Trắng vàng cát phủ thênh thang
Khí trời nóng nực như hầm lửa thiêu
Đoàn thiên lý mã của quần hùng Thiên Địa hội quả rất phi thường, cưỡi chúng chỉ cảm thấy gió thổi ào ào qua bên tai, đồi núi, cây cối ở hai bên đường lùi về sau lưng như biết bay vậy.
Đến giờ Hợi quần hùng Thiên Địa hội đã chạy hơn hai trăm dặm, bỏ quân Thanh lại phía sau khá xa.
Nghỉ ăn tối và dẫn ngựa cho đi uống nước ăn cỏ xong, họ lên ngựa chạy tiếp, biết mình chạy thêm một ngày nữa là quân của Ngụy Tượng Xu đừng hòng đuổi kịp, có thể yên tâm dựng lều nghĩ đêm.
Đoàn người Thiên Địa hội đi mất ba ngày.
Chưa đầy một ngày nữa, họ đã tới Tiêu Châu.
Lâm Tố Đình và Tàu Chánh Khê cưỡi ngựa song song nhau, đi sau cùng.
Con ngựa của Lâm Tố Đình đuối sức không đi nổi nữa, khụy hai chân trước xuống đất.
Tàu Chánh Khê bèn đưa tay ra kéo nàng lên ngồi phía sau lưng chàng.
Khi hai người cho ngựa phi ngang Gia Cốc quan, Tàu Chánh Khê giơ tay chỉ cái tháp nói:
– Đại muội, còn nhớ hồi xưa có lần muội và huynh theo tổng đà chủ tới đồn Bạch Nhật, đi đến đây mình đã leo lên đỉnh Gia Cốc quan này chăng?
Lâm Tố Đình gật đầu nói phải.
Năm đó, chàng và nàng đứng tựa vào tháp canh này đảo mắt nhìn quanh thấy trường thành uyển chuyển như sợi chỉ vòng vo ôm lấy giang san hoàng thổ, như chống chọi lại bão cát thổi đến từ một vùng hoang mạc rộng lớn mà họ sắp phải đi tới.
Lâm Tố Đình bảo Tàu Chánh Khê dừng ngựa lại một chút.
Nàng nhớ Cửu Nạn nói ra ngoài quan ải phải làm theo lệ mà ném một cục đá vào trường thành.
Lâm Tố Đình nhặt một hòn đá ném vào vách thành kêu một tiếng cạch rõ lớn, nói:
– Muội còn nhớ ngày xưa tổng đà chủ bảo hành trình ở vùng gió cát lắm chuyện gian nan, nhưng nếu ai ra ngoài quan mà lấy đá ném vào trường thành thì có thể sống sót trở về quan nội.
Tàu Chánh Khê gật đầu mà cười, nhưng chàng không tin nên không làm theo nàng.
Đoàn người ngựa đi tiếp mấy dặm nữa chỉ còn thấy khói bụi cuồn cuộn, mặt trời đã ngả hoàng hôn.
Người Thiên Địa hội nghe văng vẳng tiếng hát của Lâm Tố Đình vọng tới.
Giọng ca nàng ấm và hay, nhưng sao mà nghe thê lương, truyền đi cả một vùng hoang vắng.
Dọc đường ngày đi đêm nghỉ, họ qua khỏi Ngọc Môn rồi tới Cam Châu, Lâm Tố Đình lại đập đập vào vai Tàu Chánh Khê la lên:
– Ngũ ca huynh xem, sa mạc từ màu vàng nhạt trở thành vàng đậm, rồi từ màu vàng đậm trở thành màu xám tro rồi kìa!
Tàu Chánh Khê lại gật, Lâm Tố Đình mừng tiếp:
– Vậy là chúng ta sắp đến Tháp Khắc Lạp Mã Can rồi!
Tàu Chánh Khê thúc ngựa cho chạy nhanh hơn để theo kịp đoàn người trước mặt.
Ở vùng này thì không có nhà cửa quán trọ gì nữa.
Sa mạc mênh mông, mắt nhìn không vướng, đúng là nơi dụng võ của loài thiên lý mã.
Tinh thần như phấn chấn hẳn lên, ngựa của Tàu Chánh Khê và Lâm Tố Đình đang cưỡi phi càng nhanh chóng, chẳng bao lâu phía trước đã thấy một dãy núi xuất hiện mờ mờ.
