Cách xa lòng nhớ người xưa mãi
Tình đầu sao xoá, dễ gì phai?
Tế Độ còn đang miên man nghĩ ngợi thì hai tên lính bưng hai mâm thức ăn đẩy cửa bước vào kho thuốc.
Một tên nói ban chiều Tế Độ bận việc ra ngoài chưa kịp ăn chiều nên mời chàng dùng bữa tối.
Từ hồi chiều tới giờ Lâm Tố Đình cũng chưa ăn gì, vừa ngửi được mùi thức ăn là bụng sôi lên.
Nàng không nhịn được, đánh liều ló đầu ra khỏi kệ thuốc nhìn, thấy hai tên lính bày trên bàn một chén đậu hũ hầm với yến xào, một dĩa thịt dê xào tỏi ớt, một dĩa mì gà xào măng, một tô thịt gà nấu cháo hạt sen, đều là những món thường ngày nàng thích ăn.
Ngoài ra còn có mấy món phụ và một bình rượu nữa.
Lâm Tố Đình vừa nhìn thấy nước bọt đã tuôn cuồn cuộn như nước Hoàng Hà.
Tế Độ cất chiếc vòng cỏ vào tay áo chàng, đợi hai tên lính bày các món ăn lên bàn xong cả rồi chậm rãi nói:
– Còn không mau ra đây?
Lâm Tố Đình nghe gọi giật nẩy mình, trái tim nàng muốn nhảy vọt ra ngoài lồng ngực nàng, nhưng Lâm Tố Đình vẫn mong Tế Độ chưa phát hiện ra nàng nên thụt đầu vào đứng yên phía sau kệ thuốc.
– Nếu các hạ đã đến thì hãy ra gặp mặt.
Tới nhà chủ mà không xuất đầu lộ diện chào hỏi một tiếng thì quả thất lễ.
Lần này, Lâm Tố Đình biết người Tế Độ đang nói chuyện chính là nàng.
Lâm Tố Đình trút y phục của Ngụy Tương Xu ra khỏi người nàng, bên trong là bộ y phục tím thẫm quen thuộc.
Nàng lấy vẻ bình thản nhất có thể bước ra từ phía sau kệ thuốc, tiến lại gần Tế Độ.
Lâm Tố Đình nhún chân một cái rồi thẳng người dậy, nói:
– Diệp Tố Nhi đến từ Thái Hồng Lâu xin thỉnh an tướng quân.
Tối nay, Lâm Tố Đình thắt mái tóc dài sóng sánh như thác thành một bím sau lưng, càng tôn lên khuôn mặt đẹp như hoa, chiếc cổ trắng ngần cũng lộ rõ ra.
Nhưng Tế Độ không nhìn diện mạo và làn da trắng trẻo như ngọc lấy một cái, thản nhiên nói:
– Mời ngồi.
Lâm Tố Đình mỉm cười.
Mỗi khi Lâm Tố Đình cười trên má đều lộ hai lúm đồng tiền trông ranh mãnh nhưng đáng yêu vô cùng.
Lâm Tố Đình ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Tế Độ.
Tế Độ nghe bụng nàng sôi réo, dời cái chén và đôi đũa của chàng sang trước mặt Lâm Tố Đình, nói:
– Nếu đói, cứ tự nhiên.
Lâm Tố Đình dạ một tiếng, sau đó cầm chén và đũa lên.
Tế Độ cầm bình rượu lên.
Một tên lính nói sẽ đi lấy thêm chén và đôi đũa khác đến nhưng Tế Độ lắc đầu nói không cần.
Hai tên lính liền đi ra ngoài.
Lâm Tố Đình định bụng chỉ ăn một miếng thịt gà cho đỡ đói, và sẽ ăn nhỏ nhẹ như con mèo nhỏ nhưng cơn đói khiến nàng không kiềm chế được, múa may đôi đũa.
Lâm Tố Đình ăn hết dĩa mì gà xào măng, bưng tô cháo lên húp một hơi cạn sạch, sau đó thấy vẫn còn đói bụng nên húp thêm chén đậu hũ hầm với yến xào nữa, rồi tiếp tục xộc đũa vào dĩa thịt dê xào tỏi.
