P/s: Ta để nguyên văn Hán Việt những từ được trích trong bài thơ. Xem lại bản dịch thơ của ta để hiểu rõ nghĩa nhe.
Vào bên trong quan phủ củaNghiệp Thành,NamThừa Diệu hiện đang đề bút lên
những công văn, nghe thấy tiếng bước chân của ta, cũng không ngẩng đầu
lên, nhưng mà vành môi lại hiện lên đường cong thản nhiên, tiếng cười
vang lên.
Mặt ta ửng đỏ nhưng vẫn cố giữ vững bình tĩnh, mỉm cười nói: “Điện hạ đừng tiếp tục đùa cợt ta, ngay cả đến tiền thuê phòng còn không trả được, nếu như có biên y thì sớm cũng đã không còn.”
Hắn mỉm cười buông bút, vừa ra hiệu ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa
lười biếng cười nói như trước: “Như vậy là đang trách ta đến quá muộn.”
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, ngay lập tức lựa chọn không tiếp tục tranh luận,
nhìn quanh nơi này, không lớn, giường cũng rất đơn giản, lúc này mới chú ý đến căn phòng mà hắn đang ở, nếu như so với gian phòng của Sơ Ảnh thì mặc dù có lớn hơn một chút nhưng những vật dụng bày trí ở bên trong
cũng không quá khác biệt, nếu như so với tẩm điện Khuynh Thiên Cư ở Tam
vương phủ, mà dùng bốn chữ “Vân nê chi biệt” (khác nhau một trời một
vực) sợ rằng cũng không thể khái quát hết được.
Có điều, hắn vốn
là một người ưa thích sự tinh xảo, vật dụng đều phải là thứ tốt nhất
thiên hạ, nhưng khi ở một nơi thế này, lại tựa như không hề để ý, phong
thái phóng khoáng nhàn nhã, giống như đang ở bên trong lầu quỳnh gác
ngọc.
Hắn nhận ra ánh mắt đánh giá cả gian phòng của ta, cũng
không nói gì, mỉm cười nâng ly rượu uống cạn, ta nhận ra hương rượu này, chính là rượu trắng của “Bán Khê”. Không khỏi mỉm cười hỏi: “Nếu như
không phải là loại rượu lâu năm như Trạng Nguyên Hồng thì điện hạ sẽ
không uống hay sao? *sẽ bổ sung một bài về lịch sử cũng như truyền
thuyết của rượu Trạng Nguyên Hồng*
Hắn miễn cưỡng cười nói: “Đó
là lúc ở kinh thành, còn khi dẫn binh đi hành quân, đừng nói là rượu
trắng của ‘Bán Khê’, đến ngay cả nước lẫn với cát sỏi ta cũng đã uống
qua. Chẳng qua là khi về lại dưới chân thiên tử, hiển nhiên là ta phải
vui mừng mà hưởng thụ, hơn nữa, còn có thể giúp những tên nhàn rỗi kia
tìm chút chuyện thị phi mà khấy động, nếu không thì chẳng phải bọn họ sẽ rất buồn tẻ hay sao?”
Ta khẽ cười, vừa che mắt người đời vừa khiến bản thân được vui vẻ thoải mái. Thật sự là hắn chưa từng bạc đãi chính mình.
Vừa nghĩ vừa lấy ra phong thư cùng cây sáo từ chiếc túi tơ mang theo bên
mình, bất giác thu lại ý cười, chỉ nhẹ giọng nói: “Điện hạ nhìn xem.”
Hắn nhận lấy, đầu tiên tuỳ ý xoay tròn cây sáo kia một chút, không cảm thấy có điều gì khác thường, liền buông xuống nhìn tới phong thư, đọc qua
bức thư bị niêm phong, thần sắc không chút biến đổi, ngay đến nụ cười
thản nhiên ở trên vành môi vẫn còn hiện diện, nhưng mà trong đáy mắt lại tối tăm u ám. Lạnh lẽo như ánh sao, không thể nào đọc được cảm xúc thật sự của hắn.
Hắn nhìn rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền xem
xong, mặc dù bên môi vẫn là ý cười thờ ơ, nhưng đôi mắt u ám kia lại
không hề chớp mắt mà khoá chặt lên người ta: “Bức thư này Vương phi có
được từ đâu, chữ viết lại xinh đẹp như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể luyện được, sợ rằng không có một ai trong đội quân của ta có
thể viết được.”
Ta biết chữ viết của mình rất tốt, bởi vì đã phải khổ công học theo thư pháp của Tô Tu Miễn, nguyên gốc thì đó là kiểu
chữ vô cùng xinh đẹp mềm mại ẩn chứa một khí khái kiên cường ở bên
trong, tuy rằng ta không học được nét bút phóng khoáng tươi đẹp như đoá
hoa đang nở kia, nhưng mà nếu so với trước kia thì nét chữ phong thần
phiêu dật sợ rằng cũng không thể sánh bằng.
