Điêu ngôn thì chớ lưu truyền
Ngược lời người lại ưu phiền vương mang
Cuối canh năm, bên ngoài căn miếu mưa vẫn còn rơi lây rây.
Tần Thiên Nhân chậm rãi mở mắt ra, toàn thân không còn đau nhức nữa.
Chàng cảm thấy lành lạnh, nhổm đầu dậy, thấy mình không có một mảnh vải trên người.
Chàng khẽ nghiêng đầu, áo của chàng nằm bên đống lửa, cách chàng một đoạn, quần và giày thì nằm dưới chân.
Chàng nhủ bụng có lẽ sau khi chàng ngất xỉu trên Huyết Sơn nàng đã đưa chàng xuống núi, hai người đã mắc phải một trận mưa nên bất đắc dĩ nàng cởi y phục của chàng hong khô, Tần Thiên Nhân ngồi lên.
Lâm Tố Đình đang ngồi xếp bằng trên đất bên đống lửa, hướng lưng về phía Tần Thiên Nhân, áo của chàng nằm ở sau lưng nàng.
Lâm Tố Đình nghe tiếng động đậy, đôi chân đã từng mở rộng quắp chặt lấy hông Tần Thiên Nhân hưởng thụ giờ khép lại e ấp.
Nàng chuyển tư thế ngồi trên gót chân.
Tần Thiên Nhân nói:
– Cám ơn muội đã hong khô y phục cho huynh.
Lâm Tố Đình im lặng, cả mừng khi chàng không hề nhớ gì, không hề hay biết mấy canh giờ trước, tấm thân đẹp như pho tượng điêu khắc của mình đã bị sở hữu mất rồi! Ôi! Chàng đã ngập trong nàng hoàn toàn, lèn chặt hoa huy*t khiến mỗi lần nàng dịch chuyển sung sướng đến tái tê, nàng đã nổi da gà từng chặp, và rồi cảm giác nơi thật sâu trong âm cung hóa thành một tấm bia để chàng trút xuất.
Lần đầu của chàng, chính thức thuộc về nàng!
Tần Thiên Nhân xỏ hai ống quần vào chân, kéo cạp quần lên, vừa thắt dây lưng vừa nói:
– Cám ơn muội đã cho huynh uống Kim Ngân Hoa.
Lâm Tố Đình tiếp tục giữ im lặng.
Tần Thiên Nhân xỏ giày vào, đứng dậy, đi đến sau lưng Lâm Tố Đình, định cúi người nhặt chiếc áo lên.
Lâm Tố Đình nói:
– Đứng đến gần muội, nhìn thấy huynh muội sẽ nhớ chuyện tối qua!
Sau đó ôm mặt khóc nức nở.
Tần Thiên Nhân nói:
– Xin lỗi đã khiến muội nhìn thấy thứ không muốn nhìn thấy.
Lâm Tố Đình khóc to hơn, vừa khóc vừa kể, tối qua, lúc nàng đang ngồi sắc thuốc, chàng nhẹ nhàng chồm người đến ôm nàng từ đằng sau.
(còn tiếp).
Bình luận