Vách đá càng lúc càng gần, dựng thành hình chữ nhất vươn hẳn ra ngoài.
Phía sau núi đá, mây mù bao phủ dày đặc, cứ như trong đó có một khu đất trời khác hẳn.
Đi đến gần, mới đột nhiên thấy giữa vách đá có một khe nứt.
Quần hùng Thiên Địa hội theo hẻm núi đó mà chạy thẳng vào trong.
Đó chính là Tinh Tinh Hiệp, đường giao thông quan trọng nối giữa Trung Nguyên và Hồi Cương.
Hai bên hẻm núi này vách đá dựng thẳng đứng lên trời, giống như dao gọt mà thành.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, giống như nhìn từ dưới đáy biển vậy.
Nếu ban đêm thì nhìn lên chỉ thấy toàn sao, có lẽ vì thế mà hẻm núi này có tên là Tinh Tinh Hiệp.
Trong hẻm núi, nham thạch toàn một màu đen tuyền, bóng loáng.
Con đường quanh qua quẹo lại, khúc chiết lạ thường.
Lúc này là mùa đông, trong hẻm núi có tuyết.
Tuyết trắng đá đen phản chiếu vào nhau, thật là kỳ quan khó tả.
Tàu Chánh Khê thầm nghĩ, khe núi này địa thế hiểm trở, dùng binh tấn công qua đây thật là không dễ.
Năm xưa, khi chàng còn nhỏ vừa đến Hồi Cương đã thấy cảnh này nhưng lúc đó không lưu ý lắm.
Qua khỏi Tinh Tinh Hiệp, đoàn người ngựa vượt qua thêm một chặng đường nữa thì trời đã tối hẳn, chỉ trông sao mà tiếp tục đi.
Lâm Tố Đình buồn ngủ ngồi phía sau ngáp một cái dài, Tàu Chánh Khê ngồi đằng trước hơi quay đầu ra sau nói với nàng:
– Đại muội cố lên, chúng ta lại còn phải đi thêm mười dặm nữa mới tới Tháp Bảo, ở đó có một thị trấn thuộc loại lớn ở vùng biên ải này.
Đêm nay sẽ trú lại đó rồi đi tới đồn Bạch Nhật.
Lâm Tố Đình nói:
– Muội không sao.
Nói rồi nàng ngồi thẳng lưng, nhưng được một chốc thì gục đầu hẳn vào lưng Tàu Chánh Khê.
Tàu Chánh Khê quàng một tay ra phía sau lưng nàng giữ cho nàng khỏi ngã.
Qua chiều ngày hôm sau nữa vết thương của Tần Thiên Nhân trở nặng nên đoàn người buộc phải di chuyển chậm lại, kết quả vẫn chưa tới được đồn Bạch Nhật.
Lúc này gió nổi mạnh, mây sà xuống thấp hơn.
Ánh chiều tà Hồi Cương soi sáng một vùng hoang dã mênh mông không bờ bến, nhìn mãi chỉ thấy cát vàng cùng mấy cây xương rồng lơ thơ, chỉ có đoàn người đang đi, trông xa xa như một đàn kiến nhỏ bé giữa muôn trùng đại mạc.
Cảnh hoàng hôn vốn đã buồn, nghĩ đến những huynh đệ bỏ mạng ở Bình Lương càng khó chịu, đoàn người ai cũng đều mang vẻ mặt thê lương.
Gió sa mạc về đêm lớn và lạnh.
Tuấn mã cũng mệt nên họ dựng lều nghỉ lại một đêm, hôm sau lại khởi hành đi tiếp.
Khi đoàn người đi đến nơi mà hai bên đều là những ngọn núi đá đen nhánh liên miên bất tận, Lâm Tố Đình rùng mình, ôm lấy eo Tàu Chánh Khê.
Tàu Chánh Khê biết nàng sợ nơi này.
Bố Long Cát này là một đoạn của sa mạc ở khu vực Hồi Cương, cái tên này có nghĩa là sa mạc quỷ, có rất nhiều chuyện kỳ lạ người ta đồn xảy ra ở đây, chẳng hạn như nghe thấy tiếng hổ gầm, tiếng trẻ con cười, tiếng khóc nữ, và tiếng đàn bị đứt dây.
