bộ dạng đều xuất chúng, nhưng nếu so sánh với người trước mắt này, dù
Liễm là người xuất sắc nhất cũng có phần không bằng. Trên người Nam Thừa Diệu là loại phong thái phong thần, chỉ liếc mắt một cái, liền làm
người khác vĩnh viễn khó quên.
Ta nhìn hắn bước từng bước một,
ung dung lại gần, không thể không thừa nhận, hắn có một gương mặt tuấn
dật quá mức, đôi mày cong lãnh nguyệt, bờ môi luôn hiện nét cười thờ ơ,
dường như trong lúc đó, không có gì đáng để hắn quan tâm đến.
Nhưng người này, khi hắn càng mỉm cười thì ánh mắt lại càng lạnh nhạt.
Không biết có phải là bởi vì chuyện ban sáng, từ chỗ mẫu thân nghe được một
đoạn chuyện xưa kia khiến đáy lòng ta ngay lúc này bỗng nhiên đau xót.
“Nghe lâu như vậy cũng là đủ rồi.” Ta chú ý đến ý cười bên môi hắn, ánh mắt
nhìn ta cũng thoáng có chút ngưng đọng, nhưng ngay lập tức khôi phục lại nguyên trạng, tiếng nói trầm thấp lần thứ hai vang lên: “Ta có thể hỏi
ngươi đã nghe được nhiều hay ít?”
“Toàn bộ.” Cơ thể ta không thể
nhúc nhích, ánh mắt lại không thể tránh né tầm mắt lãnh liệt của hắn,
nhẹ mở miệng: “Nghe thấy người cùng phi tần trong cung có quan hệ bất
minh, nghe thấy có người hạ độc trong thức ăn của Hoàng Thượng.”
Đáy mắt hắn thâm sâu, tĩnh mịch không lường được, giống như khẽ chấn động,
mà cũng như kinh ngạc và đầy sát khí, chợt loé lên rồi biến mất. Một lúc lâu, hắn mới tiếp lời, giọng nói lười biếng như cũ, mang theo chút ý
cười: “Thực thẳng thắn, mà cũng rất có dũng khí.”
Ta khẽ hạ ánh
mắt, nhạt nhẽo cười, bật đắc dĩ mở miệng: “Nếu ta nói, cái gì ta cũng
không nghe thấy liệu người sẽ tin sao? Nếu ta nói, ta nghe nhưng lại
không hiểu gì người cũng sẽ tin hay sao? Là ta đến đây trước, huống hồ
ta đã muốn tránh đi, chính người không cho ta cơ hội này.”
Nam
Thừa Diệu bên môi cười nhạt, hứng thú dạt dào. Hắn nói: “Thật sự là thú
vị. Chẳng qua có một số việc, biết chính là biết, bất kể là biết như thế nào.”
Hắn phất tay, giải khai huyệt đạo của ta, giọng nói nhẹ bay trong gió: “Đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp như vậy.”
Giọng nói chưa dứt, trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã xuất ra trường kiếm, nhắm thẳng vào ấn đường của ta.
Động tác của hắn quá nhanh, ta căn bản không có bất kỳ phản ứng nào. Lúc ban đầu vì hốt hoảng nên không kịp tránh, lúc sau, ta nhìn thoáng qua dáng
vẻ hắn cầm kiếm, quá mức lạnh lùng, tuyệt không có nửa phần cơ hội. Vì
thế dứt khoát buông đi tâm tư đào thoát, cả người trái lại dần trấn
tĩnh.
Hắn hứng thú nhìn ta, trên mặt mang vài phần biếng nhát
cùng thần sắc thương tiếc: “Ngươi thông minh như thế, đáng tiếc không
thể giữ lại, sau này nhất định ta sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui.”
Ta chưa kịp mở miệng, cách đó không xa giọng nói Sơ Ảnh liền truyền đến: “Tiểu thư, tiểu thư, người ở chỗ nào?”
