Binh lính của Ngụy Tượng Xu tranh nhau tiến công Tần Thiên Nhân điên cuồng trong vùng sơn dã.
Tần Thiên Nhân, Tôn Hứa Khải và các anh em Thiên Địa hội vừa đánh vừa lui về Tây, nơi được trấn giữ bởi Chu Xương Tô nhưng bây giờ bỏ ngỏ.
Bọn họ đoạt được ngựa, liền nhảy lên lưng ngựa cho phóng đi như tên.
Ngụy Tượng Xu đảm trách một toán tám mươi kỵ binh đuổi theo Tần Thiên Nhân.
Ngựa của tám mươi kỵ binh này đều được tuyển chọn đặc biệt nên chạy rất nhanh, còn đoàn quân thiếc giáp thì trang phục nặng nề, khiến cho ngựa đi chậm rãi không sao theo kịp ngay.
Còn đoàn bộ binh thì đương nhiên bị bỏ lại khá xa.
Binh đoàn của Tần Thiên Nhân chạy tới Không Đồng Sơn, qua khỏi núi này là đến Khánh Dương.
Đường lên núi trắc trở, tới chỗ hai vách đá sừng sững, đường hẹp chỉ có thể để một người một ngựa đi xuyên qua nên đành phải chậm lại.
Qua khỏi vách đá, Tôn Hứa Khải đi sau cùng, thúc ngựa tiến lên gọi:
– Nhị ca, truy binh đã sắp đuổi tới nơi, chí ít cũng có tám mươi kỵ binh tinh nhuệ!
Tần Thiên Nhân nói:
– Tam đệ, dẫn mọi người đi trước, huynh ở lại cầm chân Thanh binh, kéo dài thời gian.
Đoạn nhìn mọi người nói:
– Nhờ các anh em bảo vệ tam gia, đưa cho được tam gia về đồn Bạch Nhật, rồi liên lạc với ngũ gia và thất gia.
Tôn Hứa Khải ngoảnh đầu ra sau nhìn tuyết trắng bay mịt mù lên đỉnh hai vách đá, chứng tỏ vó ngựa truy binh đang tiến gần, quay lại nói:
– Nhị ca! Chúng ta là huynh đệ, sao có thể hết lần này đến lần khác để huynh ở lại? Lúc nãy ở rừng Bình Lương chúng ta mở đường máu được, lần này chi bằng chúng ta lại mở đường máu mà đi!
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
Tôn Hứa Khải giục:
– Không còn kịp nữa! Nhị ca, huynh hãy mau chạy với đệ và mọi người!
– Tam đệ! – Tần Thiên Nhân nói – Đệ đã biết không còn nhiều thời gian thì nghe lời huynh, hãy mau đưa mọi người qua khỏi Không Đồng Sơn!
Các anh em Thiên Địa hội nói:
– Không!
– Nhị đương gia, hãy cùng đi với chúng tôi!
– Chúng tôi biết ngài nghĩ nguyên khí của mình gần cạn, nhưng nguyên khí gần cạn nghĩa là vẫn còn đó.
Người xưa có câu còn nước còn tát, còn rừng xanh thì còn củi đốn!
Tần Thiên Nhân nói:
– Các người nghe ta nói, tổng đà chủ đã biệt tích, các huynh đệ đang chạy hướng Nam không biết có toàn mạng hay không nên bang hội không thể thiếu người chưởng quản.
Ở đồn Bạch Nhật còn rất nhiều các anh em đang chờ lãnh đạo.
Hơn nữa, ai nói ta ở lại đây nhất định sẽ chết? Yên tâm đi, ta bảo đảm có kế thoát thân, hẹn gặp nhau ở Hồi Cương.
– Huynh chỉ liều chết thôi! – Tôn Hứa Khải nói – Một mình huynh đang trọng thương sao có thể đấu với tám mươi kỵ binh?
Dây dưa một hồi Thanh binh đã đuổi gần kịp, Tần Thiên Nhân nói:
– Đừng nói nhiều, chúng đến rồi, mau rút về Hồi Cương!
Mọi người vẫn không chịu đi, Tần Thiên Nhân quát:
– Đi mau!
Những người Thiên Địa hội chắp tay, cúi đầu, nói:
– Xin nhị đương gia theo chúng tôi rời khỏi Không Đồng Sơn!
Tần Thiên Nhân thấy Tôn Hứa Khải cũng như những người khác, nhất quyết lắc đầu không chịu tuân theo lời mình, nói:
– Tam đệ, đệ còn không hiểu hay sao? Bang hội đang rất cần người, chẳng lẽ đệ muốn họ hy sinh ở nơi này, để không còn ai bảo tồn con đường phục Minh?
