Nữ thần y chậm rãi bước xuống từng bậc thang gác của ngôi miếu, nàng vừa đi vừa vịn vào cầu thang, đã một ngày một đêm rồi nàng không có thời gian nghỉ ngơi, cũng chưa ăn gì, cảm thấy người nhẹ tênh như chiếc lá héo sắp bứt khỏi cây.
Ngoài kia cơn bão đã tàn nhưng mưa vẫn còn lay bay.
Lữ Nghị Trung đứng giũ áo mưa dưới chân cầu thang, tóc của chàng bị ướt và gương mặt trắng xanh.
Tuy nhiên chàng cười thật tươi nói:
– Huynh đã tìm được các loại thuốc muội cần, cũng mua được luôn bánh quế hoa.
– Cám ơn Lữ huynh.
Nhưng huynh mua bánh về làm gì Thiền Phúc vẫn còn nhiều chắc nó không ăn nổi nữa.
– Đương nhiên là cho muội chứ nào phải cho Thiền Phúc – Nghị Trung nói – Gói bánh của muội đã ăn được cái nào đâu, tuy gói này không có ý nghĩa bằng gói bánh kia nhưng mùi vị cũng như nhau cả thôi.
Nữ thần y cầm lấy gói bánh từ tay Nghị Trung, nhoẻn miệng cười với chàng, nàng hiểu rằng chàng vừa nói một câu đầy ngụ ý với nàng.
Đột nhiên sự im lặng đè nặng lên hai người lạnh giá.
Khi này các bệnh nhân và học sinh đều đã an giấc.
Nữ thần y đi đến cửa sổ đứng tựa vai vào song cửa nhìn ra ngoài trời mưa, đôi mắt nàng vốn đã buồn, sâu thẳm, giờ càng thêm xa vắng.
Nghị Trung cũng đến đứng cạnh nữ thần y.
Bức tượng Bao Thanh Thiên to cao che khuất hai người.
Nghị Trung biết nàng đang nghĩ gì trong giây phút này.
Chàng như nghe được tiếng lòng nàng thở dài, tiếng thở rung lên, và âm thầm tan đi trong gió.
Chàng nhỏ giọng nói:
– Muội không ngủ được, phiền não cũng không giúp được họ trong chuyến vận tải thảo lương.
Nữ thần y tháo miếng da mặt đắp trên mặt nàng ra, cầm trong tay, để lộ dung nhan kiều diễm.
Lữ Nghị Trung không khỏi nhìn nữ thần y đến ngẩn ngơ, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Tần Thiên Nhân.
Nữ thần y sở hữu nét đẹp trong sáng như tiên nữ hạ giáng phàm trần, đôi mắt hồ thu, cái nhìn mơ màng, xa xăm, và giọng nói nhẹ như ru, cử chỉ cũng uyển chuyển tựa mây làm choán hết trái tim của đấng trượng phu.
– Ngoài chuyện đó ra – Nữ thần y nhỏ giọng nói – Muội cũng đang lo một chuyện khác.
Nghị Trung suy nghĩ một lát, nói:
– Muội đang lo chuyện thư viện sẽ bị buộc tội à? Hay tình hình các cống sinh ở Đồng Sơn? Quả như các đương gia nói, triều đình không bắt bớ trường học chúng ta được.
Muội hãy đi nằm nghỉ một chút lấy sức.
Nghị Trung nói xong tự hỏi không biết bây giờ Cửu Dương thế nào? Chuyện của Nhạc Tam Nguyên, thật sự quá thình lình, chàng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, trong hội ai cũng bảo mạng số của nhà họ Nhạc thật là xui xẻo, khi không cả nhà lại bị chết trong đám cháy.
Nhạc Tam Nguyên là một trong những học trò tâm đắc của Cửu Dương nên sau đám cháy đó Nghị Trung đã có biên thư đi Tứ Xuyên, song đến nay chưa nhận được hồi âm.
Nữ thần y nói:
– Những học sinh theo Thiên Văn tất cả sẽ an toàn, muội tin vào tài trí của huynh ấy, tin chắc huynh ấy, Trần thúc, Hiểu Lạc và các cống sinh không sao, chuyện muội đang lo ngoài chuyện vận tải thảo lương ra là chuyện Triệu Đô thống sắp sửa điều quân tới đây.
Nghị Trung vỡ lẽ, gật gù, chuyện này chàng cũng đã có nghe qua, vì sau khi Giang Nam Thất Hiệp hành thích Khang Hi ở Sơn Tây, triều đình đã điều quan Đô thống tên là Triệu Phật Tiêu đến Giang Nam đóng đô, nhưng chủ yếu là để thăm chừng dân tình vùng Giang Nam.