Đoàn người chạy mấy giờ nữa thì đến đoạn đại mạc gọi là Tháp Khắc Lạp Mã Can.
Tháp Khắc Lạp Mã Can bằng phẳng như một mặt gương rất lớn, hoàn toàn không có đồi cát như sa mạc thông thường.
Lâm Tố Đình đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy trời đất nối tiếp nhau, cả một vùng thiên địa mênh mông không có một tiếng động, dường như vũ trụ chỉ còn đoàn người của nàng.
Tuy võ công nàng cao cường nhưng thấy cảnh tượng này cũng bất giác sợ hãi, cảm thấy thế giới bao la không bờ bến, còn bản thân mình thì chỉ là hạt bụi vô nghĩa.
Còn đang miên man suy nghĩ thì Tàu Chánh Khê hãm ngựa lại.
Phía trước mặt là đồn Bạch Nhật, nơi có những chiếc lều màu trắng nhiều không đếm xuể.
Những chiếc lều này được dựng cạnh nhau thành hình xoắn ốc, nhìn xa xa như một mặt trời sáng chói.
Đồn Bạch Nhật là khu huấn luyện quân ngũ của bang hội, là tổng đà thứ hai của Thiên Địa hội.
Có rất nhiều người đang chờ đón trước cổng doanh trại, hai bên cổng cắm hai lá cờ trắng thêu chữ Chu màu đỏ đang bay phần phật trong gió.
Đã tới nơi, đoàn người của Tần Thiên Nhân đều nhảy xuống ngựa, đến cúi đầu thi lễ với Khẩu Tâm.
Nhất Đình Phong, Hồ Quảng Đông, Trần Tử Sang và Lạc Thiết Môn đứng phía sau Khẩu Tâm.
Sau năm người này là những đội trưởng đội kỵ binh và bộ binh.
Khẩu Tâm đeo nạng, dẫn đầu đoàn người của Hồi Cương, đáp lễ.
Tần Thiên Nhân không thấy Bạch Kiếm Phi, lên tiếng hỏi Khẩu Tâm.
Khẩu Tâm lắc đầu, nhìn xuống chân.
Nhất Đình Phong kể cho Tần Thiên Nhân nghe chuyện Bạch Kiếm Phi dẫn đường đưa Khẩu Tâm chạy về Nam, gần ra khỏi được rừng Bình Lương, chỉ cần qua khỏi ngọn đồi nữa thôi thì Thanh binh đuổi tới nơi.
Chu Xương Tô cưỡi ngựa tốt, cầm thương hướng dẫn toàn quân xông lên đồi, có bọn thân binh hộ vệ trước sau.
Tiếng ngựa hí rung trời, Bạch Kiếm Phi la lớn: “Không xong, Nhất đại hiệp, cứ đưa thiếu đà chủ đi trước, chúng tôi xin đi đoạn hậu!” Nhóm người Thiên Địa hội cũng giục Nhất Đình Phong hộ vệ Khẩu Tâm chạy thoát thân.
Quân triều đình xông tới.
Nhất Đình Phong kể tới đây, nuốt nước mắt nói:
– Bọn ưng khuyển nhiều như kiến cỏ, ra sức chém giết, Bạch đại hiệp và số anh em cầm chân bọn truy quân được chừng một khắc, sau đó bọn họ đều bị giết chết hết.
Khẩu Tâm nhìn Tần Thiên Nhân nói:
– Cũng tại đại ca vô dụng, lúc bọn họ bị Chu Xương Tô lấy mất thủ cấp, đại ca chỉ biết lánh thân vào chỗ an toàn.
Hồ Quảng Đông nói:
– Thiếu đà chủ và Nhất đại hiệp đừng tự trách, nếu lúc đó hai người ra mặt cũng không cứu vãn được tình thế, chỉ tổ làm tăng sĩ khí cho bọn ưng khuyển và hạ thấp sĩ khí bên mình, vì bang hội không thể mất thêm thiếu đà chủ, sẽ làm tâm trạng mọi người tán loạn.
Hồ Quảng Đông dứt lời lập tức chuyển đề tài.
