“Nguyệt nhi? Mẫu hậu có nghe nhầm không đấy, con nói con sẽ xuất cung?” Tiêu Lâm kinh ngạc kêu lên. Vừa rồi con nàng đột nhiên nói, ngày mai nó sẽ xuất cung dạo chơi trong kinh thành một chuyến. Điều này khiến nàng không tin nổi.
“Ừ.”
“Ô ô ô, mẫu hậu cũng muốn xuất cung chơi.” Tiêu Lâm ai oán nói.
“Vậy cùng đi.” Hàn Nguyệt cũng chẳng để ý đến nó đang nói cái gì.
“Aida~ con à, mẫu hậu không giống như con. Cả đời này mẫu hậu không thể tùy tiện xuất cung được.” Vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của con mình, Tiêu Lâm bất đắc dĩ nói.
Nhìn mẫu hậu, hai hàng lông mày của Hàn Nguyệt có chút nhíu lại. Thấy nó có vẻ không vui, tâm trạng Tiêu Lâm lập tức trở lại bình thường, nhìn Hàn Nguyệt cười rất gian manh. “Con yêu của mẫu hậu… Ngày mai con xuất cung mua chút đồ dùm mẫu hậu được không?” Vừa giật cánh tay Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm vừa nói, giọng điệu đầy nịnh nọt.
“Muốn mua gì?”
Một canh giờ sau, Huyền Ngọc cầm một danh sách ghi đầy đồ ăn thức uống cùng chủ tử rời khỏi Di Hiên cung.
…
Đi dọc theo những con phố tấp nập trong kinh thành, Hàn Nguyệt lẳng lặng nhìn các tiệm buôn cùng những quầy hàng rong hai bên đường. Mặc dù mùa hè đã qua, nhưng ánh mặt trời vẫn nóng bức như cũ. Hàn Nguyệt khoác trên người chiếc áo choàng trắng để tránh cái nóng oi ả đồng thời cũng che đi dung nhan tuyệt thế của mình. Những người đi đường đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn một kẻ quái dị mặc áo choàng giữa thời tiết nóng như đổ lửa này.
“Chủ tử, phía trước có bán mấy thứ nương nương yêu cầu. Để nô tài đi mua.” Huyền Ngọc hạ giọng thì thầm bên cạnh chủ tử.
“Ừ.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt gật đầu. Nó không chú ý đến hai tay Huyền Thanh lúc này đã ôm đầy các loại đồ ăn thức uống.
Hài lòng nhìn đống hoa quả ngâm nước đường vừa được chọn lựa kỹ lưỡng, Huyền Ngọc chuẩn bị bước ra thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói đùa bỡn. “Tuyệt sắc mỹ nhân từ nơi nào đến vậy?” Ngay lập tức, Huyền Ngọc lắc mình tránh né bàn tay thiếu chút nữa đã chạm được vào mặt hắn.
“A… Nhìn đằng trước lại càng đẹp hơn gấp ngàn lần a~.” Chỉ thấy một gã công tử bột mặt cười dâm đãng, tay cầm cây quạt định nâng cằm hắn lên. Hắn hơi tức giận, lại lắc mình tránh thoát.
“A~~ tiểu công tử, đừng né mà.” Chẳng thèm để ý đến con người đối diện đang cực kỳ khó chịu với hành động của mình, gã công tử càng lúc càng muốn đụng chạm vào thân thể của Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc không thích gây rắc rối. Hắn biết mình cũng khá thanh tú nhưng ở trong cung có chủ tử che chở, không ai dám trêu chọc hắn. Mà nói đến tuyệt sắc mỹ nhân thì phải nói đến chủ tử, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp tình huống như ngày hôm nay. Mặc dù bây giờ, trong kinh thành không ít người bỏ tiền nuôi dưỡng nam đồng hay tiểu quan nhưng hắn không ngờ lại có kẻ nghênh ngang trắng trợn đùa bỡn người khác như thế.
Né tránh bàn tay đang vươn tới, Huyền Ngọc xoay người bước ra khỏi cửa hàng, đi về phía chủ tử.
“Ấy ấy ấy… Công tử, đừng đi vội. Tại hạ Tống Ngọc Cẩm muốn cùng công tử ngồi uống ly trà kết bạn. Không biết công tử có thể nể tình hay chăng?” Mặc dù gã chỉ đưa ra lời mời mọc nhưng đám người hầu phía sau đã vây lấy Huyền Ngọc. Những người xung quanh thấy thế đều né ra không dám dây vào. Tống Ngọc Cẩm nhìn qua cũng đáng xưng là ngọc thụ lâm phong nhưng cử chỉ của gã thì không khác gì một tên vô sỉ.