Đôi mắt Nam Thừa Diệu tối sầm lại, thờ ơ lên tiếng: “Mộ Dung Thanh?”
Rõ là câu hỏi, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của hắn vốn là không cần ta trả lời.
Ta hơi trầm ngâm, nhìn thẳng vào đôi mắt không có độ ấm của hắn, nhẹ nhàng cúi người, tao nhã hành lễ nói: “Vâng, Thanh nhi bái kiến điện hạ.”
Quả không ngoài dự liệu của ta, ánh mắt hắn đột nhiên lãnh liệt, ý cười bên môi vẫn như gió nhẹ trên trời cao. Tiếng nói trước sau không chút để ý: “Sao? Ngươi còn biết thân phận của ta?”
Ta nhàn nhạt cười: “Nghe nói điện hạ thổi sáo rất hay, Mộ Dung Thanh hôm nay may mắn được nghe qua.”
“Chỉ như vậy? Ta không nghĩ rằng chỉ bằng tiếng sáo mà ngươi đã có thể chắc chắn như vậy.”
Mắt thấy bóng dáng Sơ Ảnh ngày càng gần, trong nội tâm ta khẩn cấp, cũng
bất chấp tất cả, hít một hơi thật sau, sau đó gằn từng tiếng nói: “Có
thể tuỳ ý xuất nhập Tử Kinh Cung, cùng phi tần trong cung có giao tình
không nhỏ, dám ở trong Vương phủ có hành động to gan như vậy, e rằng chỉ có thể là điện hạ. Hơn nữa thân thể cao quý cùng ngạo khí là không thể
nhầm được. Điện hạ, Mộ Dung Thanh vô ý mạo phạm, nguyện để điện hạ xử
phạt. Nhưng tỳ nữ Thanh nhi vô tội, xin điện hạ giơ cao đánh khẽ, việc
này cùng nàng không có quan hệ.”
Ta đương nhiên không muốn chết, nhưng lại rất rõ ràng bản thân đang trong tình thế không có lựa chọn.
Người trước mắt này, có thể tự mình bức tử nữ tử duy nhất mà hắn yêu.
Rõ ràng trong mắt thiên hạ, hắn là hoàng tử được Thánh thượng thương yêu
nhất, nhưng hắn lại âm thầm cùng phi tần của phụ hoàng có tư tình, thậm
chí hạ độc trong thức ăn.
Như vậy thử hỏi, trên đời này còn có chuyện gì mà hắn không làm được.
Ta lựa chọn đem hết thảy nói ra không hề giấu giếm, đơn giản là vì muốn
chứng tỏ ta hiểu rõ tình thế của bản thân, để cho hắn tin tưởng, ta sẽ
không nghĩ đến việc tiết lộ bí mật của hắn mà nguyện tự tìm lấy cái
chết.
Đây là một canh bạc, đánh cược chính là sự kiêu ngạo cùng tự tin của Vương gia hắn, tiền đặc cược là tính mạng của ta và Sơ Ảnh.
Mặc dù biết rõ phần thắng không lớn, nhưng mà, đây cũng là cơ hội duy nhất.
Nam Thừa Diệu trường kiếm chưa rời tay, nụ cười bên môi trở nên sâu kín,
đang muốn mở lời, một tiếng thét chói tay, theo sau đó là thoáng hiện
một lam ảnh mãnh khảng, thẳng tắp vọt tới.
Đèn lồng trong tay Sơ
Ảnh rơi xuống, nàng khẩn trương ôm lấy ta, nhìn thấy Nam Thừa Diệu:
“Ngươi là ai? Ngươi có biết nơi này là Tam Vương phủ? Ngươi, nếu không
đi, ta sẽ gọi người!”
Trong lòng ta than thầm, cuối cùng vẫn là
liên luỵ đến nàng, bình tĩnh đem nàng che phía sau, ta khẽ mỉm cười, cố
gắng làm cho giọng nói được bình thản an bình: “Sơ Ảnh, không được vô
lễ, đây là điện hạ, còn không mau hành lễ.”
