Tần Thiên Nhân đỡ chàng ngồi dậy.
Lâm Tố Đình buông côn nhị khúc, một tay giữ lưng Tần Thiên Nhân cho chàng ngồi vững, một tay xoa ngực của chàng nói:
– Bọn chúng muốn dùng kế khích tướng chọc tức để chất độc di chuyển đến khắp các tĩnh mạch của huynh, huynh đừng nghe.
Lâm Tố Đình nhìn Ngụy Tượng Xu quát:
– Quân vô sỉ! Dâm đãng!
Ngụy Tượng Xu bước lên đứng cạnh Trương Dũng, nhìn qua Tần Thiên Nhân một lượt, tặc lưỡi tiếp:
– Tại hạ nghĩ Thần Quyền Nam Hiệp ngài hãy chọc thủng hai lỗ tai của mình sẽ có lợi hơn.
Nên nhớ là trong mình đại hiệp có nhiều chất độc lắm đấy, nếu nghe mấy lời làm ngài tức tối kích động độc tánh sẽ phát tán mà chết sớm.
Ha ha, ha ha ha!
Trương Dũng phất tay ra hiệu cho Ngụy Tượng Xu lui xuống.
Ngụy Tượng Xu lui một bước nhưng vẫn bật cười ha hả.
Lâm Tố Đình không để Ngụy Tượng Xu nói nữa, nàng dùng tay chỉ mặt Khẩu Tâm, nói:
– Cẩu tặc! Uổng công những huynh đệ Thiên Địa hội đã xả thân cho ngươi ở Bình Lương! Hành vi đầu quân cho triều Thanh, làm chó săn cho Thác Đác thiên địa sẽ không bao giờ dung thứ ngươi! Ngươi nhất định gặp quả báo!
Từ khi Khẩu Tâm xuất hiện mặt mày câm nín cô hồn, mắt chiếu vào Tần Thiên Nhân, giờ Khẩu Tâm chuyển ánh nhìn sang Lâm Tố Đình.
– Thật nực cười – Khẩu Tâm đáp – Hôm nay bổn gia sẽ báo ứng bọn các ngươi trước, còn ngày lão Thiên báo ta hãy còn xa.
Khẩu Tâm nói đoạn lấy một bao phục đeo trên vai xuống, nói thêm:
– Các ngươi và con mụ già Cửu Nạn ai cũng không có dịp sống để chứng kiến ngày tàn của bổn gia.
Lâm Tố Đình trợn mắt nhìn Khẩu Tâm:
– Nhà ngươi vừa nói gì?
Khẩu Tâm nheo mắt chế giễu:
– Tai ngươi có vấn đề à? Ta nói lớn vậy mà không nghe được?
Khẩu Tâm quắc mắt sang Tần Thiên Nhân, nói:
– Thôi được, nếu bọn các người còn chưa nghe rõ thì để ta lặp lại, chính ta đã lừa mụ già tới vực thẳm, đánh mụ té xuống núi, không chết mới lạ.
Lâm Tố Đình nói:
– Ngươi vì lợi bội nghĩa, ám sát tổng đà chủ, giết hại huynh đệ đồng môn.
Hôm nay ta nhất định phải thế thiên hành đạo, Lâm Tố Đình ta quyết không tha ngươi!
Dứt lời định nhổm dậy nhưng Khẩu Tâm ném bao phục xuống trước mặt nàng.
– Ta thấy bọn các ngươi cũng sắp về chầu Diêm chúa rồi – Khẩu Tâm nói – Rất đáng tội nghiệp, nên tặng các ngươi hai món quà, coi như đưa tiễn, đừng nói kẻ làm đại ca không làm gì cho các ngươi.
Lâm Tố Đình không mở bao phục, nhìn bao phục bằng ánh mắt khinh bỉ.
Khẩu Tâm hất đầu một cái, một tên lính Thanh đi đến mở bọc vải rồi lui ra.
Lâm Tố Đình thấy hai món quà chính là cây phất trần của Cửu Nạn và cánh tay đẫm máu của Tôn Hứa Khải.
Nữ thần y rơi nước mắt.
Còn Tần Thiên Nhân thì tiếp tục thổ một bãi máu, chàng nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.
Lâm Tố Đình vừa lau máu trên miệng Tần Thiên Nhân vừa nói:
– Công sanh không bằng công dưỡng, tổng đà chủ đã nuôi ngươi khôn lớn, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy với người?
Khẩu Tâm nói:
– Chắc ngươi chưa nghe qua câu: “Nhân nhượng là tự sát, độc ác là huy hoàng.
” Ngươi và Tần Thiên Nhân cùng bọn đương gia ngu ngốc vô cùng, đi theo mụ già không hề có ích, chỉ tổ đâm đầu vào chỗ chết, như trận thích sát ấu chúa.
