Khi Tàu Chánh Khê kể đến chỗ phu quân tương lai của Lâm Tố Đình tung quyền phóng chưởng đánh tan tác những tên đại nội thị vệ, võ công trên cả tuyệt vời, Lâm Tố Đình nghe đến ngẩn mặt ra.
Nàng tưởng tượng đến phong độ anh hùng của Tần Thiên Nhân, không nén nổi đem lòng ngưỡng vọng.
Hồi lâu Lâm Tố Đình mới thở ra một hơi, giương mắt lên nhìn Nghị Chánh, sắc mặt đầy sắc thái chê cười.
Dĩ nhiên Nghị Chánh hiểu được ý nàng.
Chàng nghĩ bụng: “Nhị đương gia là một đấng anh hùng hào kiệt, trên đời ít ai bì được.
Đương nhiên ta không sánh kịp huynh ấy, chuyện đó ai cũng biết, không cần muội phải nói.
”
Tàu Chánh Khê kể tiếp:
– Bọn vãn bối biết chắc không thể ở lại Túc Thiên được nữa, bèn cố vượt qua ải Tam Cốc nhưng đêm đó trời tối đen như mực, thật sự không đi được nữa, bèn tìm một khách sạn để dưỡng thương, chỉ mong cho trời mau sáng để mau mau lên đường trở về Hắc Viện, nào ngờ bọn chó săn lại tìm đến.
Cửu Dương khẽ nhíu mày.
Tôn Hứa Khải nói:
– Nếu như hôm đó có thiếu đà chủ đi chung với nhị ca và ngũ đệ thì hay quá rồi.
Bọn chó săn đó sẽ bị giết cho sạch sẽ, không ai gặp rủi ro, mà hai người cũng không bị thương đến sáu bảy chỗ nữa.
– Thiếu đà chủ? – Tàu Chánh Khê ngơ ngác nhìn Tôn Hứa Khải.
Đến lúc này, Lữ Lưu Lương mới nhớ mà lấy lá thư từ trong ngực áo của ông ra.
Khẩu Tâm lại vẫn câu nói cũ, nói không chịu tiếp nhận chức vị.
Tàu Chánh Khê lại càng không.
Đôi bên nhường qua nhường lại, một lúc sau, Khẩu Tâm nhìn sang Tần Thiên Nhân nói:
– Nhị đệ, không phải đại ca cố chấp bảo thủ ý kiến của mình, nhưng đại ca thật sự không có tài.
Chức vụ này đệ hãy đảm đương.
Tần Thiên Nhân nói:
– Đại ca, mọi người không ngại đường sá xa xôi bôn ba đến đây để khai hương đường với huynh.
Nếu huynh cứ mãi cãi thì làm mất thời giờ của họ, cũng mất cả nghĩa khí anh em, lại nữa đại ca không tuân theo mệnh lệnh của tổng đà chủ đã giao cho huynh là phạm vào hội quy bảng phái!
Tôn Hứa Khải rất đắc ý, hô lớn:
– Nhị ca nói rất đúng! Mọi người, cứ nghe theo lời của Tần nhị gia là bảo đảm không nhầm!
Những người khác nghe Tần Thiên Nhân mang hội quy ra nào còn được phép nghĩ ngợi nhiều, nghe thế thì luôn thanh đáp:
– Phải rồi! Phải rồi!
Gương mặt Khẩu Tâm nom có vẻ bất đắc dĩ, chắp tay vái lạy các trưởng lão và hảo bằng hữu rồi nói:
– Không phải vãn bối không biết điều, chỉ vì tự biết mình còn trẻ, cả tài lẫn đức đều không đủ đảm đương đại nhiệm.
Nhưng các vị yêu mến mà đi từ nơi xa xôi đến tận vùng miền Nam này, khiến vãn bối hết sức khó xử.
Vãn bối vẫn muốn đợi tổng đà chủ về đến đây để mọi người cùng nhau bàn bạc nhưng bây giờ tổng đà chủ đi tìm Viên thúc thúc không biết tới chừng nào mới trở về.