Điều này vốn không có gì để giấu giếm, vì thế ta nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, bình tĩnh
lên tiếng, đem chuyện tình từ đầu đến cuối nói qua một lần, ngoại trừ
không đề cập đến tình cảm của Diễm nhi đối với hắn, còn những chuyện
khác đều không hề giấu giếm.
Sau khi nghe xong thì hắn nở nụ
cười, có lẽ hắn nghĩ Diễm nhi là vì ta, cho nên mới không quá hoài nghi
mà cũng không hỏi tới, chỉ là có phần thờ ơ mỉm cười: “Không biết Đại ca sẽ nghĩ gì khi biết hành động lần này của Thái Tử phi?”
Ta định
lên tiếng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại hạ xuống ánh mắt, im lặng
không lên tiếng, mọi chuyện đã đến nước này, biết hay không cũng có gì
khác nhau.
Hắn lại đưa mắt nhìn, thu lại ý cười, lẳng lặng hỏi: “Nàng lần này đến Mạc Bắc, là vì muốn đưa cho ta vật này?”
Ta cũng bình thản nhìn lại hắn: “Đúng vậy, ta không tìm được người có thể
truyền tin, nhưng lại không thể ngồi yên mà không quan tâm đến, chỉ còn
cách tự mình đến đây, chuyện ở Thượng Kinh ta đã xếp đặt rất tốt, người
ngoài chỉ biết là ta quay về biệt uyển của Mộ Dung gia, sẽ không có kẻ
nào có thể mượn cớ.”
Hắn lẳng lặng nhìn ta nửa ngày, cuối cùng
lại mỉm cười ảm đạm: “Nàng còn không biết ta là một người thế nào sao?
Hay là, trông ta rất giống kẻ không thể chịu được sự công kích như vậy,
không đáng để nàng tin tưởng, cho nên nàng mới không màng đến nguy hiểm
mà chạy đến đây cứu ta.”
Ta như cũ vẫn lẳng lặng nhìn hắn, một
lúc lâu mới rũ xuống ánh mắt, có chút mỉm cười tự giễu: “Xem ra điện hạ
đã sớm biết, thật sự thì thần thiếp cũng từng nghĩ đến điều này, nhưng
mà cuối cùng vẫn không dám đánh cuộc với vạn nhất.”
Vừa dứt lời,
đã bị hắn giữ nhẹ chiếc cằm, khẽ nâng gương mặt lên, bất giác ta có hơi
buồn bực, đảo mắt nhìn sang, lại trông thấy nét ôn nhu chợt loé rồi vụt
tắt trong ánh mắt của hắn, sau đó từng câu từng chữ trong lời nói của
hắn vang lên, giọng nói kia dường như mang theo ma lực, trầm thấp sâu
sắc quanh quẩn không ngừng, hắn nói: “Nàng có thể đến, ta thật vui
mừng.”
Ta hơi ngẩn ra, cũng quên mất giãy dụa, chỉ là có chút
giật mình khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn càng lúc càng gần,
mãi cho đến khi cánh môi của mình bị hắn triền miên quấn lấy ngọt ngào,
mới có phản ứng kinh hãi, lui về phía sau.
Ta đã quên lúc này
chính mình đang ngồi ở một bên chiếc sập. Phía sau không có điểm tựa,
liền lập tức mất trọng tâm, nhẹ nhàng ngã xuống.
Hai tay của hắn
vẫn như trước ôm lấy ta, nhưng lại không dùng lực đỡ lấy mà là tiện thể
tựa người vào ta, nở nụ cười: “Thì ra Vương Phi đã không chờ được nữa.”
Mặc dù chỉ là một tiếng cười, nhưng lại chứa đựng cảm giác trầm thấp khác
với ngày thường, gương mặt của ta nóng đến gay gắt, chỉ nghĩ thôi cũng
đủ biết là đã đỏ đến nhường nào.
Hắn cũng không để cho ta có thời gian mà thẹn thùng với căng thẳng, một lần nữa cúi người hôn xuống, lúc này cũng không dịu dàng triền miên như trước, mà từng bước quyến luyến
sâu sắc, mãi cho đến khi hơi thở của cả hai đều bị vò nát, hắn mới buông tha cho ta.
Sau đó liền hôn dọc theo mi mắt, xuống xương gò má,
đến cổ. Thẳng cho đến khi lưu luyến trên bức hoạ Phượng Hoàng, sau đó
một đường dịu dàng đi xuống.
Trong lúc ý loạn tình mê, ngọn gió
từ trong tay áo của một người nào đó khẽ bốc lên, ánh nến đỏ trên thư án vụt tắt, đồng thời tiện tay kéo xuống màn trướng. Che khuất đi vẻ xuân
nồng đậm sau ngày trùng phùng.
Bình luận