Lâm Tố Đình phát hiện không chỉ có hai tên lính đứng ngoài cửa nhìn lén nàng, mà toán lính đi tuần trên hành lang cũng dừng lại ngó nàng một cái rồi mới đi tiếp.
Nàng biết bọn họ thắc mắc vì sao cô gái sở hữu thân hình mình hạc xương mai như nàng lại có khẩu vị tốt như vậy.
Lâm Tố Đình ăn xong, thu đũa về, gác đôi đũa lên dĩa thịt dê xào, cúi đầu:
– Thật là ngại, tiểu nữ xuất thân con nhà nghèo khổ, đã phải làm việc cực nhọc từ nhỏ nên ăn rất nhiều.
– Không sao – Tế Độ nói – Bản tướng là người tập võ nên hiểu người vận động nhiều sẽ cảm thấy đói bụng, đến bữa ăn phải ăn nhiều để nạp lại năng lượng đã mất trong cơ thể.
Hơn nữa ở ngoài sa trường bản tướng và lính của ta cũng ăn không ít để nhỡ chết đi không làm con ma đói.
Tế Độ dời một dĩa thức ăn phụ lại trước mặt Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình không tin vào tai và mắt nàng.
Nàng những tưởng Tế Độ sẽ cười và khinh thường xuất thân của nàng ghê gớm, nào ngờ.
Có đến một lúc lâu, Lâm Tố Đình nhìn sững Tế Độ, không dời mắt đi đâu được.
Lâm Tố Đình nhận thấy người đàn ông ngồi bên nàng có khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Tuy người nàng yêu là Tần Thiên Nhân nhưng nàng cũng phải thừa nhận rằng trong hội phục Minh, thậm chí cả Giang Nam, không diện mạo người đàn ông nào qua khỏi Cửu Dương.
Nay, nàng thấy Tế Độ cũng đẹp trai ngời ngời không kém Cửu Dương, tính cách cũng rất giản dị, đối tốt với người ta như Cửu Dương, nếu nàng không nghe bọn lính vào đây nói đây chính là Ái Tân Giác La Tế Độ nàng sẽ không có chút sợ hãi gì hết.
Lâm Tố Đình âm thầm so sánh hình thể của Cửu Dương và Tế Độ.
Nàng thấy Tế Độ sở hữu thân hình cao lớn, chiều cao cũng xấp xỉ Cửu Dương, nghĩa là cao hơn nàng tận một cái đầu.
Hai người đều có đôi vai rộng, thân mình được bọc trong lớp áo nỉ dày cộm nhưng không che được các cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, như có sức mạnh kinh người.
Lại nữa, ngũ quan Tế Độ và Cửu Dương đều mày kiếm mắt sáng, mũi cao ráo, môi đầy đặn, nói chung hai người đều vô cùng tuấn mỹ.
Khi Lâm Tố Đình ăn xong món phụ thì bình rượu của Tế Độ cũng cạn.
Tế Độ nhìn hai tên lính dọn dẹp đồ ăn trên bàn, nói:
– Nếu Diệp cô nương đã có mặt trong đêm nay chi bằng hát một bài cho bản tướng nghe.
Lâm Tố Đình thấy người này có ý muốn giữ nàng lại, không vội đuổi nàng ra về, thầm tự phụ về diện mạo của mình.
Lâm Tố Đình thưa “vâng!” Tế Độ nói trong Tâm Thiền thư viện có cây đàn, tên lính hiểu ý, bèn đi lấy đàn.
Một lát sau, tên lính mang đàn tỳ bà vào.
Lâm Tố Đình ngồi cạnh Tế Độ ôm đàn vuốt khẽ dây đàn, âm thanh dìu dặt vang lên từ những ngón tay thon dài.
Lâm Tố Đình cất tiếng hát bài Thiếu Niên Du của Chu Mỹ Thành.
Tế Độ bảo tên lính đi lấy thêm rượu.