“Ai~~ Tống công tử lại giở trò bắt người giữa đường rồi.”
“Ai bảo người ta có chỗ dựa chắc chắn chứ? Vị công tử tuấn tú kia xem ra hôm nay không thể tránh khỏi kiếp nạn rồi.”
“Toàn kinh thành ai mà chẳng biết Tống Ngọc Cẩm đam mê nam sắc, thấy ai vừa ý là lập tức cướp về phủ.”
“Aida… Ai bảo người ta là hoàng thân quốc thích cơ chứ?”
Nghe mọi người xung quanh thì thầm bàn luận, Huyền Ngọc trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Người này đúng là coi trời bằng vung. Mặc dù rất muốn đập cho gã một trận nên thân nhưng để không gây rắc rối cho chủ tử, Huyền Ngọc chỉ có thể tránh né đối phương đùa giỡn, rồi tìm cơ hội trở về bên cạnh chủ tử.
“Huyền Ngọc, bên cạnh ta không có kẻ yếu.” Huyền Ngọc cảm thấy hơi sốt ruột thì đột nhiên hắn nghe được giọng nói của chủ tử từ đằng sau truyền đến. Tất cả mọi người có mặt ở đó kể cả Tống Ngọc Cẩm đều sững sờ đứng yên tại chỗ.
Huyền Ngọc nhìn chủ tử, thấy người đang đứng cách đó không xa chăm chú quan sát hắn. Sau một thoáng ngẫm nghĩ, Huyền Ngọc hiểu ra ý tứ của người liền mỉm cười.
“Vị công tử này, thật xin lỗi. Chủ tử của tại hạ đang đứng chờ, cho nên xin thứ cho tại hạ không cách nào nhận lời mời của công tử được.” Nói rồi, quét ngang hai bên, đánh ngã hai kẻ đang chặn đường hắn, đi về phía chủ tử. Sau khi Huyền Ngọc trở về bên cạnh, Hàn Nguyệt cũng không có động tác gì, chỉ đứng nhìn một đám người phía trước.
“Công tử, tại hạ Tống Ngọc Cẩm muốn mời công tử ngồi uống ly trà. Chẳng hay công tử có bằng lòng hay không?” Tống Ngọc Cẩm đi tới nhìn Hàn Nguyệt nói. Đứa nô tài đã xinh đẹp như thế, vậy chủ tử không cần phải bàn cãi thêm gì nữa. Hơn nữa, vừa rồi khi người mở miệng, âm thanh vang lên nghe thật êm tai, đã thế lại còn che mặt… Tống Ngọc Cẩm cảm thấy cực kỳ hứng thú với người này.
“Cút!” Âm thanh băng giá từ trong miệng Hàn Nguyệt phát ra, khiến người nghe toàn thân run lên cầm cập.
Tống Ngọc Cẩm khẽ nheo mắt. Người trong kinh thành có ai không biết gã là ai, thế mà tên đó dám quát tháo bảo gã cút đi. Hừ! Đưa mắt ra hiệu, đám gia đinh phía sau lập tức vây lấy mấy người trước mặt. Hôm nay không đem được người này về thì hắn, Tống Ngọc Cẩm, sẽ không mang họ Tống nữa.
“Vị công tử này, ngươi biết ta là ai không? Đương kim hoàng hậu nương nương chính là thân muội muội của đại tẩu ta. Xét về bối phận thì ta chính là biểu thúc của Thất điện hạ. Hôm nay, Tống Ngọc Cẩm ta mời chủ tớ các ngươi uống trà là coi trọng các ngươi. Đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
“Chủ tử?” Huyền Ngọc quay đầu nhìn chủ tử. Hóa ra đó lại là họ hàng của hoàng hậu nương nương.
“Huyền Ngọc, ngươi muốn ta ra tay à?” Âm thanh ẩn chứa một tia tàn nhẫn.
Huyền Ngọc lập tức hiểu ý mỉm cười. Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tống Ngọc Cẩm, hắn xoay người tấn công đám người đang vây lấy bọn hắn. Sao hắn lại quên tính tình của chủ tử được? Người thân ruột thịt của hoàng hậu nương nương chủ tử còn không để vào mắt nữa là đám họ hàng xa lắc xa lơ không cùng máu mủ này chứ. Chỉ một lúc sau, cả đám (kể cả Tống Ngọc Cẩm) đều bị Huyền Ngọc đánh ngã chỏng chơ trên mặt đất.