Sơ Ảnh hiển nhiên là
vô cùng lấy làm kinh hãi, thân mình đã sớm run rẩy, nhưng vẫn khăng
khăng đối với Nam Thừa Diệu mở miệng: “Điện hạ, người, không, không thể
thương tổn tiểu thư nhà ta. Nàng, nàng là thiên kim tiểu thư của Mộ Dung Thừa tướng. Người đả thương nàng thì biết ăn nói thế nào với Thừa
tướng?”
“Uhm? Những lo lắng của nàng cũng có đạo lý, ngươi nói
thử xem?” Bộ dáng uể oải cười cười như cũ, Nam Thừa Diệu nhìn thẳng vào
đôi mắt ta hỏi.
Ta khẽ cười: “Thanh nhi mệnh bạc, mới vừa đến
Vương phủ liền nhiễm bệnh hiểm nghèo, ốm đau không dậy nổi. Điện hạ đã
tìm nhiều cách chữa trị, nhưng vẫn không thể xoay chuyển tình trạng.
Hoặc là, ban đêm dưới lưỡi kiếm của thích khách lẻn vào Vương phủ, Thanh nhi bất hạnh trở thành vong hồn. Hay là, bất kể một con Bạch Hổ nào
trong khu rừng phong này cũng có thể tổn thương tính mạng. Lý do như vậy rất nhiều. Phụ thân biết điện hạ cũng không có lý do gì lại giết nữ nhi của ông, hơn nữa sự việc lại diễn ra trong lúc điện hạ vẫn ở trong cung phụng dưỡng hoàng thượng. Phụ thân cho dù là hoài nghi, cũng không dám
tuỳ tiện hành động. Mà điện hạ lại làm lễ đại táng cho Thanh nhi cũng đã cho gia tộc Mộ Dung chút mặt mũi.”
“Tiểu, tiểu thư!” Sơ Ảnh vừa kinh vừa sợ, hiển nhiên không ngở ta sẽ nói như vậy.
Trong khi ta lại không cách nào phân trần cùng trấn an nàng, ánh mắt không hề chớp nhìn vào Nam Thừa Diệu.
Kiếm trong tay hắn không hề nới lỏng, bên môi thu lại ý cười, ngừng một lúc
lâu, hắn thản nhiên mở miệng: “Ngươi vừa mới nói, trong rừng có Bạch
Hổ?”
Ta có phần không hiểu, lời của hắn tuy bình thản, nhưng trực giác cho ta biết ẩn trong đó có điều gì đó quan trọng, nhưng mà trong
khoảng thời gian ngắn, ta nhất thời không rõ, có chút cẩn thận nói:
“Phong lâm này rộng rãi mà rậm rạp, nếu điện hạ nuôi nhốt thú để săn bắn làm thú vui, cũng không phải là không thể được. Mới vừa rồi Thanh nhi
cũng không nghĩ nhiều, chỉ là buột miệng thốt ra, nếu có điều gì mạo
phạm, xin điện hạ thứ lỗi.”
Môi của hắn lại mang ý cười, tựa như chán nản cùng tự giễu, kiếm nơi tay có chút buông lỏng.
Ta vừa thoáng nhẹ nhàng thở ra, Sơ Ảnh lại không biết từ đâu đột nhiên
sinh ra dũng khí, mạnh dạn tránh trước người ta, không chùn bước mở
miệng nói: “Nếu điện hạ thế nào cũng phải lấy mạng người, liền để Sơ Ảnh chịu thay, xin điện hạ bỏ qua cho tiểu thư nhà ta!”
Trong lúc
đó, ta chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng chợt loé trên trường kiếm ở trong tay
Nam Thừa Diệu, mà một giây sau, Sơ Ảnh đã lập tức ngã xuống đất.
Lồng ngực của nàng đang chảy máu đầm đìa.