Tên lính vâng mệnh, thế là một người uống rượu, người gảy đàn.
Cả hai đeo đuổi ý nghĩ riêng tư trong đầu.
Bấy lâu Lâm Tố Đình rất tự hào về diện mạo khuynh thành của nàng, và giọng hát có một không hai trên đời này.
Lại càng cho là nàng đã nghĩ đúng khi nàng hát xong một bản nhạc, Tế Độ bảo nàng hát thêm một bản nhạc nữa, rồi lại thêm một bản nữa.
Lâm Tố Đình ôm đàn ngân nga, hết hát hò rồi đọc thơ Tỳ Bà Hành.
Bài thơ dài trên sáu trăm chữ do Bạch Cư Dị sáng tác.
Thế mà một võ quan như Tế Độ vẫn nhẫn nại ngồi nghe.
Lời thơ diễn tả cuộc đời trôi nổi truân chuyên của những nàng ca kỹ thanh lâu.
Đến câu thơ cuối cùng Lâm Tố Đình khẽ bĩu môi nhìn gương mặt như đang ngà ngà say của Tế Độ.
Tế Độ đã uống cạn hết ba bình rượu.
Lâm Tố Đình cả mừng nhủ bụng nếu như Tế Độ uống thêm bình rượu nữa, say rồi gục xuống bàn ngủ nàng có thể thản nhiên ra về.
Lâm Tố Đình bèn quay ra ngoài cửa kho thuốc nói:
– Lấy thêm rượu vào đây.
Rồi lại ôm đàn tiếp tục ca, được vài câu tên lính bưng rượu vào đặt lên bàn rồi lại rời đi.
Lâm Tố Đình buông cây đàn tỳ bà, dựa đàn vào ghế, cầm bình rượu lên, định rót cho Tế Độ thì nghe Tế Độ nói:
– Nàng còn chưa cho ta biết tên, lẽ nào muốn chuốc cho ta say rồi ra về?
Bàn tay cầm bình rượu của Lâm Tố Đình run khẽ, rượu trong bình sóng sánh nhưng Lâm Tố Đình mau chóng lấy lại bình tĩnh.
– Lúc nãy tiểu nữ đã giới thiệu tên mình với tướng quân – Lâm Tố Đình nói – Nhưng chắc ngài say nên quên, tiểu nữ họ Diệp tên Tố Nhi.
– Diệp Tố Nhi, cái tên rất hay – Tế Độ nói – Nhưng tiếc một điều đó không phải tên nàng.
Lâm Tố Đình còn chưa trả lời, Tế Độ tiếp:
– Liên trung hoa cánh hảo, vân lý ảnh trường đoạn.
Lâm Tố Đình lại luống cuống như kiến bò trên chảo nóng.
Nàng biết, hai câu thơ mà Tế Độ vừa nói là hai câu thơ mà người ta hay đề lên những bức tranh vẽ mỹ nữ mảnh mai như măng tre, khuôn mặt giống khuôn mặt chú mèo con, tay cầm hoa sen, đôi bàn chân nhỏ nhắn.
Dựa vào truyền thuyết, đến đời Nam Đường, sau khi vợ trước của hậu chủ Lý Dục là Nga hậu chết, Lý hậu chủ buồn bã, các phi tần tìm mọi cách để khiến ông vui.
Cung nữ Yểu Nương nghĩ ra cách dùng vải quấn chân, khi nhảy múa, trọng tâm không vững, người lắc lư như cây dương liễu trước gió.
Lý hậu chủ thích lắm, sai thợ khéo dùng vàng chế tác thành đài Kim Liên cao sáu thước lệnh cho Yểu Nương lên đài nhảy múa, cái tên “tam thốn Kim Liên” từ đó mà có.
Thơ đời Đường có câu: “Liên trung hoa cánh hảo, vân lý ảnh trường đoạn” nghĩa là “trong sen cánh hoa thắm, trong mây ảnh chập chờn” chính là miêu tả đôi chân cung nữ Yểu Nương đẹp như cành sen đong đưa trong gió này.
