Tàu Chánh Khê kể lại hôm chàng đang ở tiệm thuốc bắc Khải Nguyên, một phân đà cơ mật của bang hội ở Túc Thiên.
Bấy giờ, Tàu Chánh Khê đang trò chuyện với Trần Tử Sang trong sân phơi thuốc.
Họ Trần là người lãnh đạo phân đà Túc Thiên, y cũng chính là đại đệ tử của Phàm chưởng môn Thái Cực Môn ở Túc Thiên.
Trần Tử Sang tuổi tác tứ tuần, thân lùn chân ngắn nhưng chạy cực nhanh, nghe nói khi y thi triển khinh công chạy đi trông như một quả cầu thịt lăn tròn trên mặt đất.
Trần Tử Sang có khuôn mặt tròn, lông mày đậm và mượt, ấn đường vừa phải.
Mắt không to cũng không nhỏ, tương xứng có hai mí.
Đầu mũi và hai bên cánh mũi tạo thành hình tròn.
Môi trên dày hơn môi dưới một chút.
Sau khi Trần Tử Sang nghe Tàu Chánh Khê bảo cần thêm binh mã thì gấp rút triệu tập những thành viên trong hội ở Túc Thiên bảo họ đến tập trung ở đồn Bạch Nhật.
Xong chuyện, Tàu Chánh Khê làm theo lời đã định, ngồi ở tiệm thuốc chờ Tần Thiên Nhân đến, rồi cả hai mới cùng về Hàng Châu.
Quá trưa mà Tần Thiên Nhân còn chưa tới, Tàu Chánh Khê bồn chồn trong bụng lắm, đứng ngồi chẳng yên, chợt nghe gia đinh của Trần Tử Sang vào bẩm báo nói có tám người tự xưng là người của phân đà Thái hồ trấn Tô Châu đến tìm gặp.
Người chỉ huy phân đà Thái hồ là Vạn Văn Thông, năm nay khoảng chừng năm mươi lăm tuổi, y là trang chủ của Lôi Phong Bảo, một tòa đại trang hoành tráng nhất xứ cách đây chỉ chừng hai ba dặm.
Tàu Chánh Khê với Vạn lão anh hùng tuy chưa từng gặp mặt nhưng Cửu Nạn và họ Vạn từ lâu đã có giao tình.
Tàu Chánh Khê đã từng nghe Cửu Nạn nói Vạn Văn Thông gan dạ hơn người, đáng mặt nam tử hán đại trượng phu, cứng rắn như sắt thép.
Vạn Văn Thông có tướng mạo hình chim tước, thân mình vừa phải, khuôn mặt nhỏ, tai sắc xanh pha trắng, đi thì nhanh nhẹn mà thân rất thẳng, nói năng khoan dung khiến người nghe vui tai, ấm dạ.
Tàu Chánh Khê cùng Trần Tử Sang ra gặp nhóm người tự xưng người của Vạn Văn Thông, một người ra dáng thủ lĩnh nhất trong nhóm đó lại gần cúi đầu hạ bái:
– Thật là phiền Tàu ngũ gia phải đích thân đến đây, lão trang chủ của chúng tôi cũng có hay tin bang hội cần viện binh nên đã bảo những thành viên ở Thái hồ đến đồn Bạch Nhật rồi.
Hay là ngũ gia tạm thời đến Lôi Phong Bảo nghỉ sức dưỡng thương một hôm hẳn lên đường, lão trang chủ sẽ thay ngũ gia cho người đi thông báo đến các bằng hữu ở các phân đà khác?
Ban đầu Tàu Chánh Khê có hơi chần chừ vì chàng chưa bao giờ gặp mặt nên không biết người đối diện thật giả ra sao.
Trần lão anh hùng thấy sắc mặt Tàu Chánh Khê khó coi, liền hỏi:
– Ý của Tàu lão đệ thế nào?
Tàu Chánh Khê đáp:
– Tiền bối đã sắp xếp thật không thể hay hơn được, nhưng có một điều không dám giấu giếm, vãn bối mang nặng mối huyết hải thâm thù nên ngày nào tên tiểu hoàng đế còn chưa chết thì vãn bối chưa thể ăn ngon ngủ yên được.