Tống Ngọc Cẩm nằm bẹp trên mặt đất lớn giọng hét lên: “Ngươi dám đánh ta??? Ngươi có biết ta là ai? Đương kim hoàng hậu nương nương…” Ngay khi gã định khoe khoang thân thế của mình một lần nữa thì…
“Crắc… Crắc…” Hai tiếng trầm đục vang lên. Hàn Nguyệt tiến đến dẫm nát một bên cổ chân của Tống Cẩm Ngọc không hề nhân nhượng.
“A a a a a a a…” Một tiếng kêu thảm thiết tưởng chừng như có thể vang vọng suốt con phố vang lên. Chứng kiến cảnh này, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch ra.
Không buồn để ý đến kẻ đang lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất, Huyền Thanh ôm một đống thứ lại gần chủ tử.
“Chủ tử, trời khá oi bức, ngài lại sợ nắng gắt. Chúng ta vào tửu lâu nghỉ ngơi một lúc có được không?” Nhìn mặt trời tỏa nắng chói chang trên đầu, Huyền Thanh nói, có vẻ hơi lo âu. Chắc chắn bây giờ chủ tử đã nóng không chịu nổi nữa rồi.
Nghe Huyền Thanh nói vậy, Hàn Nguyệt buông cái chân đã biến dạng nghiêm trọng dưới chân ra, bước vào tửu lâu bên cạnh. Quả thực, nó cũng cảm thấy hơi nóng.
Tên tiểu nhị trong tửu lâu thấy ba người bước vào liền tiến đến nghênh tiếp. “Ba vị khách quan, trên lầu có bàn riêng.” Nhìn quần áo phục sức của những người này, tuy đơn giản nhưng tất cả đều làm bằng chất liệu thượng hạng, lại thêm việc người khoác áo choàng đứng ở giữa vừa làm ban nãy khiến hắn càng chắc chắn, người này nhất định là một kẻ có quyền có thế khá lớn. Bởi vậy, không chờ khách lên tiếng, hắn đã tự động đưa mọi người đến một bàn riêng.
Đi theo tiểu nhị, ba người bước lên lầu hai, Hàn Nguyệt bước đến bên một chiếc bàn kê sát gần cửa sổ ngồi xuống. Huyền Thanh buông mấy thứ đang ôm trên tay ra, rồi đi đến đứng sau lưng chủ tử cùng Huyền Ngọc.
“Ngồi xuống.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt nói. Hiện giờ đâu phải ở trong cung, đứng làm gì? Giờ nó đã đủ nóng rồi.
“Vâng, chủ tử.” Huyền Ngọc và Huyền Thanh cũng chẳng chần chừ lập tức ngồi xuống. Đối với mệnh lệnh của chủ tử, bọn chúng luôn luôn phục tùng tuyệt đối, chẳng hề nghi ngờ mảy may.
“Công tử muốn gọi gì?” Tên tiểu nhị lanh lợi nhìn thế biết ngay trong ba người ai là chủ, liền nhiệt tình hỏi Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt quay đầu nhìn Huyền Ngọc, nó không quen mấy chỗ này lắm. Nhìn chủ tử, Huyền Ngọc khẽ cười thầm trong lòng, quay sang nói với tiểu nhị: “Cho một bát toan mai thang*, thêm nhiều băng vào một chút, cùng một bình trà Long Tỉnh, lấy loại tốt nhất. Thêm một vài món ăn nhẹ, gì cũng được nhưng không được có đồ mặn.” Huyền Ngọc biết lúc này chủ tử cần một thứ gì đó để hạ nhiệt.
“Được được, lập tức có ngay. Xin ba vị chờ cho một chút.” Tiểu nhị nhanh chóng chạy xuống lầu.
“Chủ tử, có nóng lắm không?” Huyền Ngọc lo lắng nhìn chủ tử. Lần nào xuất cung, chủ tử cũng đều khoác áo choàng. Sợ chủ tử không chịu đựng nổi, hoàng thượng đã sai người làm vài chiếc áo choàng trắng để chủ tử sử dụng khi trời nóng. Nhưng dù sao nóng vẫn cứ nóng, huống hồ chủ tử lại sợ nóng đến như vậy.
Hàn Nguyệt cũng không trả lời, ngả ra đằng sau dựa vào thành ghế. Chỉ cần nắng không trực tiếp rọi vào người nó, nó cũng không cảm thấy nóng lắm. Huyền Thanh đang ngồi ở một bên thấy vậy liền phe phẩy ống tay áo quạt mát cho chủ tử.
Lúc này, tại một bàn cách Hàn Nguyệt không xa, một người chợt đứng dậy đi tới chỗ nó ôm quyền nói: “Tại hạ Nghiêm Tử Phong ra mắt công tử. Vừa nãy ngồi trên lầu, chứng kiến công tử trừng trị mấy kẻ cậy thế hiếp người, tại hạ cùng các vị bằng hữu vô cùng khâm phục. Chẳng hay công tử có thể nể mặt uống ly rượu nhạt cùng tại hạ và mọi người được không? Bọn tại hạ rất muốn trở thành bằng hữu với công tử.”