Tôn Hứa Khải vẫn lắc đầu, Tần Thiên Nhân nhìn sang các anh em, tiếp:
– Ta đây vốn vô cùng hãnh diện về những vệ sĩ thuộc quyền mình.
Tất cả đều can đảm, hy sinh, chịu đựng, nhưng bây giờ lại không tuân lệnh cấp chỉ huy ngay trong giờ phút hiểm họa như thế này.
Tần Thiên Nhân dứt lời lập tức tuốt thanh kiếm của một thành viên Thiên Địa hội đang mang trong mình kề vào cổ chàng trước sự kinh hoàng của tất cả mọi người.
Tôn Hứa Khải hét lên:
– Dừng tay! Được rồi! Đệ đồng ý với huynh!
Tần Thiên Nhân lập tức hạ kiếm xuống trả cho chủ nhân của thanh kiếm.
Tôn Hứa Khải và các anh em Thiên Địa hội vừa mới đi khỏi thì Ngụy Tượng Xu dẫn quân tới ngõ vào của hai vách đá.
Ngụy Tượng Xu thấy Tần Thiên Nhân đang đứng chờ sẵn ở đằng ngõ ra, nhưng Ngụy Tượng Xu e có tập kích nên chần chờ, chưa dẫn quân tiến vào.
Tần Thiên Nhân vận nội công vào hai cánh tay, xuất Kim Hoán Chưởng, đánh vào hai vách đá.
Tần Thiên Nhân có ý muốn đá đổ xuống, cản trở bọn kỵ binh tiến sang.
Nhưng do Tần Thiên Nhân chỉ còn chút hơi tàn nên thủ pháp không được vững, chưởng pháp vì vậy cũng yếu, Ngụy Tượng Xu hoàn toàn có thể phản đòn.
Họ Ngụy cũng đánh ra một chưởng, hai chưởng pháp hòa nhau, vang ầm một tiếng trên không trung nghe đinh tai nhức óc, sau đó vách đá vẫn đứng sững.
Ngụy Tượng Xu xua quân chạy xuyên qua giữa hai vách đá bao vây Tần Thiên Nhân lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, Tần Thiên Nhân đã lọt vào tay địch.
Kỵ binh và Ngụy Tượng Xu đứng vây tròn quanh Tần Thiên Nhân nhưng lúc nãy bọn chúng đã thấy Thần Quyền Nam Hiệp ác chiến với Tế Độ, công phu tuyệt đỉnh, cũng đã giết rất nhiều binh lính tinh nhuệ ở rừng Bình Lương bằng đôi song quyền nên cứ đứng vây quanh chưa dám xông vào.
Tần Thiên Nhân đoán chàng chỉ có thể cầm cự được thêm một khắc nữa, định xuất thủ trước, thì Ngụy Tượng Xu vung thương hô đánh, bọn kỵ binh tức khắc xông vào Tần Thiên Nhân.
Vết thương Tần Thiên Nhân mang trên mình không nhỏ, lại phải một mình đánh với Ngụy Tượng Xu và tám mươi kỵ binh, bước đi không vững, may mà song quyền đã được chân truyền trọn vẹn từ Võ Thánh, đủ phong tỏa kín thân mình.
Đánh chừng bốn năm hiệp, Tần Thiên Nhân giết được ba mươi mấy tên kỵ binh, cũng lừa thế cướp được hai cây đao, phóng lên chém vào đầu Ngụy Tượng Xu.
Bình thường thế đao đi rất nhanh, bách phát bách trúng, nhưng hôm nay lại bị Ngụy Tượng Xu vung thương lên đỡ được một thanh đao, quét vẹt qua một bên.
Một người lính của Ngụy Tượng Xu cũng giơ thương lên bảo vệ Ngụy Tượng Xu, vận sức đẩy đao ra.
Tần Thiên Nhân đáp xuống đất, hai chân lảo đảo làm rơi song đao.
Ngụy Tượng Xu thừa thắng xông lên, đâm mũi thương vào chân Tần Thiên Nhân, tên kỵ binh khác bồi thêm một thương vào giữa ngực.
Mặt mày Tần Thiên Nhân không còn chút huyết sắc, mồ hôi tuôn đầy đầu, máu cũng chảy lênh láng, bước lui mấy bước rồi té ngửa xuống đất, hộc lên một tiếng, phun ra một ngụm máu lên giày một tên lính gần đó.