Về sau, con gái nhà khuê các đua nhau học múa, dần dần, tục bó chân cứ thế được truyền mãi.
Việc bó chân trở thành phong tục gắn bó chặt chẽ với giáo dục đạo đức truyền thống của phụ nữ.
Đến đời Tống, Lý học hưng thịnh, đề xướng “khắc kỷ phục lễ,” yêu cầu phụ nữ tam tòng tứ đức, ở trong khuê các, tuân theo quy tắc.
Sau khi bó chân, phụ nữ không thể có sức của cái chân bình thường để đi, đồng thời mất khả năng chạy nhảy, chỉ có thể “đợi ở trong phòng.
” Bó chân chính là một thủ đoạn rất hay để trói buộc phụ nữ.
Lâm Tố Đình biết họ Ái Tân Giác La đang ngầm ám chỉ “gót huệ” của nàng vì từ nhỏ nàng đòi phụ thân cho đi học võ, và phụ thân nàng cũng không cho tục bó chân là đẹp, mà quan niệm rằng việc bó chân sẽ khiến các cô gái đi không vững dẫn đến việc tổn hại sức khỏe.
Các cô kỹ nữ thì khác hẳn, người nào người nấy sở hữu bàn chân nhỏ xíu, mỗi khi bước đi bước chân của họ uyển chuyển như lướt trên mặt nước làm tăng thêm độ quyến rũ của họ.
Lâm Tố Đình chưa trả lời Tế Độ thì Triệu Phật Tiêu cầm một phong thư đi vào kho thuốc.
Triệu Phật Tiêu cúi đầu với Tế Độ, nói:
– Bẩm tướng quân, có phi điểu truyền tấu.
Chợt Triệu Phật Tiêu thấy Lâm Tố Đình ngồi cạnh Tế Độ, Triệu Phật Tiêu ủa một tiếng, hỏi:
– Chẳng phải lúc nãy ta bảo phu xe Thái Hồng Lâu là Định Viễn đại tướng quân không cần ca kỹ đến hầu ngủ ư? Tưởng hắn đã đánh xe đi.
Nào ngờ cô vẫn vào được đây.
Tại sao đêm nào các cô cũng đến đòi hầu ngủ tướng quân, giờ còn tìm cách lẻn vào đây?
Triệu Phật Tiêu nói xong thở dài, đặt phong thư vào tay Tế Độ.
Tế Độ xé phong thư ra đọc.
Triệu Phật Tiêu nói:
– Hạ quan thấy thư khẩn cấp, nên cả gan làm phiền bữa tối xin tướng quân thứ lỗi.
Tế Độ không trả lời Triệu Phật Tiêu mà nói:
– Cô nương là đại nhân vật nào trong Thiên Địa hội?
Lời của Tế Độ làm Triệu Phật Tiêu giật mình.
Hai tên lính đứng bên ngoài hành lang cũng không khỏi giật mình.
Lâm Tố Đình đặt bình rượu xuống bàn.
Kịch!
Triệu Phật Tiêu nhìn Lâm Tố Đình:
– Thì ra là người Thiên Địa hội! – Triệu Phật Tiêu nói – Hèn chi! Chứ ta cũng không nghĩ người Thái Hồng Lâu lại to gan lẻn vào đây và vào được nơi đây!
Triệu Phật Tiêu lại thở dài, nói thêm:
– Người Thiên Địa hội, lúc nào cũng làm việc lấp ló.
Hết bịt mặt thích khách hoàng đế lại đến đặt chông ngầm cướp cống phẩm và kim ngân, không lần nào dám đường đường chính chính đánh trực diện với chúng tôi, thật không phải nam tử Hán chút nào!
Tế Độ vẫn dán mắt vào mấy con chữ.
Lâm Tố Đình hừ mũi:
– Tên cẩu quan ngươi đúng là ngu muội! Bổn cô nương là nữ, đương nhiên không phải nam tử Hán rồi!
Lâm Tố Đình nói xong đứng phắt lên khỏi ghế.
Triệu Phật Tiêu khựng lại một chút.
