Tiễn đưa nghìn dặm cũng phân ly
Yêu thương gẫy vụn chớ sầu bi
Duyên cùng tình tận ngăn đôi ngả
Níu kéo làm chi đã nhạt nhòa
Hai tên lính Thanh tuân lệnh Ngụy Tượng Xu bước ra khỏi hàng ngũ, họ đi được ba bước, nữ thần y rút con dao trong tay áo nàng ra đưa lên.
– Đứng lại! – Nữ thần y nhìn hai tên lính nói – Các người bước thêm bước nữa ta sẽ chết ngay!
Tế Độ bừng tỉnh.
– Tất cả đứng lại! – Tế Độ hô lớn.
Bấy giờ nữ thần y mới nhìn Tế Độ, nói:
– Bảo họ lui về!
Hai tên lính quay nhìn Tế Độ.
Tế Độ không dám chậm trễ, vẫy tay, bọn binh sĩ lùi hết về hàng ngũ.
– Nàng hãy cầm dao cho vững – Tế Độ nói – Đừng làm bản thân bị thương!
Sau đó nói:
– Chỉ cần nàng chịu theo bổn tướng về kinh thành muốn gì ta cũng chiều!
Rồi lại nói tiếp:
– Thế nào?
Nữ thần y không đáp, quay sang nhìn Tần Thiên Nhân.
Toàn thân Tần Thiên Nhân như đang chìm trong bể lửa, lại như đang có muôn ngàn lưỡi dao xẻ da lóc thịt, cực kỳ đau đớn, không còn tính toán gì được nhưng chỉ nhìn ánh mắt nữ thần y đã hiểu ngay tâm tư nàng, chàng lắc đầu:
– Tầy Hồ, muội đừng đồng ý, huynh thà là chết cũng không bỏ lại muội một mình!
Lâm Tố Đình cũng lắc đầu, nói:
– Không có muội làm sao huynh ấy sống một mình cho được?
Nữ thần y bảo Lâm Tố Đình:
– Tổng đà chủ đã mất, nếu huynh ấy cũng chết, bang hội không còn kỳ vọng gì nữa.
Nữ thần y dứt lời không cho Lâm Tố Đình và Tần Thiên Nhân nói gì thêm, nhìn Tế Độ hỏi:
– Lời của tướng quân có tin được không?
Tế Độ chưa trả lời, Khẩu Tâm nói:
– Định Viễn đại tướng quân, không thể để Tần Thiên Nhân thoát đi, thật quá nguy hiểm, chẳng khác nào như chim sổ lồng tìm về trời, cá thoát lưới ra bể rộng, không còn gì câu thúc nữa.
Nhỡ mai này hắn và Tây Vực thất tộc hợp sức thì…
Khẩu Tâm chưa nói xong, Tế Độ lắc đầu.
Khẩu Tâm đành ngậm miệng.
Tế Độ gật đầu với nữ thần y:
– Đương nhiên, mặc dù ta là một mệnh quan triều đình nhưng cũng là nhân vật giang hồ, hai chữ tín nghĩa còn nặng hơn tính mạng.
Võ lâm có câu quân tử chỉ nói một lời, ngựa tốt chỉ quất một roi nên nàng có yêu cầu gì cứ việc nói ra.
Nữ thần y nói:
– Dân nữ muốn tướng quân để hai người họ đi, cũng đưa cho họ Kim Ngân Hoa, dân nữ sẽ theo ngài về kinh thành, bằng không!
Nữ thần y quay mũi dao chỉ vào yết hầu.
Mặt mày Tế Độ trắng bệch, toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
– Dừng lại! – Tế Độ nói – Đương nhiên là được! Ta đồng ý với nàng!
Tế Độ leo xuống ngựa, đưa chiếc roi da cho một tên lính nói:
– Mang cho cô gái áo tím.
Tên lính tuân lệnh, cầm roi da và dây cương, dắt con huyết mã đến trước mặt Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình vẫn còn quỳ trên đất ôm lấy Tần Thiên Nhân, giương mắt nhìn nữ thần y.
Tên lính chờ một hồi không thấy Lâm Tố Đình cầm chiếc roi da, đặt roi xuống dưới chân con ngựa rồi lui về đứng sau Tế Độ.
Khẩu Tâm thảy gói giấy trắng nhỏ rơi bộp bên cạnh chiếc roi da.
Lâm Tố Đình mở ra, nhận được cái gật đầu từ nữ thần y, Lâm Tố Đình cất gói Kim Ngân Hoa vào tay áo nàng.
