Khi này trời đã tối.
Tần Thiên Nhân chờ cho mọi người đi về trại lính cả rồi tiến lại gần Lâm Tố Đình, chàng có chuyện muốn nhờ nàng.
Lâm Tố Đình đang dọn dẹp võ đường, còn chưa thấy Tần Thiên Nhân.
Mồ hôi rịn ra từng giọt trên trán nàng, nàng cắn môi, tay ôm một mớ binh khí nào đao nào kiếm, quay lưng về phía chàng.
Tần Thiên Nhân nhìn thấy mái tóc mềm của nàng thả trên lưng áo như một dòng suối đen huyền, óng ả.
Cơn gió đã đằm thắm trở lại, nhưng âm thanh rít qua khe đá nghe như một âm điệu thì thầm vang nhẹ, đôi khi như một tiếng thở dài.
Tần Thiên Nhân lặng lẽ nhìn nàng, không biết mở lời nhờ vả thế nào? Thú thực từ khi từ chối tình cảm của nàng chàng rất ngại phải đối diện nàng.
Rất ái ngại khi nghe nàng hỏi câu hỏi đó, vì mỗi lần nàng hỏi, chàng đều không biết trả lời ra sao? Vì sao chàng yêu thích nữ thần y? Thứ tình yêu đó cứ đến nhẹ nhàng, tự nhiên mà chàng không hề hay biết.
Chàng thừa nhận trái tim mình có đôi lần thổn thức vì nàng.
Chàng cũng là con người, cũng là đàn ông, cũng biết yêu thương và nghẹn lòng trước một cô gái si tình đến vậy, nàng lại rất xinh đẹp.
Nhưng, tất cả chỉ dừng lại ở đó.
Nó mãi mãi không đủ để tạo nên một cái kết khác đi.
Với nàng, chàng trân trọng vì sự gan dạ, tài giỏi hơn người và những gì mà nàng đã làm cho chàng, cho bang hội.
Còn với nữ thần y, chàng cứ muốn làm người đàn ông yêu thương che chở nàng ấy, nàng ấy dường như quá yếu đuối và mong manh.
Tần Thiên Nhân rất cảm động mỗi khi Lâm Tố Đình tốt với chàng, nàng đối với chàng như đối với một vị thần, nàng tôn sùng và ngưỡng mộ chàng vô cùng.
Nhưng chàng chỉ muốn làm người đàn ông nặng câu thề với người con gái khác, vì thế đừng mong đợi gì nơi chàng dù chỉ là chút tình vương vãi.
Chàng nhớ có lần Lâm Tố Đình hỏi: “Có phải muội đã sai khi yêu huynh không?” Khi đó chàng trả lời: “Ở đời có những thứ tình cảm không thể kết luận đúng hay sai, chỉ đơn giản, lỗi của nó là không đúng thời điểm.
”
Tần Thiên Nhân định lên tiếng gọi thì Lâm Tố Đình quay mặt lại, không ngờ chàng đến tìm nàng, thoáng một chút bất ngờ rồi cười nói:
– Nhị ca, huynh khỏe chứ? Huynh đã tỉnh lại mấy hôm nay mà không có dịp được chuyện vãn với huynh.
Hình như là huynh đã có nhiều chuyện thay đổi?
Tần Thiên Nhân biết Lâm Tố Đình ám chỉ việc chàng đã chọn ngày và sắp thành hôn với nữ thần y.
Tần Thiên Nhân chưa trả lời, Lâm Tố Đình nói:
– Muội đã biết cả rồi!
Tần Thiên Nhân nói một câu chẳng ăn nhập gì đến lời vừa rồi của Lâm Tố Đình:
– Thật không biết nói thế nào cảm ơn muội.
Hôm đó, ở rừng Bình Lương, nhờ sự giúp đỡ của muội, bằng không chẳng biết rồi chuyện đến đâu.
Chắc chắn quân đoàn của Ngụy Tượng Xu không buông tha chúng tôi.
Lâm Tố Đình lại cười, đôi mắt to và đẹp nhìn thẳng Tần Thiên Nhân.
– Không ngờ trong thời gian muội cùng ngũ ca đến Cam Túc cứu Hoàng Hà – Lâm Tố Đình nói – Vỏn vẹn chỉ có một tháng thôi mà mọi sự lại thay đổi nhiều như vậy.
Thật đúng y câu “một ngày trong núi, nhân gian đã ngàn năm.
” Huynh sắp làm chồng của người ta.
À! Chắc là huynh và nữ thần y hồi hộp lắm?
Tần Thiên Nhân nghe vậy càng ảo não.
Lâm Tố Đình tiếp tục cười, nụ cười thật ngọt ngào:
– Cuộc sống của muội thì vẫn vậy, chẳng là của riêng tư muội, chỉ biết có bang hội thôi.
Lúc ở Cam Túc, cũng đâu có ai tâm sự? Trở về Hắc Viện nghe được rất nhiều sự việc đã khác đi.
