Dark?

Chương 102

Xem giới thiệu truyện Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh
A+ A-
Lời nói còn chưa thoát ra hết, nhưng ta đã kìm nén nhắm chặt mắt, im lặng vươn tay định kéo ống tay áo lên.

Nếu như hắn nhìn thấy, có phải liền hiểu rõ, có phải vẫn còn hoài niệm nhớ
nhung về những gì trước đây, còn ta giờ chỉ muốn, chỉ cần Liễm có thể
sống sót.

Nhưng mà, nhanh hơn đó, ngón tay của ta chỉ vừa chạm
vào ống tay áo, “Bốp” một tiếng, một cái tát thật mạnh đánh lên mặt ta,
mọi động tác liền ngừng lại, sức lực to lớn làm ta gần như không thể
đứng thẳng.

Từ lúc ta có ký ức đến nay, ngay cả một lời nói nặng
cũng chưa từng nghe qua, nhưng mà hiện giờ, người đánh ta không ngờ lại
là hắn.

Đám người ở trong Tư Miểu Hiên, tất cả đều giật mình vì biến cố đột nhiên xảy ra, không khí lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Nam Thừa Diệu xanh mét, gần như tái nhợt, Tam hoàng tử cao quý của
Nam Triều, hắn có thể giết người vô số, nhưng ra tay đánh người, hơn nữa lại là một nữ nhân, có lẽ vẫn là lần đầu tiên.

Thật không ngờ, không ngờ lại là ta.

Giọng nói của hắn lạnh như tiền:”Ai cho phép ngươi nhắc đến cái tên này? Đi ra ngoài.”

Không đợi ta có thêm bất kỳ một phản ứng nào, hắn đã buồn bực ra lệnh cho Tần An đang đứng hầu ở góc phòng: “Đưa nàng trở về, không có lệnh của ta,
nàng không được bước ra khỏi Mặc Các một bước.”

Tần An tiến đến, gương mặt không chút biểu cảm, nhìn ta nói: “Đi thôi, Vương phi.”

Ta chầm chậm đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Nam Thừa Diệu mãi một lúc lâu.

Sau đó cũng không nói thêm một chữ, xoay người rời đi.

Tần An đưa ta thẳng một đường trở về Mặc Các, ta nhìn ông, lên tiếng hỏi: “Tần tổng quản thật sự sẽ giam cầm ta ở nơi này?”

Nét mặt Tần An hiện ra mấy phần khó xử: “Vương phi, thật ra điện hạ . . .”

Ta mệt mỏi ngắt lời ông ta: “Ông chỉ cần nói với ta, phải hoặc không phải.”

Tần An im lặng một lát rồi gật đầu.

Ta mỉm cười giễu cợt, trong khi ông ta lại khom người hành đại lễ với ta:
“Xin Vương phi tin tưởng, bất kể là điện hạ làm gì cũng là vì suy nghĩ
cho Vương phi, nỗi đau trong lòng điện hạ cũng không hề thua kém nửa
phần so với Vương phi.”

“Hắn đau, nhưng lòng dạ vẫn tàn nhẫn.” Ta nhắm chặt mắt: “Hắn không cần đứa bé này, cũng là vì suy nghĩ cho ta sao?”

Nói xong, không đợi Tần An trả lời, ta liền đi thẳng vào trong phòng.

Thật ra đó chỉ là suy đoán, cũng không có gì chắc chắn, nhưng lại không thể
phủ nhận, ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu của ta, cho nên mới buột
miệng nói ra mà gần như không hề suy nghĩ.

Từng lời nói ngày đó của Thuần Du Y, ta đều không hề quên.

Ta vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng đến tận xương tủy của hắn
khi nói Tang Mộ Khanh muốn hắn thề, điều đó sao thể giả vờ đây?