Đại danh Lôi Phong trang Vạn lão anh hùng thì bọn vãn bối ngưỡng mộ đã lâu.
Ông ấy đúng là một lãnh tụ võ lâm, đã kết giao là đối đãi nhiệt tâm, nhưng trong lòng vãn bối thật sự không sao yên ổn được nên phải ra về cho sớm.
Rồi Tàu Chánh Khê nhìn đám người của Vạn Văn Thông nói mấy lời từ chối.
Lại nghe đáp trả:
– Tàu ngũ gia đừng nói như thế.
Tất cả chúng ta đều là nhân vật giang hồ cả, đều biết phải lấy hai chữ nghĩa khí làm đầu.
Phen này thấy ngũ gia gặp phải việc khó giải quyết, nếu không trú ngụ tại đại trang của Vạn lão anh hùng một hôm, lỡ sau này giang hồ biết được, sẽ trách chúng tôi không biết trọng nghĩa khí, bỏ bê ngũ gia đang bị trọng thương, hoặc bảo ngũ gia coi thường ông ấy nên không mời ngũ gia đến được.
Tàu Chánh Khê nghe đối phương nói vậy đã nghi ngờ càng nghi ngờ hơn, nên vẫn kiên quyết nói:
– Được các vị bằng hữu coi trọng tại hạ thật sự cảm ơn, nhưng cái mạng này của tại hạ coi như vứt đi rồi, hồi ở Sơn Tây đã chấp nhận lấy một mạng đổi một mạng cho xong rồi.
Lão trang chủ của các vị là một người tốt, làm việc tốt, mà càng là người tốt lại càng không dám để liên lụy đến.
Mới ban đầu Trần Tử Sang cũng định khuyên Tàu Chánh Khê đến Lôi Phong Bảo dưỡng thương, rồi đợi Tần Thiên Nhân ở đó luôn thể, nhưng khi nghe Tàu Chánh Khê đã nói thế thì Trần Tử Sang không chen vào làm gì.
Tàu Chánh Khê quyết tâm giữ vững lập trường chắc cũng có nguyên do gì đó, thành ra Trần Tử Sang mới đứng cạnh mà nhìn, không can dự vào.
Tàu Chánh Khê càng nghe càng đoán biết mấy người này không phải là người mình mà là đám người của triều đình phái tới vây giết chàng.
Chỉ là Tàu Chánh Khê không biết những người này là người của võ sư đại lực sĩ Ngao Bái hay của Định Viễn đại tướng quân Tế Độ? Người trong giang hồ bấy giờ thừa biết triều đình chia ra làm hai phía, từ khi Thuận Trị hoàng đế mất trong triều có hai phe đảng, hơn phân nửa các đại thần theo phe Ngao Bái, số quan viên còn lại theo chầu Định Viễn đại tướng quân Tế Độ.
Tàu Chánh Khê thấy bọn này hung hãn, không biết lai lịch thế nào, lại đoán rằng hoặc có lẽ chúng là một đám hảo thủ của quan phủ ở gần đây, hoặc là mấy tên bộ khoái muốn lập công.
Tám tên đó cũng có hơi dè dặt chưa dám tấn công ngay, vì chúng thấy có Trần Tử Sang đứng đó, nên chúng nghĩ phải dụ Tàu Chánh Khê hạ sơn cho bằng được đã.
Có người bảo bọn chúng Tàu Chánh Khê đến đây đơn thương độc mã thì cứ để y ra trận một mình là tốt nhất.
Mà một mình Tàu Chánh Khê bọn chúng cũng khiếp sợ oai danh rồi, vì chúng biết họ Tàu là một trong bảy người đương gia võ công tuyệt nghệ, lại biết bang hội phục Minh này người đông thế lớn, cao thủ như mây.
Nhưng lần này tám người này có người đỡ sau lưng nên gan mật càng to, cảm thấy mình oai phong lẫm liệt, bằng không chỉ với tám người bọn họ thì quyết không dám gây chuyện với ngũ đương gia của Thiên Địa hội được.