Lâm Tố Đình thừa lúc Triệu Phật Tiêu đứng ngây ra như phỗng vì lời bắt bẻ của nàng, còn Tế Độ thì trầm mặc dán mắt vào con chữ bèn nhấc cây đàn tỳ bà lên.
Lâm Tố Đình đưa tay nắm một trong bốn trục gỗ trên cây đàn, xoay khẽ, một tia sáng lấp lánh bên trong thủ đàn chiếu ra.
Lâm Tố Đình thấy nàng sức mỏng thế cô, nên dẹp thể diện sang bên, nhân lúc Tế Độ bận bịu với mấy con chữ trong thư, ra tay đánh lén.
Triệu Phật Tiêu thấy chủy thủ lóe sáng bay ra từ thủ đàn hướng vào cổ Tế Độ, chiêu thức vô cùng hung hiểm, tà ác.
Triệu Phật Tiêu định xông lên đỡ, nhưng Triệu Phật Tiêu vừa dợm chân, Tế Độ đã điểm chân xuống sàn nhà, nhảy vọt ra khỏi chiếc ghế đang ngồi.
Tế Độ đáp xuống đất, không nhìn mặt Lâm Tố Đình một cái, nói:
– Cô nương có thể đi về.
Nhưng Lâm Tố Đình không chịu về, nàng đưa mắt nhìn chiếc hộp gỗ đặt trên kệ thuốc.
Triệu Phật Tiêu nhìn theo ánh mắt Lâm Tố Đình.
– À! – Triệu Phật Tiêu hô lớn – Thì ra cô vào đây để ăn cắp đồ!
Triệu Phật Tiêu nói xong đi mở nắp hộp gỗ ra xem thử là thứ gì.
– Là một cây nhân sâm thưa tướng quân.
Triệu Phật Tiêu nói.
Tế Độ cất lá thư vào tay áo chàng.
Lâm Tố Đình bước tới gần Triệu Phật Tiêu, chìa tay ra nói:
– Ai là ăn trộm đấy? Hắc Viện vốn là nhà của bổn cô nương đây, nên cây nhân sâm này ở trong Hắc Viện thì chính là đồ của ta, mau trả lại đây!
Triệu Phật Tiêu thấy cô gái này xinh đẹp nhưng ăn nói hống hách, đang hỏi xin lại đồ từ tay chàng mà như ra lệnh, lắc đầu nói:
– Cô nương tưởng Định Viễn đại tướng quân của chúng tôi là ai? Đồ ở chỗ ngài nói mang đi là có thể mang đi hay sao?
Lâm Tố Đình nói:
– Đưa sâm cho ta!
Triệu Phật Tiêu lắc đầu:
– Triều đình có lệnh, học sinh Hắc Viện người nào không chịu vào quốc tử giám sẽ đày đi biên ải, đồ đạc sung công, cô nương không thể mang bất cứ thứ gì từ Hắc Viện đi.
Lâm Tố Đình nhìn cây nhân sâm ở trước mặt nàng mà không thể đem về cho Tần Thiên Nhân, tức sôi, nhưng nàng nghĩ ra một kế, lúc này bên ngoài hành lang bọn lính đi tuần trờ tới.
Lâm Tố Đình la lớn:
– Bắt đi, bắt đi! Chỉ là hỏi mượn một chút nhân sâm thôi, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên!
Tế Độ bước ra khỏi kho thuốc, bảo hai tên lính đang đứng bên ngoài và bọn lính đi tuần không cần vây bắt người, họ vâng mệnh, cúi đầu rồi cùng nhau tiếp tục đi tuần.
Trong kho thuốc chỉ còn lại hai người, đúng là dịp tốt để đoạt nhân sâm và bắt giữ Triệu Phật Tiêu làm con tin để rời khỏi Hắc Viện, Lâm Tố Đình bước thêm một bước lại gần Triệu Phật Tiêu.
– Dân nữ không ăn cắp – Lâm Tố Đình cười nói – Dân nữ chỉ muốn mượn chút thuốc thang của học xá.