Hắn yêu nàng như vậy, sao có thể nhẫn tâm không đáp ứng nàng, nếu hắn đã
bằng lòng thực hiện theo nguyện vọng của nàng, trung thành với Nam Thừa
Diệu, vậy lý nào lại muốn hại ta, còn nếu nói đây là ý muốn của Tang Mộ
Khanh, vậy vì sao còn phải tốn công tốn sức kê đơn thuốc chỉ hại đứa bé
mà không hề gây tổn thương đến ta.

Ta không thể không nghĩ, đây có lẽ nào là ý định của Nam Thừa Diệu, nhưng ta nghĩ không ra, lý do hắn làm như vậy là gì.

Chẳng lẽ, bởi vì, trong người đứa bé này đang chảy dòng máu mà hắn không mong muốn?

Chẳng lẽ, bởi vì, Đỗ Như Ngâm đã có thai, cho nên hắn liền không cần sao?

Cảm giác đau đớn bỗng chốc nhấn chìm đáy lòng ta, ta nhắm mắt lại, hít một
hơi thật sâu, bắt buộc chính mình không được suy nghĩ gì thêm.

Hiện giờ, điều ta muốn nghĩ, điều ta muốn làm chỉ là cứu Liễm ra.

Nhưng mà, đến cả Mặc Các hắn cũng không cho ta ra ngoài, có phải vì hắn đoán
được chắc chắn ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, như vậy, ta nên làm thế nào
đây?

Đè chặt lên lồng ngực, ta hít lấy từng chút không khí, nhưng nỗi đau vẫn làm ta gần như không thể thở nổi.

Không được, ta không được gục ngã, Liễm, ta không thể trơ mắt nhìn Liễm xảy ra chuyện.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một bàn tay nắm lấy cổ tay ta, ngân châm tinh tế
đâm chính xác vào dương trì huyệt, đau đớn theo đó mà chầm chậm dịu đi.

Li Mạch, một thân bạch y, nhìn ta chán ghét: “Ta ghét nhất là bộ dạng sống không bằng chết này của ngươi, nếu không thể chăm sóc chính mình, vậy
sao không chết đi, ở lại trên đời này chỉ biết liên lụy đến người khác!”

Ta nhẹ giọng cảm tạ, mệt mỏi nhắm mắt, sau lại mở ra, thật không ngờ cuối cùng vẫn phải đi một bước như vậy.

“Li Mạch cô nương, ta muốn xin cô nương giúp ta một việc.” Ta nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.

Nàng mỉm cười chế giễu: “Bây giờ còn chưa tối mà Vương phi đã bắt đầu nói mê rồi sao?”

Ta không để ý đến lời nói châm biếm của nàng, cứ thế mà nói tiếp: “Trước
đây khi còn ở Tà Y Cốc, Tô tiên sinh từng nói với ta về một phương thuốc gọi là ‘Bỉ ngạn sinh hương’, sau khi dùng có thể làm con người ngừng
thở một ngày một đêm, thân thể cứng ngắc, tương tự như người chết, nhưng sau một ngày đêm, tác dụng của thuốc liền biến mất, người uống có thể
trở lại bình thường. Tuy rằng ta biết cách bào chế, nhưng chưa từng thử
qua bao giờ, mà ta không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào, cũng không có
thời gian nghiên cứu cách điều chế, cho nên ta muốn cầu Li Mạch cô nương giúp ta.”

“Ngươi muốn sử dụng ‘Bỉ Ngạn sinh hương’ trên người Mộ Dung Liễm?” Li Mạch nhìn ta mỉm cười như có như không: “Viên thuốc kia
trên người ta tất có, không cần phải điều chế — chỉ là, vừa rồi hình như ta nghe thấy, từ bây giờ Tam Vương phi không được ra khỏi Mặc Các, vậy
cho dù là có thuốc thì làm sao có thể đưa đến Thiên lao, nơi tử tù bị
canh gác nghiêm ngặt đây?”