Đôi bên nói qua nói lại thêm một chút nữa, Tàu Chánh Khê bỗng bị một vật gì đó làm chói mắt một cái, Tàu Chánh Khê nhìn lên nóc nhà kế bên tiệm thuốc mới hay Tần Thiên Nhân đang ở trên đó dùng một miếng sắt nhỏ làm ám thị gọi mình, hóa ra Tần Thiên Nhân đã sớm biết bọn này là những người giả mạo gia đinh của Vạn Văn Thông nên âm thầm giết chết mấy tên đang canh cổng sau của tiệm thuốc.
Tần Thiên Nhân hất đầu ra hiệu cho Tàu Chánh Khê thoát ra ngoài bằng cổng sau.
Tàu Chánh Khê suy nghĩ rất nhanh tìm kế thoát đi, cuối cùng nói:
– Được rồi, danh tiếng của Vạn lão anh hùng rất lớn, tại hạ không thể coi thường nhân vật đầu não này của võ lâm được, tại hạ sẽ theo các vị đến đại trang viếng thăm, chào hỏi Vạn trang chủ.
Nhưng phiền các vị chờ một chút để tại hạ vào trong lấy túi hành lý đã, rồi chúng ta cùng nhau lên đường.
Tàu Chánh Khê nói xong kín đáo nháy mắt với Trần Tử Sang.
Trần Tử Sang hiểu ý gật đầu, dẫn ngay Tàu Chánh Khê đi vòng ra phía cổng sau tiệm thuốc.
Một trong tám tên sát thủ đi theo Tàu Chánh Khê và Trần Tử Sang, nói là giúp Tàu Chánh Khê dọn dẹp đồ đạc nhưng cốt là đề phòng ngũ đương gia theo cửa sau chạy trốn.
Lúc ba người đang đi trên hành lang vòng ra cổng hậu của tiệm thuốc, qua khóe mắt, Tàu Chánh Khê thấy tên sát thủ đang chú ý quan sát chàng từ trên xuống dưới, lại nữa hắn còn vận công xuống hạ bàn đề phòng chàng tung cửa chạy là hắn liền thi triển khinh công đuổi theo.
Bên ngoài tiệm thuốc đã bị bao vây chặt chẽ từ sớm, đến một con ruồi cũng khó thoát ra được.
Tên sát thủ đi ở giữa, Trần Tử Sang bên trái, Tàu Chánh Khê đi bên phải, cả ba men theo hành lang đi gần tới cổng sau của tiệm thuốc.
Đột nhiên Tàu Chánh Khê nhanh chớp nhoáng vận quyền kình vào tay trái, đẩy vào dưới nách tên sát thủ một cái, khẽ hất hắn ta sang một bên.
Trần Tử Sang đưa tay phải lên chặt vào cổ tên sát thủ một cái.
Tên sát thủ tránh không kịp bị gãy cổ chết tươi, không la hét được tiếng nào.
Mỗi người chỉ với một chiêu đã giết chết được tên sát thủ, quả không hổ là những kẻ cầm đầu của Thiên Địa hội.
Tiếc là có tên sát thủ khác nấp phía sau hai người họ nhìn thấy vậy vội la to lên một tiếng báo động.
Trần Tử Sang liền giật lấy khúc cây dùng để chống cửa sổ, sử như một khúc côn phóng lại đánh hắn bể óc mà chết.
Nhưng đã quá trễ, bên hiên của tiệm thuốc bắc có mấy chục tên sát thủ đã ùn ùn bay vào giao chiến.
Ngay lập tức, Tàu Chánh Khê rút cây đao đeo phía sau lưng nhảy ra phía trước đánh trả.
Tàu Chánh Khê múa tít cây đao, định mở đường chạy đến chỗ cánh cổng thì gặp một đám sát thủ khác nghe tiếng la của đồng bọn giật mình chạy nhanh tới, xông vào cửa hậu.
Tàu Chánh Khê đánh át vào bọn này, Trần Tử Sang cũng theo sát sau lưng Tàu Chánh Khê.
Mấy tên sát thủ khi nãy nói chuyện với Tàu Chánh Khê là những người cuối cùng tiến vào, đứng chặn đường lui của hai người họ.