Nam Thừa Diệu tra kiếm vào vỏ, không chút để ý cười nói: “Như khanh mong muốn.”
“Người, tại sao người lại làm như vậy, nàng vốn không biết cái gì!”
Đối mặt với đột biến này, ngực ta bỗng nhiên đau xót, chỉ trong nháy mắt,
cảm giác tâm trí dường như trống rỗng, không thể suy nghĩ.
Hung hăng nhắm mắt lại, ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, móng tay bấu vào lòng bàn tay đau đớn làm ta dần dần thanh tỉnh.
Hít sâu một hơi, không chút chần chờ, ta nhanh chóng cởi xuống áo khoác
bạch sắc ở trên người xuống đất, nhanh chóng đỡ Sơ Ảnh nằm lên, bắt đầu
cởi bỏ y phục của nàng để kiểm tra thương thế.
Da thịt nàng trắng nõn tinh tế phơi bày dưới hơi lạnh của không khí, giọng nói Nam Thừa
Diệu thờ ơ từ sau vang lên: “Phàm là nữ tử không phải đều rất chú trọng
trinh tiết sao? hưa chắc nàng sẽ chấp nhận hành động hiện giờ của
ngươi.”
Môi của ta nổi lên ý cười lạnh nhạt, cẩn thận đem xiêm y
Sơ Ảnh chỉnh lại, sau đó đứng dậy nhìn thẳng vào ánh mắt Nam Thừa Diệu:
“Tính mạng nếu giữ không được, còn muốn trinh tiết hư danh làm gì? Điện
hạ, vết thương Sơ Ảnh nhất định phải chữa trị lập tức, ta không thể đem
nàng quay về chỗ của ta mà không phạm đến vết thương.”
Hắn cười cười: “Ngụ ý là muốn ta giúp ngươi? Có thể ngươi đã quên thương thế của nàng là do ta ban tặng.”
“Điện hạ, ta không có thời gian tranh cãi với người. Kiếm pháp mà người tổn
thương Sơ Ảnh tuyệt diệu, có thể khiến nàng thương tổn đến tâm phổi,
liền hôn mê, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, vẫn có thể xoay chuyển tình thế. Người làm như vậy chẳng qua là muốn cho ta một chút cảnh cáo
mà thôi.”
Nam Thừa Diệu thích thú nhìn chăm chú ta, cũng không nói gì, ta biết hắn đang chờ ta tiếp tục.
Thoáng ổn định tâm tình, ta trước sau như một nhẹ giọng bình tĩnh tiếp: “Điện
hạ, Mộ Dung Thanh cam đoan, tối nay ta cũng như mọi ngày liền đi ngủ sớm nhưng không may lại gặp phải thích khách, Sơ Ảnh vì đỡ cho chủ mà bị
thương, may có thị vệ trong phủ nghe tiếng chạy đến, lúc này mới cứu
được chúng ta. Đây là sự tình toàn bộ, chỉ có như vậy.”
Thấy Nam
Thừa Diệu không cười không nói như trước, do trong lòng lo lắng nên bất
đắc dĩ giọng điệu cũng không tự giác có chút bén nhọn: “Điện hạ, hiện
giờ Thanh nhi đã gả vào Vương phủ, cho dù là hoạ hay phúc, đều cùng điện hạ đồng cam cộng khổ, thử hỏi, ta có lý do gì lại nguy hại đến phu quân của mình, để bị tội liên đới. Cây nhờ vào khỉ mà phát tán, tổ chim bị
phá thì trứng có còn nguyên vẹn hay không? Đạo lý đơn giản như vậy Thanh nhi hiểu được. Cho nên, ta thỉnh cầu người, đưa Sơ Ảnh về phòng. Thân
hình nàng trước đây từng bị hao tổn rất nhiều, nếu để máu chảy quá
nhiều, chỉ sợ là cứu không được.”
Nam Thừa Diệu nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cười một cái: “Chỉ mong, ngươi không để cho ta thất vọng.”
Bình luận