Nghị Trung nói:
– Người này, huynh cũng có nghe danh của hắn.
Họ Triệu ba năm trước chỉ làm trong Quân cơ xứ, một chức quan nhỏ phụ trách ghi chép, nhưng sau đó không hiểu thế nào lại lên đến chức Binh bộ lang trung, rồi lại Thịnh Kinh hình bộ thị lang một cách nhanh chóng.
Sau khi Thuận Trị lâm bệnh thái y chẩn không qua khỏi, thì Triệu Phật Tiêu tức thì thăng làm Hình bộ hữu thị lang.
Mấy tháng trước hắn thụ chức Chánh Hoàng kỳ Mãn Châu đô thống.
Nữ thần y nói:
– Hồi muội còn ở Sơn Đông, Triệu Phật Tiêu đem quân đến bắt bớ những học sinh của Bắc Tự Đường, nói là họ viết văn phản động, bắt họ đem đi hết, bây giờ không biết hành tung của họ thế nào.
Nghị Trung nói:
– Ở kinh thành huynh nghe người ta đồn do hắn có tên Định Viễn đại tướng quân nâng đỡ, mới lên được tới chức đó.
Tên thật của Định Viễn đại tướng quân là Ái Tân Giác La Tế Độ.
Ở trong quan trường Tế Độ đã nhiều phen kết nối với các thân vương khiến cho Ngao Bái tức tối, khi lên triều cãi nhau với Ngao Bái làm Ngao Bái đỏ hết cả mặt mày, mũi thở ra khói.
Triệu Phật Tiêu có đáng sợ thế nào cũng không bằng tên chủ soái Tế Độ của hắn.
Lữ Nghị Trung lấy làm lạ, khi chàng chắc tới người gọi là Định Viễn đại tướng quân Tế Độ, gương mặt xinh đẹp của nữ thần y có hơi biến sắc một chút.
Nhưng chỉ một chút thôi, sau đó nàng lấy lại vẻ mặt bình thường, gật đầu bảo chàng:
– Họ Triệu này thái độ rất cứng rắn, lại xảo quyệt gian trá, khó đối phó hơn lão quan huyện tỉnh Hàng Châu của chúng ta, nếu hắn chưởng quản Nam Bắc lộ Giang Nam, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, sau này hoạt động của chúng ta càng thêm khó khăn.
Đời sống dân chúng cũng sẽ không một ngày được yên, mà họ thì chỉ yêu cầu đối đãi hợp lý, cần có một con đường sống.
Nghị Trung nói:
– Muội nói rất đúng, nhưng huynh thì lại cầu cho tới ngày dân chúng cả thảy đồng lòng tham gia tạo phản.
Quan áp bức, thì dân phải chống, phải tranh đấu, tới cùng.
Triều đình thấy thiên tai lũ lụt người người chết đói chẳng những không xuất kho cứu đói còn vẫn không giảm thuế má, sớm muộn hội chúng ta và dân chúng cũng chết, nếu phải chết, chi bằng chết oanh liệt trên sa trường.
Nữ thần y nói:
– Đúng là chúng ta không thể rút lui một cách nhẫn nhịn nhưng muội không muốn chuyện này lại phát triển tới chỗ như vậy.
Vì suy cho cùng chúng ta cũng đang ở thế bất lợi, hiện thời tổng đà chủ không biết tông tích, tứ ca, lục ca thì đã hy sinh, còn Bát Bộ Truy Hồn và Gia Cát Tái Lai lại không có mặt ở tổng đà Hàng Châu.
Nữ thần y nhắc tới tứ đương gia và lục đương gia, nước mắt nàng chảy ra.
Nghị Trung cũng buồn trong lòng, vẫn còn không tin được rằng hai người đương gia đó tuổi còn trẻ vậy mà đã ra đi mãi mãi, nhớ bữa tối hôm trước khi đi Sơn Tây chàng và họ còn ngồi cạn chén.
Nghị Trung không nhịn được, buông một tiếng thở dài.
– Tóm lại – Nghị Trung nói – Chuyện này không phải muội không chịu đi ngủ thì sẽ giải quyết được.
Muội hãy đi nghỉ, chờ thiếu đà chủ, nhị đương gia và tam đương gia hoàn thành chuyến đi và bình an trở về, còn chuyện có thể làm trong lúc trông chờ này là huynh đi thông báo với các huynh đệ trong Hắc Viện, bảo họ ngày đêm đề cao cảnh giác.
(còn tiếp).
Bình luận