Bọn chúng cũng ra hiệu cho đám sát thủ thuận tay đóng chặt cửa sau lại.
Một tên sát thủ cầm sợi dây thừng không ngừng quất vào chân Tàu Chánh Khê khiến Tàu Chánh Khê phải không ngừng nhảy lên tránh né.
Tàu Chánh Khê đang bị thương trong mình mà vẫn công kích rất mạnh mẽ.
Trong một lần chân Tàu Chánh Khê vừa chấm đất đã đạp lên sợi dây đó, xong cúi xuống vung tay trái giật mạnh một cái, sợi dây tuột khỏi tay tên sát thủ.
Tàu Chánh Khê hét một tiếng như sấm động lưng trời, cổ tay hất một cái, sợi dây duỗi thẳng ra.
Tàu Chánh Khê dùng sợi dây làm nhuyễn tiên, lập tức xuất chiêu Nhuyễn Tiên Đoạt Mạng, thân hình xoay tít, thân lộng gió xoáy theo, thế công thật khó mà tránh né.
Tàu Chánh Khê giết chết gần bảy tên sát thủ.
Nghe răng rắc mấy tiếng, tứ chi của bọn sát thủ bị trúng nhuyễn tiên lập tức gãy xương rũ xuống, lúc này sau gáy có tiếng gió rít lên, Tàu Chánh Khê biết mình đang bị tấn công sau lưng.
Tàu ngũ đương gia vốn có đề phòng binh khí của địch truy kích nên hai chân vừa chấm xuống đất đã đảo người nhảy sang trái.
Dù vậy nhưng vẫn bị thanh kiếm của địch cắm vào vai phải.
Lúc này Tàu Chánh Khê không có thì giờ chăm sóc vết thương, chỉ biết dốc hết sức mà đối kháng.
Trần Tử Sang thấy cửa bị đóng chặt bèn đá vào hạ bộ của một tên sát thủ, khiến hắn cúi gập người lại rồi đạp lên lưng hắn tung người nhảy lên, nhắm thẳng cổng sau bay ra ngoài.
Ngờ đâu tên sát thủ khác thấy họ Trần bay qua đầu bèn đẩy tả chưởng ra.
Trần Tử Sang bị dính một chưởng đó.
Nghe binh một tiếng, Trần Tử Sang té xuống ói ra một ngụm máu.
Tàu Chánh Khê chạy lại đỡ Trần Tử Sang dậy.
Tần Thiên Nhân thấy Tàu Chánh Khê và Trần Tử Sang bị đẩy lùi ra khỏi cửa hậu của tiệm thuốc, bèn thi triển khinh công bay vô vòng vây cứu nguy cho Tàu Chánh Khê và Trần Tử Sang.
Tần Thiên Nhân xuất một thế trong Mãnh Long Thần Bộ, chưởng pháp lao đi như phong vũ.
Bọn sát thủ cảm thấy một luồng đại lực hất chúng ra, không tự chủ được phải lùi mấy bước.
Trần Tử Sang vừa kinh hãi vừa vui mừng, biết đúng là nhị đương gia đã đến đây.
Tần Thiên Nhân vừa xuất hiện đã đánh chết mười tên, vừa định quay người, lại thấy năm tên khác dùng lưới chạy đến định bủa vây lấy chàng, tức thì vận nội công vào song chưởng vỗ nhẹ một cái, làm chiếc lưới bị rách toạt làm hai mảnh.
Sau đó xuất cước Thăng Phi Điểu bay tới đá ngang một cú làm xương cổ của năm tên này lập tức vỡ nát, chết ngay tại chỗ.
Bọn thích khách nhìn thấy Tần Thiên Nhân đàng hoàng đứng ngay giữa sân, không khỏi kinh hãi la lên:
– Lùi lại!
– Mau lùi lại!
Lần này bọn chúng có kế hoạch hơn, dàn trận hẳn hoi, bọn chúng đứng thành vòng tròn vây Tần Thiên Nhân, Tàu Chánh Khê và Trần Tử Sang vào giữa, hơn nữa chúng nhận biết đối phương ba người thì đã có hai người bị thương, chúng nghĩ chắc là bắt giết được tất.