Nguyên khí cạn, binh lang cũng đã hết tác dụng nên vết thương của Tần Thiên Nhân lại trở đau, thần trí mơ hồ, Tần Thiên Nhân lắc đầu một cái để trấn tĩnh.
Binh lính thiếc giáp bấy giờ mới cưỡi ngựa tới, đang đi xuyên qua hai vách đá.
Nhưng Ngụy Tượng Xu cũng chẳng cần tiếp viện vì lúc này đã hoàn toàn làm chủ tình hình, lại tiến lên nhắm vào cổ Tần Thiên Nhân vung thương lên.
Ngụy Tượng Xu sắp lập đại công, bỗng từ xa xa xuất hiện một màu đỏ rực.
Tần Thiên Nhân cũng thấy huyết y nữ tử đang cưỡi con bạch mã, người này đã cứu mạng chàng, Tàu Chánh Khê và Cửu Nạn ở trận thích sát Sơn Tây.
Huyết y nữ tử tuốt thanh gươm ra cầm sẵn trong tay.
Con ngựa trắng sải vó như bay, chỉ chớp mắt đã đưa cô gái áo đỏ tiến vào trận địch.
Nàng vừa tới là chém bay đầu bốn tên lính làm vòng vây tản ra.
Ngụy Tượng Xu nhìn cô gái áo đỏ nhưng không nhìn thấy mặt nàng, cô gái dùng khăn che diện mạo, chỉ để lộ đôi mắt, họ Ngụy ngạc nhiên:
– Dám hỏi cô nương là ai?
Cô gái áo đỏ hét lên:
– Không phải nói nhiều!
Nàng dứt lời, huýt gió một tiếng, đồng thời cũng vung kiếm đánh Ngụy Tượng Xu, thế đánh vô cùng gấp rút.
Ngụy Tượng Xu không muốn đánh nhau với nữ giới nên tuy có xuất chiêu đánh trả nhưng phần đỡ và né nhiều hơn.
Cô gái áo đỏ không đến một mình, theo sau tiếng huýt gió của nàng là những tiếng ầm ầm.
Mấy chục người ngựa xuất hiện, đồng lượt vung tay ném những cái bọc hành lí về phía quân thiếc giáp.
Nhưng đó không phải những bọc hành lí, khi quân thiếc giáp vươn thương dài chĩa lên đâm bể bụi vàng liền rơi ra ngoài.
Thiếc giáp hóa thành màu vàng chanh.
Những người mới tới này lại vươn tên lửa bắn vào đoàn quân thiếc giáp rồi cho ngựa quay đầu chạy khỏi Không Đồng Sơn.
Thì ra những cái bọc đó chứa lưu huỳnh, màn bụi vàng tức thì bốc lửa.
Rừng lửa nóng hừng hực thiêu đốt rất nhiều binh lính mặc áo giáp.
Ngụy Tượng Xu còn đang cả kinh, lại thấy thêm một nam nhân khác mặc áo xám tro cưỡi con ngựa nâu dẫn một đám chó sói nhiều không đếm xuể xông thẳng vào đội ngũ quan sai.
Quân thiếc giáp bị rừng lửa chặn lại, không tiếp ứng cho Ngụy Tượng Xu và kỵ binh được.
Bộ binh vẫn còn chưa thể trờ tới tiếp viện.
Sói lang tấn công chiến mã của kỵ binh, làm bọn ngựa tung vó hí vang, hất từng tên kỵ binh xuống đất.
Chuyện này thật sự bất ngờ, Ngụy Tượng Xu vừa lo bị cô gái chém trúng vừa sợ bọn sói lao tới cắn.
Cô gái đánh Ngụy Tượng Xu thêm vài chiêu nữa kéo dây cương lùi ngựa lại.
Ngụy Tượng Xu không đuổi theo nàng, bọn kỵ binh cũng không đuổi theo vì người nào cũng bận bịu tay chân, xua chó dữ đi.
Nam nhân mặc áo xám tro cùng cô gái cho ngựa đi đến chỗ Tần Thiên Nhân đang nằm nhắm mắt trên đất.
– Nhị ca! – Tàu Chánh Khê nhảy xuống đất gọi Tần Thiên Nhân – Là ngũ đệ đây, nhị ca, mau lên ngựa đi!
Hai mắt Tần Thiên Nhân vẫn khép chặt.
Tàu Chánh Khê đỡ thân hình mềm oặt của Tần Thiên Nhân, vắt qua lưng con ngựa nâu, rồi chở Tần Thiên Nhân rời khỏi bãi chiến hỗn độn.
Cô gái cũng cho bạch mã chạy theo Tàu Chánh Khê, đôi tuấn mã hối hả rút khỏi Không Đồng Sơn.