Có những thành viên Thiên Địa hội từ nhỏ chỉ sinh sống ở Hồi Cương còn chưa thấy mặt Thần Quyền Nam Hiệp, Nghĩa Đảm Kiếm Khách và Bát Bộ Truy Hồn bao giờ.
Hồ Quảng Đông bèn quay nhìn các đội trưởng, giới thiệu Tần Thiên Nhân, Tôn Hứa Khải, Tàu Chánh Khê với họ.
Khẩu Tâm và Nhất Đình Phong đã kể với các đội trưởng về trận đánh Bình Lương, rằng dưới ánh dương đao quang của địch phát ra khiếp đảm, mà thần thái những người trong hội ai cũng bi tráng hào hùng.
Mọi người đều biết khí thế quân Thanh hùng mạnh, quyết chiến thì thắng ít thua nhiều, nhưng cả thảy người của Thiên Địa hội đều yêu chuộng tự do, quyết không làm nô lệ cho ngoại tộc.
Các đội trưởng đội kỵ binh và bộ binh đến trước mặt Tần Thiên Nhân, Tôn Hứa Khải và Tàu Chánh Khê chắp tay thi lễ, nói:
– Các vị đương gia vất vả quá.
Lúc này là giờ Ngọ, một hồi kèn vang lên, ba đội chiến sĩ đi thành hàng ngũ xuất hiện bên trong doanh trại.
Tần Thiên Nhân thấy người nào cũng tay trái dẫn ngựa, tay phải nắm trường đao.
Người đội trưởng dẫn chiến mã đi đầu, hô lớn:
– Tham kiến các vị đương gia!
Bọn chiến sĩ thanh niên đồng thanh hô lớn:
– Đa tạ các vị đương gia và các huynh đệ Giang Nam đã bảo vệ thiếu đà chủ, mệt mỏi chống đỡ với cường địch!
Người đội trưởng vung trường đao một cái, dẫn ba đội chiến sĩ đi ra khỏi cổng doanh trại, vòng quanh canh gác.
Để cho người đội trưởng khác và binh sĩ đã hết ca canh gác trở về doanh trại nghỉ ngơi.
Tần Thiên Nhân thấy Trần Tử Sang, Lạc Thiết Môn và Hồ Quảng Đông điều động rất có phương pháp, bố trí canh phòng tổng đà này rất nghiêm, thầm khen ngợi, và cảm thấy yên tâm.
Lạc Thiết Môn nhìn nét mặt Tần Thiên Nhân biết vết thương nghiêm trọng, bèn giục Tần Thiên Nhân vào căn lều đã chuẩn bị sẵn cho chàng nghỉ ngơi.
Trần Tử Sang cũng khuyên Tôn Hứa Khải, Tàu Chánh Khê và những người đến từ Giang Nam đi nghỉ ngơi.
Lạc Thiết Môn dìu Tần Thiên Nhân hướng đến một căn lều.
Vết thương của Tần Thiên Nhân đang rất đau, nhưng Tần Thiên Nhân có địa vị rất cao trong hội, nên khi chàng đi đến đâu thì tiếng hoan hô nổi lên đến đó nên chàng phải ôm quyền đáp lễ.
Đến gần cửa lều, Lạc Thiết Môn bước lên một bước vén rèm.
Tần Thiên Nhân đi đường nhiều ngày mệt mỏi, lại trải qua một phen nguy hiểm khác thường, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, thổ huyết rồi loạng choạng muốn ngã xuống.
Lạc Thiết Môn thấy vậy hốt hoảng cả lên.
May là có Lâm Tố Đình nhanh tay vụt đến đỡ Tần Thiên Nhân, hóa ra nàng không về lều của mình mà vẫn âm thầm bám theo chàng.
Lâm Tố Đình bợ lấy cánh tay Tần Thiên Nhân giữ cho chàng đứng vững.
Kế đó định dìu chàng bước vào trong lều.
Tần Thiên Nhân mơ mơ màng màng, gọi hai tiếng “Tây Hồ” khiến cho Lâm Tố Đình khựng bước lại.
Lâm Tố Đình buông tay Tần Thiên Nhân, bước trở lui.
Căn lều của Tàu Chánh Khê sát bên cạnh lều Tần Thiên Nhân.
Tàu Chánh Khê đứng trong lều nhìn qua khe cửa sổ, thấy mắt Lâm Tố Đình hơi đỏ, khóe môi run rẩy.