“Tại tẩm thất của Tam điện hạ ở Khuynh Thiên Cư, bên thành chiếc giường trầm hương có một hốc tối, ở giữa có
hai ngăn bí mặt, trong đó có đặt lệnh bài thông hành của hoàng tử, cầm
lệnh bài này, cô nương có thể ung dung đi vào Thiên lao.”

Ta hít
sâu một hơi, nhìn về phía Li Mạch: “Ta cần cô nương giúp, lấy lệnh bài,
sau đó giả nam trang, mượn danh nghĩa của Tam điện hạ vào Thiên Lao thăm Mộ Dung Liễm, nói rằng Tam điện hạ nghĩ đến việc dù sao hắn cũng đã có
công trong cuộc chiến với Bắc Hồ, đặc biệt sai người đến tiễn hắn đoạn
đường cuối cùng. Ta sẽ viết một bức thư cho cô nương, xin cô nương tìm
cách trao nó cùng ‘Bỉ Ngạn sinh hương’ cho Liễm, hắn nhìn thấy sẽ hiểu
rõ nên làm thế nào.”

Li Mạch đã đi theo Tô Tu Miễn nhiều năm, y
thuật cùng võ nghệ đều do chính tay hắn truyền dạy, khả năng dịch dung
lại càng xuất quỷ nhập thần.

Tô Tu Miễn từng nói, khi nàng rời
khỏi Tà Y Cốc, xây dựng danh tiếng trong giang hồ, chắc chắn sẽ không
thua kém Thuần Du Ý, khả năng cũng không hề khác biệt, hắn cũng từng có ý định thả nàng đi, nhưng, Li Mạch lại không chịu đi.

Chuyện đến
nước này, ta chỉ có thể trông chờ vào nàng, cũng tin tưởng nàng có thể
làm được, cho dù ta không bị Nam Thừa Diệu cấm túc, thì cái bụng đang
dần to lên này cũng không thể che giấu, ta vẫn cần nàng giúp ta.

Chỉ là, ta hiểu rất rõ, nàng vẫn luôn chán ghét ta, làm thế nào có thể dễ dàng đồng ý giúp?

Quả nhiên, Li Mạch lạnh lùng cười nói: “Tam Vương phi suy tính thật chu
toàn, chỉ có điều, dựa vào cái gì mà ta phải giúp ngươi?”

Ta ôn
hòa mà kiên trì lên tiếng: “Đương nhiên ta không thể miễn cưỡng cô
nương, ta chỉ muốn cho cô nương biết, nếu Liễm xảy ra chuyện, một mình
ta sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì.”

“Ngươi chết hay sống thì có liên quan gì đến ta?” Li Mạch vẫn lạnh lùng cười như trước.

Ta hít một hơi thật sâu: “Hiển nhiên là không có quan hệ gì, cô nương còn
có thể quay trở về Tà Y Cốc phục mệnh, chỉ là không biết cô nương sẽ ăn
nói thế nào với Tô tiên sinh.”

Nàng lạnh lùng nhìn ta, giọng nói cũng lạnh lẽo tựa sương tuyết: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Ta khẽ hạ ánh mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thật xin lỗi, ta chỉ muốn Liễm còn sống.”

“Dường như Tam vương phi đã quên, Tam điện hạ là người lợi hại thế nào, tẩm
điện của hắn, người khác sao có thể tùy tiện đi vào? Hơn nữa còn là trộm lệnh bài. Lại nói, Vương phi không sợ lão hoàng đế kia, vì muốn hả giận mà ra lệnh chém thêm hàng trăm đao trên thi thể giả chết của Mộ Dung
Liễm sao?” Giọng nói của nàng càng lúc càng nhanh, vừa lạnh lùng vừa sắc bén.

“Đó là việc của ta.” Ta chậm rãi nhắm nghiền hai mắt: “Bất
luận là phải dùng đến cách gì, tối hôm nay, ta sẽ giữ chân Tam điện hạ,
những người còn lại, ta nghĩ cũng không khó khăn mấy với cô nương.”

Tags: truyện Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh online, Chương 102. Truyện Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 102