Trời tờ mờ, trông xa không rõ mặt người.
Hừng đông không lộ sáng bởi những đám mây đen vần vũ phía xa.
Phi Yến thức dậy tự lúc đầu giờ Dần, ngồi dán lớp mặt nạ da người lên mặt nàng, rồi dùng cọ kẻ kẻ đánh đánh thêm nhiều lớp phấn lên cho tấm da mặt tiệp với màu da cổ nàng.
Cuối cùng, nàng búi tóc cao lên, dùng khăn trắng quấn lại.
Đâu đó xong xuôi, nàng dùng thân đao làm gương soi mình một lúc, hài lòng với diện mạo của một nam nhân rồi mới cất đao đi.
Ở khu trại ba cô gái ngủ chung một lều, thật may tối qua Phi Nhi không có trong lều, do Phi Nhi bận bịu với việc biên soạn thơ Đường nên ở trong lều Cửu Dương nguyên đêm.
Phi Yến cả mừng, hóa trang mặt mày y phục xong xuôi nàng nhón gót đi tới cửa lều, chưa vén rèm đã nghe tiếng nói:
– Ai đó?
Tiểu Tường nghe tiếng động, đang ngủ ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn Phi Yến, sau đó mở cả hai con mắt thật to hô lên:
– Á à! Là tên du côn du kề ngươi, ta tìm nhà ngươi lâu lắm rồi! Hôm nay bổn nương không tha…
Phi Yến đưa tay lên môi suỵt khẽ:
– Đừng la, là tôi, Phi Yến này!
Tiểu Tường phát hiện tên sờ ngực nàng hôm nọ chính là Phi Yến, như đặt được một tảng đá trên ngực xuống.
Và trái với suy nghĩ của Phi Yến, Tiểu Tường cũng không trách giận chi nàng, chỉ thò lò con mắt hỏi:
– Thuật dịch dung của cô cũng khá tốt đó, mà sao sáng nay lại cải nam trang chi nữa vậy?
Vừa nói vừa sờ tay lên mặt Phi Yến tìm đường giáp ranh giữa cổ và tấm da mặt.
Phi Yến phủi phủi tay Tiểu Tường ra khỏi mặt nàng, nói:
– Tôi đi làm việc nghĩa, tình lang thường bảo người có võ phải làm việc ích dân lợi nước là gì?
Dứt lời định quay đi.
Tiểu Tường gọi giật:
– Này!
– À quên – Phi Yến quay lại, nói – Không biết cô đây có cái chi phản chiếu ánh sáng không?
– Như là tấm gương ư? – Tiểu Tường nói.
– Đúng đúng! – Phi Yến mừng mừng.
Dè đâu Tiểu Tường đáp gọn:
– Không có.
Phi Yến cụt hứng đi một vòng quanh lều hất tung cả chiếu, gối, quần áo đồ đạc sang bên để tìm.
Vừa tìm vừa lẩm bẩm như một bà cụ đãng trí:
– Bọn chúng thế nào cũng khám xét ta, ta phải dùng vật gì bắt ánh sáng mà không bị nghi ngờ đây?
– Tôi có cái này – Sau hồi suy nghĩ Tiểu Tường cũng nhớ ra.
Nhưng chưa chịu đưa Phi Yến ngay mà nói:
– Cô phải nói tôi nghe chuyện nghĩa hiệp gì mới được, và dùng nó bắt được ánh sáng để làm chi? Trông cô bí bí mật mật như vậy chắc định làm chuyện không tốt nữa rồi phải chăng? Cô mà không chịu nói tôi hô lên cho tỉ tỉ cô nghe ngay!
Câu hăm dọa thật là có tác dụng, Phi Yến không cách nào bèn kể Tiểu Tường nghe chuyện cướp dâu, rồi kế hoạch xâm nhập vào hang ổ bọn thổ phỉ Lãnh Hải Sơn.
Phi Yến cho Tiểu Tường biết rằng sẽ trà trộn vào sơn trại lục lâm bằng cách hóa trang thành một trong những người gánh rượu mang lên trại Lãnh Hải Sơn, sau đó sẽ tìm đến tân phòng cứu Đông Mai ra, Đông Mai đi tìm cha mẹ nàng ấy ở miếu Quan Công.
Phi Yến nói xong không quên căn dặn Tiểu Tường không được tiết lộ với Phi Nhi nửa lời, bằng không, với tánh tình Phi Nhi sẽ ra tay cản trở, không cho nàng đi đánh bọn lục lâm.
Tiểu Tường nghe Phi Yến nói rồi, vạch túi hành lí của mình lôi ra một vật, nói:
– Cái này? Được không? Từ khi lên Đồng Sơn Thiên Văn thoát li khỏi chuyện giang hồ, không mang theo bên mình.
Phi Yến nhìn nan quạt làm bằng sắt, ôm hôn Tiểu Tường một cái “chụt” rõ to lên má, nói:
– Cô đúng là Quan Âm tạ thế! Đúng thứ tôi cần!
Chợt thấy trên quạt có vẽ hình một người con gái, Phi Yến hỏi:
– Cô gái này là nữ thần y ư?
– Ừ – Tiểu Tường gật đầu.
Đáp lại lời Tiểu Tường là cái bĩu môi của Phi Yến.
.
Bình luận