Đến Hồi Cương, không giấu gì huynh, muội thấy hơi lạc lõng, cô đơn, hơi buồn buồn.
Cảm thấy có chút gì tiếc rẻ, vì chỉ còn thiếu một chút thời gian nữa là muội đã có một tấm chồng.
Nhưng thôi, cũng được, duyên số không có, chỉ đành đứng sang một bên vậy.
Lâm Tố Đình dứt lời, bắt gặp cặp mắt đờ đẫn vô hồn của Tần Thiên Nhân dường như chàng không nghe lời vừa rồi của nàng.
Chàng đứng ngay đối diện nàng, nhưng lại cách xa nàng quá.
Đối với nàng, chàng bao giờ cũng như thế cả, chẳng bao giờ bận tâm lời nàng, cảm nhận của nàng, nhưng tại vì sao nàng lại bất chấp tất cả yêu chàng?
Có lẽ là vì người trong Thiên Địa hội ai cũng ngưỡng mộ chàng, mặc dù Khẩu Tâm là thiếu đà chủ nhưng nàng biết mọi người đều nghe theo lời chàng, từ các trưởng bối, đến các đương gia, và những đội trưởng ở Hồi Cương.
Họ nói chàng trọng tình huynh đệ, rất tử tế, bảo vệ họ, nên nhất nhất nghe theo lời chàng.
Chàng có giọng nói trầm ấm, cao lớn, ra dáng thủ lĩnh.
Và nàng cực thích sự thẳng thắn của chàng trong tình yêu, chàng nói người chàng yêu là nữ thần y nên chỉ thể hiện sự quan tâm chăm sóc dành cho một mình nàng ấy, nàng ước gì mình cũng có được một người đàn ông như chàng vậy.
Những cử chỉ chàng dành cho nữ thần y làm cho tim nàng điêu đứng.
Nàng cũng rất yêu đôi bờ vai rộng, chắc và ấm áp của chàng, ước gì được tựa vào đôi vai đó mà ngủ một lần.
Vậy là đã thỏa mãn rồi.
Từ khi chàng nói với nàng sẽ đi tìm Cửu Nạn từ hôn nàng đã không dám mơ gì khác thêm.
Lâm Tố Đình nén tiếng thở dài, hỏi Tần Thiên Nhân:
– À mà thôi đi, không nhắc chuyện đó nữa, không biết chứ đêm nay huynh đến tìm muội có việc gì?
Tần Thiên Nhân nói gì đó.
Lâm Tố Đình nghe xong hỏi lại:
– Huynh đã suy nghĩ kỹ rồi à? Muội nghĩ sẽ không thể nào, nơi này bí mật như thế, trừ phi là có người tiết lộ ra ngoài.
Lâm Tố Đình nói xong nhớ lại lúc nàng cùng Tàu Chánh Khê cho ngựa chạy khỏi địa phận Hàng Châu, Tàu Chánh Khê nói: “Đại muội, muội có thấy lạ là Tế Độ án binh bất động không? Đêm nay trong Hắc Viện chỉ có một toán lính nhỏ thôi, các khu vực quanh Hắc Viện cũng không thấy một ai, ngoài tỉnh Hàng Châu cũng không thấy trại lính đâu cả.
” Lâm Tố Đình nhớ lúc đó nàng đã gật đầu: “Ừ!” Nàng trả lời: “Hôm huynh đến Lan Xuân Lầu tìm Tầm Lan muội đã đi thám thính, không biết Tế Độ điều động đoàn quân đi đâu mất biệt.
”
Lâm Tố Đình nhớ lại đối đáp giữa nàng và Tàu Chánh Khê nhưng không nói cho Tần Thiên Nhân nghe, vì nàng vẫn không tin Tế Độ có thể tự tìm được tới nơi đây.
Còn chuyện gian tế, không, không bao giờ, nàng tin tưởng những anh em vào sinh ra tử với mình.
Tần Thiên Nhân gật đầu với Lâm Tố Đình.
Nhưng nghĩ tới cảnh nữ thần y đau lòng, bỏ đi, trong lòng chàng trào lên một nỗi đau như bị dao cắt.
Nhưng nhất định phải làm vậy, nàng ấy không biết một chút võ công gì, trước hết là phải đưa nàng ấy tới một nơi an toàn.
Nhưng, nếu nói cho nàng ấy biết nhất định sẽ không bằng lòng rời đi đâu.
Chàng nhớ lời của Cửu Dương, mặc dù chàng không mấy tin, nhưng vẫn thấy rằng mình không nên đem tính mạng nàng ra để mà đánh cược được.
Chàng tin các huynh đệ cùng chàng vào sinh ra tử, nhưng vẫn linh cảm có chuyện rất xấu đang chập chờn quanh đây.
Lâm Tố Đình nói:
– Sao huynh không lấy lý do huynh là người trong giang hồ, lại đang là một khâm phạm của triều đình, nói với muội ấy nếu theo huynh nhất định phải chịu nhiều vất vả.
Mà huynh lại không thể vứt bỏ tất cả để làm lại cuộc đời khác với muội ấy được.
