Má hây hây môi đỏ hồng chín mận
Mắt liếc cười ấp ủ một nét duyên
Lại nói đến đồn Bạch Nhật.
Sau khi Tần Thiên Nhân về đến đồn Bạch Nhật chàng nằm mê man cả mấy ngày trời không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Lâm Tố Đình lo lắng, cả mấy ngày trời cũng nằm trên tấm thảm trong căn lều của nàng không ngừng lấy nước mắt rửa mặt.
Lâm Tố Đình khóc nức nở, đến giờ ăn cũng không chịu rời lều dùng bữa với mọi người, cho đến khi Lâm Tố Đình nghe tiếng nữ thần y vang lên bên ngoài căn lều nàng.
– Họa may chúng ta có sâm Ngọc Linh thì huynh ấy mới tỉnh dậy.
Lâm Tố Đình đã từng nghe nữ thần y nói về sâm Ngọc Linh, là loại sâm quý hàng đầu trong các loại nhân sâm, nhưng rất khó tìm, nó chỉ mọc ở độ cao hai ngàn thước.
Sâm Ngọc Linh có công dụng chữa lành nội thương rất hiệu quả.
Lâm Tố Đình nghe Tôn Hứa Khải hỏi:
– Thế nó mọc ở đâu, Thiên Sơn có hay không? Huynh sẽ lập tức đi tìm mang nó về đây.
– Châu Mục Lãng Mã Phong – Nữ thần y nói – Nhưng kho thuốc Hắc Viện của chúng ta cũng có một cây.
– Đặc điểm của nó ra sao?
– Thân màu lục, với những chấm nhỏ bằng đầu kim màu tím thẫm, trên đỉnh đầu hình chân vịt.
– Huynh nhớ rồi, bây giờ huynh đi chuẩn bị ngựa.
– Nhưng huynh đang bị thương, về đó chỉ có tự nộp mạng.
Nữ thần y nói xong, Lâm Tố Đình vén rèm sang một bên bước ra khỏi lều nói:
– Tam ca cần dưỡng thương, vậy hãy để muội đi.
Muội sẽ chính diện vào trường học lấy nhân sâm.
– Không được! – Tôn Hứa Khải nói – Đại muội, muội không nên đi, càng không nên chính diện vào trường học lấy nhân sâm.
Lần này chúng ta đương đầu với một đối thủ rất lợi hại.
Lại nữa huynh nghe nói trường học bây giờ được canh gác rất nghiêm ngặt, ngoài cấm vệ quân còn có đám cao thủ mà khi Tế Độ đi lại trên giang hồ đã chiêu nạp được.
Nếu muội muốn chánh diện đánh cướp nhân sâm sẽ là chuyện khó còn hơn lên trời.
Huynh đã từng đánh nhau với Tế Độ, hiểu võ công của hắn, để huynh đi.
Lâm Tố Đình định cãi lại Tôn Hứa Khải, có tiếng Tàu Chánh Khê:
– Nếu không chánh diện được thì chúng ta hậu viện, nếu không dùng vũ lực được thì chúng ta dùng mưu mẹo.
Lâm Tố Đình, Tôn Hứa Khải và nữ thần y quay nhìn Tàu Chánh Khê, ba người thấy trong mắt Tàu Chánh Khê lóe lên những đốm sáng.
Nhưng Tôn Hứa Khải không mấy tin tưởng vào mưu mẹo của Tàu Chánh Khê.
Trong đầu Tôn Hứa Khải hiện lên hình ảnh Tế Độ trong rừng Bình Lương.
Chớp nhoáng là Tế Độ hạ gục chàng, Thường Tịnh Tam Hiệp và Khẩu Tâm.
Ngay cả Tần Thiên Nhân, người hiên ngang nhất Thiên Địa hội còn phải tập trung hết tinh thần để tránh phi đao, Tần Thiên Nhân đương cự đến toát mồ hôi, từng dòng mồ hôi từ trên trán Tần Thiên Nhân chảy xuống ướt đẫm mặt mũi dầu là khi đó tuyết đang rơi mù mịt.
Mặc dù Tôn Hứa Khải rất ghét người Mãn vì bản tính hung tàn và hống hách của họ nhưng chàng vẫn thán phục nội lực siêu việt của Tế Độ.
Tôn Hứa Khải cau mày:
– Ngũ đệ, chuyện này không phải chuyện đùa.
Chúng ta không nên để đại muội đi.
– Đệ không nói đùa – Tàu Chánh Khê nói – Đệ thật sự có cách và sẽ đi với muội ấy về Hắc Viện.
Lâm Tố Đình nói:
– Cám ơn ngũ ca đã ủng hộ.
Bây giờ muội vào lều thu dọn hành lý.
Tam ca, muội nhất định phải về Hắc Viện.
Nếu huynh muốn cản muội trừ khi huynh đánh thắng ngũ ca và đánh gãy đôi chân của muội!
Lâm Tố Đình nói xong trở vào trong lều ngay.
Tôn Hứa Khải dợm chân định theo cản Lâm Tố Đình thì Tàu Chánh Khê đặt tay lên vai Tôn Hứa Khải nói:
– Tam ca, hãy để đệ và đại muội về Hắc Viện.
Vì ở chỗ này ngoài đệ và muội ấy còn lành lặn thì không còn ai nữa.
Nhiệm vụ trước mắt của huynh là điều trị thương thế và bảo vệ thiếu đà chủ.
Khuyên thiếu đà chủ hãy giữ mình cẩn thận.
Tàu Chánh Khê nói xong cũng rời khỏi để chuẩn bị hành trang lên đường về Hắc Viện.
Còn lại hai người, Tôn Hứa Khải nhìn nữ thần y, nhưng nữ thần y không phản đối cũng không ủng hộ việc Lâm Tố Đình và Tàu Chánh Khê về Hắc Viện lấy sâm Ngọc Linh, nữ thần y chỉ nói nàng phải đến căn lều của Tần Thiên Nhân túc trực bên Tần Thiên Nhân.
(còn tiếp).
Bình luận