Tần Thiên Nhân dùng hết sức mới thốt nên lời được, nói bằng giọng vô cùng mệt mỏi:
– Khẩu Tâm, ngươi vốn cũng là một bậc chính nhân quân tử kia mà, lúc xưa đã từng cùng với sáu anh em chúng tôi cứu giúp rất nhiều bá tánh, ở Túc Châu chúng ta cùng ép tri phủ xuất kho phát gạo, ở Cam Túc cùng cứu nạn Hoàng Hà, tại sao bây giờ ngươi lại ra nông nổi này, cam tâm làm tay sai cho triều đình?
Tần Thiên Nhân dứt lời ho một tràng, máu từ trong miệng lại bắn ra.
Khẩu Tâm đưa mắt nhìn nữ thần y, thấy nàng cũng như Lâm Tố Đình dùng tay áo lau máu trên miệng Tần Thiên Nhân, trong đầu Khẩu Tâm bốc lửa giận bừng bừng.
Khẩu Tâm thu hai nắm tay lại.
Triệu Phật Tiêu nghe những khớp xương vang lên răng rắc, nhủ bụng: “Kẻ nào yêu thương nồng nàn thì càng căm thù sâu sắc, từ tình yêu biến thành lòng thù hận chỉ cách một sát na.
”
Khẩu Tâm nhìn xoáy vào Tần Thiên Nhân, nói:
– Ngươi hận ta lắm đúng không? Nhưng đúng ra, người đáng trách nhất chính là bản thân ngươi.
Tất cả những gì đã xảy ra cũng là lỗi do ngươi.
Họ Tần kia, cái bóng của ngươi quá lớn.
Suốt đời ta cứ phải nấp dưới cái bóng của ngươi.
Bọn Hồ Quảng Đông và tất cả các người trong hội đều là một bọn đần độn có mắt không tròng.
Ta mới xứng làm thủ lĩnh, trong suốt bấy nhiêu năm ta đã vào sinh ra tử, làm biết bao việc cho Thiên Địa hội, thế mà chiếc ghế thiếu đà chủ, khi ta nói nhường lại cho ngươi đảm nhiệm bọn chúng liền ủng hộ ngay!
– Ngươi câm mồm tên đốn mạt! – Lâm Tố Đình quát – Ngươi đã phản bội bang hội từ trước khi huynh ấy đảm nhiệm chức vị thống lãnh, đừng cố đổ lỗi cho huynh ấy!
Lâm Tố Đình quát xong phun một bãi nước bọt.
Tần Thiên Nhân nhìn cánh tay Tôn Hứa Khải, lắc đầu nói bằng giọng ảo não:
– Thật uổng công tam đệ, từ nhỏ tới lớn đệ ấy luôn lo lắng cho ngươi, cứ hễ mỗi lần có món ngon quà tốt đều dành phần ngươi.
Tại sao ngươi lại có thể đối đãi đệ ấy như vậy? Ngươi thật không còn tánh người nữa.
Khẩu Tâm nghe nhắc chuyện xưa với Tôn Hứa Khải, sắc mặt có dịu lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi, sau đó Khẩu Tâm lấy lại vẻ lạnh lùng đáp:
– Lẽ ra ta cũng không muốn giết hắn nhưng Tôn Hứa Khải cứ một mực làm con chó trung thành của ngươi, vả lại hắn biết quá nhiều chuyện, nên không thoát khỏi cái chết.
Nữ thần y cũng nhớ chuyện xưa với Tôn Hứa Khải, những gì chàng làm cho nàng, trong lòng nàng cũng phẫn hận vô bờ, gạt lệ trên mặt mở to mắt nhìn Khẩu Tâm.
Khẩu Tâm thấy nữ thần y dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, hướng về phía nàng, nói:
– Nữ thần y, muội đừng nhìn đại ca như vậy.
Đại ca biết muội buồn lắm, vì muội đang lo Tôn Hứa Khải một mình dưới âm tào địa phủ sẽ cô đơn.
Nhưng muội không cần phải lo, Hoành Đình, Trần Trạch Lâm và Tàu Chánh Khê đã đi gặp hắn rồi, một lát nữa đây Tần Thiên Nhân cũng theo gót chân mấy người ca ca của muội.
Dưới âm tào địa phủ họ bầu bạn với Tôn Hứa Khải hắn sẽ không cô đơn.
Nữ thần y im lặng.
Khẩu Tâm bước lên đứng ngay trước mặt nữ thần y nói:
– Thế nào, nữ thần y, sao muội không nói? Muội hãy cho đại ca biết huynh xếp đặt như thế có vừa lòng muội không? Nếu muội vẫn thấy không đủ người làm bạn với Tôn Hứa Khải thì huynh mang cả Tần Thiên Văn xuống cùng chung vui với mấy người họ nhé? Khà khà!