Tần Thiên Nhân muốn lên tiếng nhưng không mở miệng được, khắp các cơ trên thân thể chàng bị chất độc phong lại.
Trong lòng chàng vừa đắng vừa chua chát như vừa ăn phải trái trám vậy, tự nhủ từ khi gia nhập Thiên Địa hội rồi trở thành đương gia, chàng đã giữ bình yên cho rất nhiều người nhưng lại không bảo vệ được người chàng yêu thương nhất trên đời, người vợ chàng mới cưới, chưa tròn một ngày.
Tần Thiên Nhân nhìn nữ thần y bằng ánh mắt đau khổ đến tận cùng, có nằm mơ chàng cũng không tưởng tượng được có một ngày nàng phải đứng giữa núi rừng hoang vu, bàn việc trao đổi sinh mạng của nàng với một người đàn ông, để giữ lấy mạng cho chàng.
Nàng vẫn còn là một thiếu nữ, vẫn chưa trải sự đời.
Chàng vừa thương nàng vừa giận bản thân mình, đột nhiên lại nghe thấy những tiếng sột soạt, sau gáy chợt đau buốt thêm lên.
Chàng chỉ kịp thấy những tảng băng màu trắng trên đỉnh Thiên Sơn đang pha chiếu ánh hoàng hôn lấp lánh.
Tai nghe lác đác tiếng quạ kêu đâu đó vẳng lại, tiếng kêu xa dần, xa dần.
Cuối cùng, chàng chẳng còn nghe gì nữa.
Nữ thần y dùng kim châm làm Tần Thiên Nhân ngất xỉu rồi bảo Lâm Tố Đình đỡ Tần Thiên Nhân lên ngựa.
Lâm Tố Đình lắc đầu.
Nữ thần y bèn nhờ hai tên lính Thanh giúp nàng.
Tế Độ gật đầu.
Hai tên lính Thanh liền đến khiêng Tần Thiên Nhân đặt chàng nằm vắt qua lưng ngựa.
Lâm Tố Đình ngồi bệt dưới đất không nỡ rời đi.
Nữ thần y nhặt chiếc roi da, đứng lên, bước đến dúi vào tay Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình cầm roi da, nhưng vẫn không chịu cùng Tần Thiên Nhân rời đi.
Hai mắt Lâm Tố Đình rưng rưng, nhìn nữ thần y nhủ bụng: “Một thiếu nữ còn chưa hiểu chuyện đời, ngây thơ vui vẻ, bỗng dưng phải ở lại một mình kháng cự với mấy vạn quan binh.
” Lâm Tố Đình nói:
– Tỉ không nỡ để muội lại một mình!
– Muội không bao giờ tranh giành để lấy con người huynh ấy – Nữ thần y nói – Cái muội muốn là lòng dạ của huynh ấy.
Hôm nay muội hy sinh bản thân mình vì muốn sau này trong lòng huynh ấy chỉ có một mình muội.
Lâm Tố Đình nghe những lời này, đột nhiên ánh mắt dịu dàng dành cho nữ thần y sắt lại.
Lâm Tố Đình bật đứng dậy, leo lên yên cương cho ngựa chạy đi.
Nữ thần y nhìn theo con huyết mã xa dần, nhớ năm xưa có lần nàng hỏi Tần Thiên Nhân tình yêu có vĩnh cửu không? Chàng có hứa sẽ yêu nàng cho đến hết kiếp này? Tần Thiên Nhân đã gật đầu, thì thào vào tai nàng chẳng những kiếp này, mà còn kiếp sau, và mãi mãi.
Nàng lại nghĩ tới lời Cửu Nạn.
Lúc còn nhỏ có lần nàng đã hỏi Cửu Nạn rằng bà và Viên Thừa Chí có phải hai người chỉ hữu duyên vô phận, như hai đường thẳng vô tình gặp nhau, mãi mãi không bao giờ giao nhau thêm một lần nào nữa? Cửu Nạn đã nói trong cuộc sống thường có rất nhiều điều nghiệt ngã chờ đợi phía trước.
Tình yêu không có nghĩa là phải đi cùng với nhau đến hết cuộc đời, nắm tay đi cùng trời cuối đất mà chỉ cần trong trái tim hai người yêu nhau có nhau là đủ.
Tình yêu của bà dành cho người đàn ông đó sẽ không bao giờ dứt.
Người đàn ông đó cũng như thế.
Những rào cản có thể không làm bà và ông ta đến được với nhau nhưng hai người sẽ không bao giờ ngừng yêu nhau.
(còn tiếp).
Bình luận