Các vị cứ ép vãn bối đồng ý việc này, thôi thì cung kính bất như phụng mạng, vãn bối xin nghe các vị trưởng lão và các hảo bằng hữu dặn dò.
Quần hùng Thiên Địa hội nghe Khẩu Tâm đã đồng ý nhận chức thiếu đà chủ, đều vui mừng hoan hô, quả là trút được gánh nặng trong lòng.
Trần Tôn nói bằng giọng nôn nao:
– Vậy thì bây giờ mời thiếu đà chủ hành lễ bái tổ sư, sau đó đón kim lệnh.
Tiểu Tường biết bang hội nào cũng có nghi lễ riêng biệt.
Tôn thủ lĩnh, mở hương đường, đều là việc lớn.
Nàng lại là người có buôn bán với hoa lầu, không tiện tham gia, nên nói mấy câu chúc mừng Khẩu Tâm rồi xin cáo lui.
Tiểu Tường chờ khi làm lễ xong rồi tới giờ đãi tiệc nàng mới vào trở lại.
Trong suốt buổi tiệc, Khẩu Tâm cứ nói chàng bất tài, nhưng cũng biết coi nghĩa khí quan trọng hơn tính mạng chàng.
Cả đời này chàng sống là cho bang hội, cái mạng chàng đã vứt đi lượm lại mấy lần, đem ra liều với binh lính triều đình cũng không có gì là quan trọng, cho nên chàng nhậm chức thiếu đà chủ thay cho Cửu Nạn quyết định các chuyện lớn nhỏ trong hội, cung kính bái tạ.
Đêm đã khá khuya, mà trong hội ai cũng chưa chịu về, mọi người cùng nhau ăn uống no nê.
Hồ Quảng Đông nói:
– May là có nhị đương gia ở đây, nói chuyện rất có hiệu lực.
Thiếu đà chủ mới nhận lời làm thủ lĩnh, thật là vui sướng, vì ta quá lo mà một ngày một đêm không thể ngủ.
Lữ Lưu Lương nói:
– Tiểu đệ cũng như vậy, rất khâm phục tài ăn nói của nhị gia, thôi thì lỡ rồi chúng ta cứ ở lại đây, anh em ta uống một đêm cho đã, ngày mai hẳn về.
Nghị Chánh hỏi:
– Cha à, nhị đương gia tuổi còn trẻ quá, sao lại được cha khâm phục?
Lữ Lưu Lương nhìn Hồ Quảng Đông không biết phải bắt đầu từ đâu, những chuyện hào hùng của Tần Thiên Nhân thì dài lắm, có nói trong một đêm không thể nào hết được, nên đùa:
– Hay là con gia nhập tiêu cục của Hồ lão bá đi, đi làm tiêu sư với ông ta, để cả ngày được nghe ông ấy nói về chuyện của Tần nhị gia.
Hồ Quảng Đông cười:
– Đúng rồi, hiền điệt ngươi theo lão già này làm tiêu sư đi, khi cùng nhau đi bảo tiêu, chúng ta vừa đi đường vừa nói chuyện của Tần nhị gia.
Nghị Chánh tưởng Hồ Quảng Đông nhận mình vào tiêu cục và truyền thụ cho võ công, mừng quá quỳ xuống dập đầu lia lịa nói:
– Xin lão bá thường xuyên chỉ giáo.
Lữ Lưu Lương cùng Hồ Quảng Đông phì cười.
Lại tiếp tục nói chuyện, hai ông lão bạn già mười mấy năm không gặp, đã nói chuyện thì khó dứt ra.
Những chuyện ân oán giang hồ mấy năm nay, bằng hữu võ lâm sinh tử ra sao, kể đến khi trời Đông hé sáng cũng chỉ mới qua loa đại khái.
Lữ Lưu Lương ẩn cư tránh họa, đối với những phong ba loạn lạc trong giang hồ không nhớ là bao, bây giờ nghe Hồ Quảng Đông nói cứ như lạc vào cõi khác.
Lữ Nghị Chánh đứng cạnh cha chàng, nghe đến chỗ những bi phẫn thì lòng đau như xé, nghe đến chỗ những tráng liệt thì hào khí lại nổi lên bừng bừng.