Huynh và gia đình huynh nợ của tổng đà chủ, không thể làm gì khác hơn được.
Chi bằng đợi cho mai này đánh được đám người ngoại tộc ra quan ngoại rồi huynh và muội ấy cùng nhau tương hợp.
Huynh thấy sao?
Tần Thiên Nhân nghe Lâm Tố Đình nhắc Cửu Nạn, tuy là trời đang lạnh mà đột nhiên lòng bàn tay của chàng toát ra lấm tấm mồ hôi.
Lâm Tố Đình ngưng thần nhìn Tần Thiên Nhân, chờ đợi.
Tần Thiên Nhân không trả lời, hiển nhiên đã không chịu làm theo lời nàng, Lâm Tố Đình biết vậy, bèn gật đầu:
– Được rồi, muội đồng ý làm theo kế hoạch của huynh, giúp huynh diễn một vở tuồng trước mặt nữ thần y.
Tần Thiên Nhân vẫn trầm ngâm, Lâm Tố Đình nói:
– Muội đã nói sẽ giúp huynh rồi mà sao huynh còn buồn? Huynh sợ muội ấy sẽ hận huynh, mai này không chấp nhận tái hợp với huynh ư? Đừng quá lo.
Chỉ là một phút hiểu lầm không sao cả đâu.
Tần Thiên Nhân vẫn không nói, Lâm Tố Đình tiếp:
– Muội thật hâm mộ muội ấy, từ nhỏ tới lớn cái gì cũng được huynh lo nghĩ chu đáo.
Còn muội, không đáng để huynh bận tâm một chút nào hết.
– Không phải thế đâu – Tần Thiên Nhân lên tiếng – Muội đây am hiểu võ công, lại cứng rắn hơn cả nam nhân, với bản lĩnh của muội, đi đâu làm gì cũng khiến huynh an lòng.
– Nên huynh mới không khuyên muội cũng đi khỏi Hồi Cương như nữ thần y?
Lâm Tố Đình nói nhanh.
– Nếu muội muốn ra đi huynh thật tình ủng hộ lựa chọn của muội.
– Muội sẽ không bao giờ!
Lâm Tố Đình lắc đầu.
– Muội ở lại đây với huynh, với mọi người!
Lâm Tố Đình nói rồi nàng bước thêm một bước nữa, đứng gần như sát vào Tần Thiên Nhân, và ngẩng đầu lên, để chàng có thể nhìn vào mắt nàng nhưng chàng đã nhìn sang hướng khác rồi, đôi mắt đen láy và to của chàng như tan vào màn đêm mịt mù.
Những ngày sau đó là những ngày vui vẻ nhất trong đời Lâm Tố Đình.
Mặc dù chỉ là giả vờ, nhưng nàng như biến thành một con người khác hẳn.
Môi nàng đã hồng lại càng thêm hồng nhuận, như bắp chuối nõn, thường xuyên điểm những nụ cười bâng quơ và mãn nguyện.
Ðôi mắt ướt rượt, và lấp loáng như mặt suối những đêm trăng, che giấu đằng sau đó những khát khao e ấp và cháy bỏng.
Nhỡ mà khi nữ thần y rời khỏi Hồi Cương nàng ấy tìm được người ưng ý khác, Lâm Tố Đình tự nhủ, có khi nào hạnh phúc ngọt ngào sẽ đến với nàng không?
Nữ thần y thấy Lâm Tố Đình rất lạ, nhưng cũng vui cho Lâm Tố Đình, nghĩ rằng chắc Lâm Tố Đình đã “bước qua” được mối tình thuở nào rồi.
Trong một buổi chiều nữ thần y đi coi mạch cho một bà lão người Kha Tất Khắc về, Kha Tất Khắc là một trong bảy bộ tộc Hồi giáo ở Hồi Cương, nữ thần y bắt gặp Lâm Tố Đình đang ngồi lẻ loi âm thầm trên đồi cát vắng.
Bóng chiều Tây Bắc đang chập choạng xuống dần trên đỉnh đồi, cũng đã lâu rồi nữ thần y không nói chuyện riêng lẻ với người tỉ tỉ này, nàng bèn đứng dưới đồi cát, gọi Lâm Tố Đình:
– Tỉ à.
Lâm Tố Đình nghe nhưng vờ như không thấy nữ thần y.
Nữ thần y định bắt tay làm loa để gọi, chợt thấy Tần Thiên Nhân đến ngồi bên Lâm Tố Đình.
Hai người họ ngồi sát vào nhau, Lâm Tố Đình gối đầu nàng lên vai Tần Thiên Nhân.
Nữ thần y hoàn toàn bất ngờ, nàng đứng sững một lúc rồi quay mình đi như chạy, mắt hướng lên bầu trời.
Nàng còn nhớ ngày mình còn là một cô bé, mỗi khi khóc đều nhìn lên trời như vầy, vì Cửu Dương bảo nàng làm như thế nước mắt sẽ không lăn ra.
.
Bình luận