– Mượn? – Triệu Phật Tiêu cũng cười nói – Vậy ta thay mặt chủ nhân của học xá không đồng ý!
Lâm Tố Đình mím môi một cái.
Chủ nhân học xá vốn là nàng mà.
Lâm Tố Đình tiếp tục cười nói:
– Trong viện thái y có muôn ngàn kỳ trân dị thảo, triều đình cần gì một cây sâm trong kho thuốc nho nhỏ của Hắc Viện? Còn những thường dân như dân nữ lại rất cần đến nó.
Ở trại trẻ mồ côi ngoại thành đang có nhiều trẻ em mắc bệnh dịch nên đêm nay dân nữ đến mượn một ít thuốc thang về chữa trị cho bọn trẻ.
Lâm Tố Đình thay đổi cách xưng hô với Triệu Phật Tiêu, từ “ta” và “bổn cô nương” chuyển sang “dân nữ” rất tự nhiên làm Triệu Phật Tiêu cảm thấy buồn cười hơn.
Triệu Phật Tiêu cười nói:
– Không thể làm trái thánh chỉ, cô nương hãy đi về.
Lâm Tố Đình bước thêm một bước nữa nói:
– Tiểu nữ cứ luôn nghe người ta đồn Định Viễn đại tướng quân là một người vô cùng hào phóng, nổi danh khắp cả kinh thành vung tiền như rác.
Và người đi theo ngài ấy cũng học được tánh tình của ngài ấy, nhưng có người lại chẳng chút hào phóng!
Triệu Phật Tiêu bị chê keo kiệt, trợn mắt nhìn Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình nói:
– Nhìn gì, không đúng à?
Triệu Phật Tiêu nói:
– Ta nhìn thử coi có phải cô thách ta không dám giết cô không?
– Dân nữ biết rõ ngài không nỡ đâu.
– Cô nương dựa vào đâu mà tin vậy?
– Nhãn thần của ngài làm cho dân nữ tin tưởng như vậy.
Triệu Phật Tiêu nghe đến đây không giữ nổi bình tĩnh, gập bụng cười nói:
– Ha ha! Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ, cặp mắt mà cũng biết nói nữa!
– Cặp mắt của người ta không biết nói, cặp mắt của ngài thì biết nói.
Lâm Tố Đình đáp.
– Ha ha! – Triệu Phật Tiêu thẳng người dậy cười nói – Hôm nay bản tướng mới rõ, nữ nhân của Thiên Địa hội là những người thế nào.
– Người thế nào? – Lâm Tố Đình hỏi.
Triệu Phật Tiêu định nói mấy từ khó nghe với Lâm Tố Đình nhưng thấy Tế Độ vẫn còn trên hành lang nên không dám đắc tội với nữ thần trong lòng Tế Độ.
Triệu Phật Tiêu tằng hắng vài cái, nói:
– E hèm, thì toàn là những người rất tốt, sẵn lòng cứu chữa người khác.
Triệu Phật Tiêu mãi lo tằng hắng nên không phòng bị kịp, vừa nói xong chữ “khác,” Lâm Tố Đình đánh lén một chiêu.
Triệu Phật Tiêu vội co người lại nhưng không kịp, Lâm Tố Đình đã khởi động cơ quan trên cây đàn tỳ bà, thêm một cây chủy thủ nữa cất sẵn trong thủ đàn bay ra.
Ngay lúc Triệu Phật Tiêu sắp trúng chủy thủ vào huyệt nhân trung, Tế Độ lao vào kho thuốc như một tia chớp.
Tế Độ tóm lấy cánh tay thuộc hạ chàng, kéo mạnh.
Lưỡi chủy thủ chỉ cắt một đường trên má trái Triệu Phật Tiêu.
Triệu Phật Tiêu vừa đau vừa tự trách, lúc Tế Độ buông tay, Triệu Phật Tiêu loạng choạng một bước, ôm mặt nói:
– Khổng Tử so sánh phụ nữ với tiểu nhân quả không sai chút nào, thật là quỉ kế đa đoan mà!
(còn tiếp).
Bình luận