Thế là các vị đương gia ngồi chung một bàn ở giữa căn hầm.
Các vị trưởng lão ngồi chung một bàn kế bên họ.
Những hảo bằng hữu khác cũng ngồi ở các bàn lân cận xung quanh đó.
Lâm Tố Đình và Tiểu Tường là nữ nên cùng Hiểu Lạc và mấy tú tài xung phong việc bưng thức ăn nước uống.
Trong hầm tổng cộng có mười sáu bộ bàn ghế.
Trong đó có chín bộ bàn tròn lớn làm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ công phu thuộc hàng cực phẩm, bảy bộ bàn vuông có khắc hoa văn thuộc hàng trân quý.
Những bộ bàn ghế này đều là do các xưởng gỗ ở Giang Nam vì quý trọng nên tặng cho trường học Hắc Viện.
Lâm Tố Đình, Hiểu Lạc và mấy tú tài đảm đương việc bưng bê đồ ăn thức uống cho các bàn tròn, còn những bộ bàn vuông chỉ do một mình Tiểu Tường phục vụ.
Khi Tàu Chánh Khê ngồi vào bàn tiệc rồi, chàng ngó sang, thấy gương mặt Cửu Dương hơi trầm ngâm khác với vẻ vô tư lự hằng ngày.
Tàu Chánh Khê tưởng Cửu Dương còn buồn chuyện Trần Trạch Lâm và Hoành Đình, Tàu Chánh Khê bèn nghĩ ra một chuyện vui nói:
– Không ngờ lần đi Tây Sơn này chúng ta đã quen biết thêm một hảo bằng hữu nữa, người này là một nhân vật rất bí ẩn, võ công cao thâm vô cùng.
Lâm Tố Đình định bưng tô canh đã được khách ăn xong trở lên bếp, nghe vậy thì quay lại hỏi:
– Ngũ ca đang nói ai thế, là danh môn khuê tú hay hiệp nữ giang hồ?
Tàu Chánh Khê đáp:
– À, cũng không phải là quen thân lắm đâu, chính xác là chỉ gặp qua một lần thôi, huynh vẫn chưa biết tánh danh của nàng ta.
Lâm Tố Đình bĩu môi:
– Tưởng gì, hóa ra là thấy người giàu sang bắt quàng làm họ đấy à?
Tàu Chánh Khê cười, vuốt vuốt đầu.
Lâm Tố Đình tiếp tục bĩu môi nhưng lần này nàng cũng làm mặt giận nói:
– Các huynh đó, không xem muội ra cái gì hết, lúc nào cũng khi dể muội, hễ có chuyện gì dễ thì sai muội đi làm, tới chuyện oanh oanh liệt liệt lại không chừa phần cho muội, lần này đi hành thích hoàng đế không rủ muội đi theo!
– Muội theo làm chi? – Tôn Hứa Khải lắc đầu nói – Lần này là đi cạo lông mày của Diêm La vương, tổng đà chủ căn dặn đi căn dặn lại nhiều lần không cho muội đi mạo hiểm lần này.
– Tam gia nói rất đúng đó – Lữ Nghị Trung ngồi ở bàn bên cạnh quay mặt lại nói – Lâm đại tiểu thư của trường học Hắc Viện chúng ta ơi, cô nhìn mà xem đi, cả tam gia võ công cao cường như vậy cũng bị trúng độc Kinh Phủ, may là có nữ thần y chữa trị, chứ Thần Nông hoặc Hoa Đà tái thế chưa chắc cứu được tam gia, coi bộ cái đầu của tên hoàng đế không dễ gì lấy được đâu.
Lâm Tố Đình ấn tô canh xuống bàn một cái “cạch,” hứ dài một tiếng:
– Vậy chứ các huynh tưởng song nhị côn khúc của muội làm bằng giấy chắc!
Tôn Hứa Khải nghe nhắc tới chuyện chàng trúng độc Kinh Phủ thì thở dài một tiếng, tự trách:
– Thật là vô dụng, lúc đó huynh đây sắp thành công rồi, lại bị đứa bé sáu bảy tuổi đâm trúng một dao may là có thất đệ cứu giúp.