Hôm trước Tần Thiên Nhân cũng bị thương khá nặng, lại nữa do bôn ba cả chục ngày liền không ăn uống ngủ nghỉ gì nhiều được nên tay chân có phần chậm chạp hơn so với thường ngày.
Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê hợp chưởng lại xuất đánh ra phía trước, lần này bọn sát thủ cúi rạp xuống hết, bọn sát thủ đứng ở phía sau bèn ném những bọc cát vào đám người Tần Thiên Nhân.
Trần Tử Sang ngỡ bị tập kích nên vội vàng quay người ra sau, liền bị một màn cát bụi che mắt, chẳng nhìn thấy ai cả, cùng lúc đó đằng sau lưng Trần Tử Sang có nhiều sợi dây quất tới.
Tần Thiên Nhân thấy Trần Tử Sang tránh không kịp nữa bèn dùng thân mình làm bia đỡ dùm cho Trần Tử Sang.
Tần Thiên Nhân bị ba bốn sợi dây cứng như côn sắt đập “bình” mấy tiếng vào lưng, lập tức té nhào xuống đất.
– Nhị ca! – Tàu Chánh Khê đau xót la lên một tiếng.
Do họ Tàu bị mất tập trung nên khi hai tên sát thủ cầm trường đao chia hai đường tả hữu tấn công tới, Tàu Chánh Khê không chụp bắt được.
Tần Thiên Nhân lại phải tiếp tục đỡ giúp cho sư đệ, đứng phắt dậy xô Tàu Chánh Khê sang một bên.
Tần Thiên Nhân bị một cây trường đao đâm một cú vào ngực trái, cây đao kia sắp đâm vào vai phải, đành vận sức vào tay phải quét vẹt cây đao bên phải qua một bên, rồi vận sức đẩy cây đao còn lại ra khỏi lồng ngực.
Lần này Tần Thiên Nhân gượng đứng dậy mà hai chân đứng không muốn vững, thân mình chỉ chực rơi xuống đất trở lại.
Đằng kia, Tàu Chánh Khê, Trần Tử Sang cũng phải một mình đánh với khá nhiều sát thủ nên không tới giúp gì được.
Vết thương của Tần Thiên Nhân đang rất đau, thần trí cũng hơi mơ hồ, chỉ biết dùng trường đao vừa đoạt được đó múa tít trên tay, quét ra loạn xạ.
Bấy giờ đám sát thủ đang chiếm được thượng phong.
Nhưng Tần Thiên Nhân lắc lư thân mình mấy cái rồi vận hầu hết mười hai thành công lực vô chân trái dùng sức đạp mạnh.
Gió lồng vào ống quần, rít lên dữ dội tưởng chừng như trúng vào vách núi cũng có thể vỡ ra làm đôi.
Tần Thiên Nhân xuất cước Phi Mã Thiên của phái Thiếu Lâm, cú đá cách không phóng đi nhanh và mạnh như cuồng phong bão táp phá được cánh cửa hậu của tiệm thuốc.
Ầm một tiếng.
May mà khi này ngoài cổng có ba bốn con ngựa đang bị cột sẵn vào một thân cây.
Ba người mới thành công phóng lên ngựa phi đi.
Ba con ngựa đã chạy xa rồi.
Bọn sát thủ đứng lại tiếc rẻ không thể truy đuổi tiếp, bèn bắn một loạt pháo hoa ra ám hiệu cho đồng bọn của bọn chúng ở tỉnh kế bên.
Trần Tử Sang bị trúng chưởng ở ngực, nằm mọp trên lưng ngựa, hồn tiêu phách tán.
Tàu Chánh Khê và Tần Thiên Nhân quất roi cho ngựa chạy về phía trước.
Chạy được năm dặm, quay lại không thấy ai đuổi theo, hai sư huynh đệ họ mới không thúc ngựa chạy gấp nữa.
Đi khoảng ba dặm nữa Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê chia tay Trần Tử Sang, dặn họ Trần đến tổng đà ở đồn Bạch Nhật trước, còn hai người thì cho ngựa chạy hướng Hàng Châu.
.
Bình luận