Tàu Chánh Khê hiểu ngay, nén một tiếng thở dài nghĩ thầm: “Đại muội, thật là mạng khổ, muội cùng với nữ thần y thân thiết nhau từ nhỏ, tình cảm chẳng khác nào hai chị em ruột, tại sao ông Trời lại để cho cả hai cùng yêu một người? Thật là trái ngang vô cùng!”
Tần Thiên Nhân vừa ngồi xuống thảm thì nữ thần y vén rèm chạy vào trong lều.
Nữ thần y thấy Tần Thiên Nhân, reo lên, trong lòng nữ thần y mừng rỡ như sắp nổ tung ra vậy.
Nàng không ngại sà vào lòng Tần Thiên Nhân trước ánh mắt của Lạc Thiết Môn.
Tần Thiên Nhân cũng không bao giờ ngờ lại có thể gặp được nữ thần y ở Hồi Cương.
Chàng cảm thấy tấm thân mềm mại đang tựa vào lòng mình, mùi hương hoa lan trên tóc nàng thoang thoảng truyền vào mũi chàng, đúng là thần hồn phách tán, không biết mình đang mơ hay đã bay lên trời nữa.
Tứ bề tất thảy dường như đều lặng đi trong một lúc, Tần Thiên Nhân cảm giác như chỉ còn có chàng và nàng vậy.
Lạc Thiết Môn nhờ nữ thần y coi mạch cho Tần Thiên Nhân.
Nữ thần y mới nhớ ra, hướng mắt lên nhìn Tần Thiên Nhân, nàng thấy mặt chàng trắng như tờ giấy, hơi thở yếu ớt, bèn buông chàng ra, cầm tay xem mạch cho chàng.
Tần Thiên Nhân chưa mở miệng hỏi nữ thần y câu nào, Lạc Thiết Môn nói Lữ Nghị Trung là người đã cứu nữ thần y.
Lạc Thiết Môn nói Lữ Nghị Trung thấy Triệu Phật Tiêu dẫn quân ùn ùn đến Hắc Viện nên vội vã mở cửa sau trường học nhờ một người ăn mày chạy đến ngôi miếu nằm ngoài thành Hàng Châu bảo nữ thần y trốn đi.
Còn bản thân Nghị Trung thì ở lại cùng với học trò Hắc Viện sống chết với Triệu Phật Tiêu.
Lạc Thiết Môn nói tới đây thở dài.
– Hắc Viện và chùa Thanh Tịnh bây giờ – Lạc Thiết Môn tiếp – Hết rồi!
Tần Thiên Nhân nhắm mắt, lắc đầu.
Nữ thần y rớt nước mắt, nói:
– Trong Hắc Viện muội là người yếu đuối vô dụng nhất, nhưng lại may mắn nhất vì đã dẫn các bệnh nhân ra ngoài thành chữa trị bệnh dịch, nên mới thoát khỏi thảm cảnh của những người trong trường học.
Nữ thần y nói tới đây nhớ lại hôm đó nàng đang ngồi đút thuốc cho một đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi, nàng nghe tiếng chân gấp rút bên ngoài ngôi miếu, nghĩ bụng: “Lúc này vẫn còn người cố đi đêm, không biết có việc gì gấp đây?”
Lâm Tố Đình vẫn còn đứng bên ngoài căn lều của Tần Thiên Nhân, từ khi nữ thần y xuất hiện, Lâm Tố Đình nép vào phía bên hông chiếc lều vải.
Khi nữ thần y lên tiếng nói chuyện, Lâm Tố Đình thở hắt ra, dẩu môi: “Đúng là không biết giữ gìn mặt mũi gì hết!” Lâm Tố Đình lẩm bẩm: “Gặp mình, đã e ngại về sự có mặt của Lạc đại hiệp rồi!” Lâm Tố Đình lẩm bẩm xong định bỏ đi, thì Tàu Chánh Khê vén rèm bước ra.
Lâm Tố Đình thấy thần sắc Tàu Chánh Khê ổn định, khí khái nhàn hạ, dáng vẻ tự nhiên vô cùng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tàu Chánh Khê mỉm cười khẽ gật đầu.
Lâm Tố Đình hơi đỏ mặt lên, quay đi ngay.
(còn tiếp).
Bình luận