– Đấy gọi là “duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã” đó biết không?
Lâm Tố Đình cười hi hi quay đầu quanh quẩn tìm nữ thần y nhưng không thấy.
Lâm Tố Đình tiếp:
– Thấy chưa! Các huynh đừng cứ xem thường bọn đàn bà con gái chúng tôi!
Rồi Lâm Tố Đình giơ tay hất lọn tóc đang vắt qua vai nàng ra sau gáy, chống một tay bên hông nói bằng giọng kẻ cả:
– Phụ nữ, phụ nữ, hễ là phụ nữ là không làm được việc lớn hay sao chứ?
Tàu Chánh Khê nhìn Tần Thiên Nhân, gật gù nói:
– Người ta hay nói duy nữ tử, dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã nhưng lần này nếu như không có vị cô nương đó giúp sức thì người bị mất mạng không chỉ có tứ ca và lục đệ.
Tần Thiên Nhân gật đầu.
Lâm Tố Đình nói:
– Chuyện đó đương nhiên rồi!
Rồi nàng hỏi Tàu Chánh Khê:
– Ngũ ca à, vậy chứ cô nương đó thế nào vậy, huynh kể cho chúng tôi nghe đi?
Tàu Chánh Khê nhìn nàng, nói:
– Lúc đó nhị ca và huynh dìu tổng đà chủ rút lui từ ngôi chùa ra, không ngờ đường mà hai huynh rút lui đã bị bọn quân binh triều đình phát hiện, vào lúc thập tử nhất sinh thấy có một ngọn lửa cháy qua Đông qua Tây, nhìn kỹ mới phát hiện là một cô gái mặc bộ đồ đỏ, kiếm pháp rất là lợi hại.
Lâm Tố Đình quay mặt đi tránh tia nhìn của Tàu Chánh Khê, lại hỏi:
– Thế ngũ ca có xem kỹ người đó là ai không?
Tàu Chánh Khê lắc đầu:
– Làm sao mà xem, gương mặt cô ấy đã được dùng khăn che rất kín, chỉ chừa lại cặp mắt, sáng lấp lánh, quả thật như là, có tia sáng như lửa chiếu ra vậy đó.
– Ha ha! – Nghị Chánh bật cười chen lời – Nếu nói vậy, người đó chắc là hỏa hồ ly trên núi Tây Sơn rồi.
– Hồ ly gì! – Lâm Tố Đình lao lại thúc chỏ vào hông Nghị Chánh một cái đau điếng, lớn tiếng nói – Huynh im đi cho muội nhờ!
Đôi môi Nghị Chánh há ra vì cười lập tức thu lại.
Tần Thiên Nhân nhìn Nghị Chánh, lắc đầu nói:
– Không phải là hỏa hồ ly, mà có lẽ là Hỏa Quan Thế Âm Bồ Tát hiện thân.
Tiểu Tường đang đứng sau lưng Cửu Dương, nàng với tay lấy li rượu của chàng mà uống một ngụm rượu, bị lời nói của Tần Thiên Nhân làm cho kinh ngạc, Tiểu Tường mới sặc một cái, nàng vụt lấy tay che miệng lại, suýt nữa làm rượu bắn ra đầy bàn:
– Úi cha! – Tiểu Tường tròn mắt – Đấy là lần đầu muội nghe nhị đương gia khen một vị cô nương đó nha!
– Ế nhị sư bá – Hiểu Lạc cũng xách ghế lại chen vào ngồi cạnh Tần Thiên Nhân nói – Người đây đã có hôn ước rồi đấy.
Người không được suy nghĩ vị cô nương khác hấp dẫn được đâu!
Lâm Tố Đình vờ không nghe Hiểu Lạc trêu nàng, nhìn Tàu Chánh Khê hỏi tiếp:
– Không biết cô gái đó hiện giờ ở đâu vậy ngũ ca?