Tôn Hứa Khải và các thành viên Thiên Địa hội chờ dưới chân Không Đồng Sơn, Vạn Văn Thông cũng có mặt ở đó.
Vạn Văn Thông đấm hai tay vào nhau nói:
– Cũng tại lão phu tuổi già chậm chạp, ước gì lão nhanh chân một chút tìm ra ngũ gia sớm thì nhị gia không phải một mình đánh với nhiều hảo thủ.
Tôn Hứa Khải nói:
– Vạn tiền bối đừng tự trách, vãn bối còn phải cám ơn tiền bối đã nghĩ ra cách đi tìm ngũ đệ tới hỗ trợ.
Vạn Văn Thông xua tay:
– Lão chỉ làm theo lời nhờ vả của nhị đương gia thôi, lúc ngài ấy và Bạch đại hiệp dẫn các anh em rời khỏi Khánh Dương đã nhờ lão đi tìm ngũ gia.
Hai người nói tới đây Tàu Chánh Khê đưa Tần Thiên Nhân từ xa tiến lại.
Mọi người mừng rỡ chạy đến trước đầu ngựa của Tàu Chánh Khê.
Tàu Chánh Khê thắng ngựa lại.
Tôn Hứa Khải đưa tay sờ lên cổ thấy nhịp mạch Tần Thiên Nhân vẫn còn, chắp tay hướng lên trời.
Huyết y nữ tử nhảy xuống ngựa.
Tàu Chánh Khê cũng phóng xuống ngựa cùng Tôn Hứa Khải đỡ Tần Thiên Nhân ngồi dưới một gốc cây.
Tôn Hứa Khải nói muốn truyền nội công giữ mạng cho Tần Thiên Nhân nhưng Tàu Chánh Khê thấy Tôn Hứa Khải bị thương, lắc đầu.
Tàu Chánh Khê cùng Vạn Văn Thông truyền nội công vào người Tần Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân từ từ mở mắt ra, nhắm mắt, lại mở ra, mấy lần liền.
– Đa tạ ngũ đệ và Vạn tiền bối – Tần Thiên Nhân ôm quyền nói.
Tàu Chánh Khê và Vạn Văn Thông dìu Tần Thiên Nhân đứng lên.
Cô gái áo đỏ bước đến trước mặt Tần Thiên Nhân.
– Đa tạ cô nương cứu mạng – Tần Thiên Nhân tiếp tục ôm quyền nói với cô gái – Lúc nãy Tần mỗ ở trước cửa tử, bị toán kỵ binh bao vây, không sao ngăn cản nổi, cũng may là có cô nương xuất hiện kịp thời.
Vạn Văn Thông cười ha hả:
– Nhị đương gia, ngài không biết danh tánh của cứu tinh ngài thật ư?
Cô gái kéo khăn che mặt xuống.
Tần Thiên Nhân sững người, không ngờ là Lâm Tố Đình! Vậy ra cô nương mà Tàu Chánh Khê gọi “phượng hoàng lửa” ở Sơn Tây, người “tuy mang chiếc khăn che mặt đã che khuất mọi thứ, chỉ chừa đôi mắt nhưng cái khăn đỏ đó cũng không che đậy được hết cái đẹp, vì đôi mắt kia trong suốt, xanh thẳm, dưới hai hàng lông mi cong vút” chính là nàng!
Vạn Văn Thông nói:
– Nhị đương gia vẫn còn ngạc nhiên lắm phải không? Ta cũng vậy thôi.
Tệ hơn là ta tự xưng là lão giang hồ mà ở ngay trong hội có một cô nương võ công trác tuyệt như vầy ta lại không hay biết.
Tần Thiên Nhân nhủ bụng chàng đã biết trước việc Cửu Nạn dạy Lâm Tố Đình võ nghệ, vì hồi còn nhỏ có thời hai người theo Cửu Nạn học cách hành hiệp trượng nghĩa, nhưng mấy năm gần đây Lâm Tố Đình ở rịt trong Hắc Viện, cho nên công phu của nàng tiến triển thế nào chàng không ngờ được.
– Đa tạ đại muội – Tần Thiên Nhân nói.
Lâm Tố Đình lắc đầu:
– Huynh nói bốn từ đó để làm gì? Đây là trách nhiệm các thành viên trong hội đều phải làm, không ai thiếu gì của ai.
Vạn lão anh hùng cũng đã quá lời, vãn bối chỉ biết một chút phép cưỡi ngựa bắn cung, biết qua chút ít võ nghệ thôi.
(còn tiếp).
Bình luận