Khẩu Tâm cười nhăn nhở.
Lâm Tố Đình nói:
– Khẩu Tâm, cho dù hôm nay ngươi giết chết được tất cả những người ở tổng đà Hồi Cương nhưng vẫn còn thất ca, huynh ấy sẽ không để ngươi yên!
–Ta mới là người không để Tần Thiên Văn yên – Khẩu Tâm nói – Hôm nay ta sẽ giết bọn các ngươi trước, rồi đem quân tới Đồng Sơn đối phó Tần Thiên Văn sau.
Lâm Tố Đình nghe tới đây không nhịn được nữa, bật dậy xuất thủ.
Hai tay Lâm Tố Đình đánh chưa ra được nửa tầm, bỗng khựng lại khi nàng thoáng thấy Tần Thiên Nhân ói một ngúm máu, nàng vội quỳ xuống bên chàng.
Lâm Tố Đình choàng tay qua vai Tần Thiên Nhân, kéo chàng về phía nàng.
Tần Thiên Nhân ngồi tựa vai chàng vào ngực Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình ngẩng đầu lên định phun nước bọt vào người Khẩu Tâm nhưng Khẩu Tâm đã lui về đứng bên Trương Dũng.
Chợt, đoàn Thanh binh đứng sau Triệu Phật Tiêu, Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô và Nhạc Thăng Long động đậy, tách sang hai bên.
Rồi bốn người này cùng Khẩu Tâm và Trương Dũng cũng tách ra để lộ một nam nhân vận chiến y bạch kim, thân hình cao to, ngồi chễm chệ trên một con huyết mã.
Con ngựa đỏ cũng to lớn khác thường càng làm cho người này thêm oai phong lẫm liệt.
Binh sĩ Thiên Địa hội chưa thấy người nào đầy ắp uy thế như vậy bao giờ, không khỏi trố mắt nhìn, họ nhủ bụng, so với Tần Thiên Nhân một người hùng vĩ như núi, thì Tế Độ có phần khôi vĩ hơn.
Tế Độ không cho ngựa tiến lên, cũng không nói lời nào, chỉ ngồi yên trên ngựa nhìn nữ thần y.
Tế Độ thấy gương mặt nữ thần y không khác xưa mấy, vẫn hoàn hảo, từng đường nét riêng biệt tuyệt đẹp chứ không đơn giản là một khuôn mặt chỉ với tổng thể ưa nhìn.
Tóc nàng vẫn dài, nhưng thân thể có những chỗ đầy đặn nóng bỏng hơn xưa, hấp dẫn ở những nơi cần hấp dẫn còn lại dáng người thanh mảnh như liễu.
Tế Độ nhớ lại chuyện ba năm trước, cái đêm chàng tỉnh lại sau cơn hôn mê, điều đầu tiên chàng thấy là khuôn mặt xinh đẹp đến thoát trần, nhưng tràn trề ngây thơ của một cô gái mới lớn, đôi mắt trong sáng, thanh tịnh, như hồ thu, không một vết gợn.
Chàng nhớ mình đã ngửi được mùi hương hoa lan từ hơi thở nàng tỏa ra khi nàng hỏi chàng cảm thấy trong người thế nào? Ngoài diện mạo thì giọng nói của nàng cũng đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng chàng.
Chàng luôn khao khát được nghe lại giọng nói ấm áp ấy của nàng.
Những lời quan tâm chân thành, đã khiến chàng thay đổi, từ khi về lại kinh thành chàng đã không còn muốn làm một tay chơi bời trác táng như trước nữa.
Trái lại, chàng đã mơ về một gia đình có người vợ chờ mình mỗi chiều.
Trong lòng Tế Độ vừa vui vì được gặp lại nàng nhưng cũng vừa cảm giác có thứ gì tan vỡ.
Từ sau khi rời Thiên Sơn chàng luôn có niềm tin rằng nàng cũng có tình cảm với mình, nếu không, sao lại bất chấp mọi thứ đưa chàng thoát khỏi sự truy nã của bộ tộc A Lạp Sơn Khẩu và Hoành Đình?
Nhưng lúc này nàng phớt lờ sự hiện diện của chàng, nàng dành ánh mắt và cử chỉ quan tâm cho Tần Thiên Nhân.
Trong khi Tế Độ ngẩn ra nhìn nữ thần y lau vết máu trên miệng Tần Thiên Nhân, Ngụy Tượng Xu bảo hai tên lính đứng cạnh bên:
– Hai người, đi lôi cô gái áo đỏ đến dưới chân Định Viễn đại tướng quân.
(còn tiếp).
Bình luận