Tàu Chánh Khê còn chưa trả lời, Hiểu Lạc đứng khỏi ghế xông tới Lâm Tố Đình cười hí hí nói:
– Lâm sư cô này hỏi thật là lạ quá, nếu biết cô ấy ở đâu, thì ngũ sư bá còn ở đây nói chuyện với sư cô sao? Con nghĩ không lâu nữa sư bá sẽ đi làm con thiêu thân!
Tiểu Tường gắp một miếng thức ăn vô chén cho Cửu Dương, hỏi chàng:
– Thiên Văn à, sao trong giang hồ muội chưa bao giờ nghe có một nhân vật như vậy nhỉ?
– Đó gọi là hiện tượng hậu bối vượt tiền bối, người của thời đại mới sẽ đổi đi người cũ.
Âu cũng là một việc tốt – Cửu Dương đáp.
Lâm Tố Đình ít khi nào đồng ý với Cửu Dương lắm, lần này không hiểu sao nàng nghe chàng nói vậy vui đến ngoác miệng ra mà cười, rồi nàng vỗ mạnh vào vai Tàu Chánh Khê một cái nói:
– Ơn cứu mạng của cô nương đó, có phải ca sẽ không bao giờ quên không?
– Huynh có biết cô ta là ai đâu? – Tàu Chánh Khê nhún vai nói – Cô ta cứu hai huynh đệ bọn huynh và tổng đà chủ ra khỏi vòng vây xong, vụt biến đi, biết ở đâu mà tìm?
Nghị Chánh nói:
– Vậy khi tìm ra được rồi thế nào? Người đó là ân nhân của hội chúng ta.
Chi bằng để đền ơn cứu mạng của cô ấy, ta… gả một người nam nhân trong hội cho cô ấy vậy?
Lâm Tố Đình nghe vậy đột nhiên thu môi lại không cười hỏi gì nữa.
Tiểu Tường cười khúc khích:
– Ý tưởng này được đó, xem chừng ngũ gia cũng có ý với người ta rồi!
Tiểu Tường dứt lời mọi người ngồi quanh bàn tiệc ai cũng nhìn Tàu Chánh Khê mà cười, khiến họ Tàu lúng túng liên tục nâng li rượu của chàng lên miệng.
Cửu Dương cũng cười, chàng vừa rót rượu vào đầy li của chàng vừa nói:
– Thôi, mọi người đừng trêu huynh ấy nữa, huynh ấy vốn có tiếng là đạo mạo nhất trong hội mà!
Rồi chàng quay sang Lâm Tố Đình, hỏi nàng:
– Chứ còn đại muội đây thì sao, bao giờ mới cho các huynh uống ly rượu mừng đây?
– Ha ha – Nghị Chánh nghe vậy bá vai Cửu Dương cười đáp – Viện trưởng sư huynh, huynh qua mặt người khác không qua mặt được đệ đâu.
Huynh chỉ muốn gả đại muội đi thôi, chẳng phải mỗi ngày huynh đều than vãn: “Con nha đầu đó dở điên dở dại, chẳng ai thèm lấy, chắc phải sống cả đời ở trường học này của ta mất thôi!”
Mọi người ngồi xung quanh nghe được không cười Tàu Chánh Khê nữa mà cười Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình tức Nghị Chánh và Cửu Dương quá giậm chân nói:
– Có thật vậy không thất ca, huynh ghét muội đến như vậy hay sao? Huynh mới là đáng ghét đó, cả huynh nữa Nghị Chánh, huynh mà còn trêu nữa thì muội đi về ngủ trước đấy!
Mọi người nhìn nhau mỉm cười, không nói gì nữa.
Duy có Tần Thiên Nhân là không động đậy gì.
Lâm Tố Đình nói rồi liếc nhìn không thấy vẻ mặt chàng thay đổi một chút nào, không biết trong lòng chàng đang nghĩ gì? Giống như thường lệ, khi mọi người nói đùa họ là một cặp chẳng bao giờ Tần Thiên Nhân phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận bao giờ.
Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê bôn ba đường dài như thế, vả lại cũng đang bị thương trong mình, hai người đã mệt mỏi thật sự.
Nên cả hai mới ngồi xuống bàn tiệc gắp vài ba miếng cho có lệ rồi Trần Tôn dẫn hai người về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
.
Bình luận