Nghe người này tự giới thiệu, Huyền Thanh Huyền Ngọc khẽ liếc nhìn nhau. Nghiêm Tử Phong chẳng phải chính là Bắc phương Võ Lâm minh chủ sao? Trong số những mật báo Thiên Nguyệt phủ đưa đến có bản điều tra về hắn. Nhìn mấy người cùng bàn với hắn, nam có nữ có. Mặc dù bọn chúng không nhận ra họ là ai nhưng nếu đã là bằng hữu của Nghiêm Tử Phong thì chắc chắn đó cũng là những kẻ có danh tiếng trên giang hồ. Huyền Ngọc, Huyền Thanh lại nhìn chủ tử.
Thấy người đối diện không hề có phản ứng gì, mặc dù nụ cười thân thiết vẫn rạng rỡ trên khuôn mặt nhưng trong mắt Nghiêm Tử Phong, ý cười đã hoàn toàn tiêu mất. Nghĩ xem, hắn Nghiêm Tử Phong thân là Bắc phương Võ Lâm minh minh chủ, cả thiên hạ ai mà không biết, ngay cả đám vương công quý tộc trong cung thấy hắn cũng phải lễ độ ba phần. Thế mà người trước mắt, mặc dù đã che mặt không biết được tuổi, nhưng nhìn thân hình gầy yếu không cao lắm cũng đoán được, cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu này lại chẳng thèm nể mặt hắn gì cả.
“Tại hạ Bắc phương Võ Lâm minh minh chủ Nghiêm Tử Phong không biết có thể hân hạnh kết giao cùng công tử được hay không?” Cho rằng người này không biết thân phận của hắn, Nghiêm Tử Phong lặp lại. Cả lầu hai chỉ có hai bàn của bọn họ là có người ngồi, cho nên hắn cũng không sợ có người nghe thấy rồi gây ra những hỗn loạn không cần thiết.
“Ngươi là ai liên quan gì đến ta?” Hàn Nguyệt lạnh lùng mở miệng. Khó khăn lắm nó mới cảm thấy mát mẻ đôi chút thì lại có kẻ có mắt như mù đến quấy rầy. Trời nóng, tính tình của nó cũng không dễ dàng kiếm chế được như ngày thường.
“Ngươi…” Trong nháy mắt, sắc mặt Nghiêm Tử Phong trầm xuống. Hắn là ai mà dám ngạo mạn như thế…
“Nghiêm minh chủ, chủ tử của ta bình sinh không thích người xa lạ đến quấy rầy, mong Nghiêm minh chủ thứ lỗi. Hôm nay trời nóng, chủ tử chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Thịnh tình của Nghiêm minh chủ, tại hạ xin nhận thay chủ tử.” Huyền Ngọc đứng dậy chắp tay nói, âm thanh ôn hòa, uyển chuyển khiến sắc mặt Nghiêm Tử Phong dịu đi, khôi phục trở lại bình thường.
“Nghiêm minh chủ à… Xem ra vị tiểu công tử đây căn bản chẳng để ngươi vào mắt a~~” Đột nhiên một giọng nữ truyền đến. Huyền Ngọc, Huyền Thanh nhìn qua, thì ra là hồng y nữ tử duy nhất bên bàn kia. Tướng mạo cực kỳ xinh đẹp nhưng so với hoàng hậu nương nương vẫn còn kém xa. Mà nếu so với chủ tử thì…
“Xin hỏi cô nương, chủ tử của ta vốn dĩ không thích nói chuyện với người lạ mặt. Nếu đã không quen biết thì sao có thể nói đến chuyện có để vào mắt hay không?” Huyền Thanh chẳng khách khí gì phản bác lại. Mấy người bọn hắn cũng xứng để chủ tử phải ghé mắt à?
“Hừ! Vị tiểu ca này khẩu khí thật là ngông cuồng.” Một người khác cũng không nhịn được lên tiếng khiêu khích. Mấy người bọn hắn đều là những nhân vật danh tiếng trên giang hồ, hôm nay lại bị ba tên tiểu quỷ khinh thường. Xem ra phải cho chúng biết bọn hắn lợi hại như thế nào.
“Mọi người đừng giận, nếu vị công tử này không muốn đàm luận cùng với chúng ta, thì sao lại ép buộc người ta làm gì? Cũng là chúng ta quấy rầy họ trước tiên mà.” Một vị bạch y nam tử bỗng mở miệng khuyên can, nói rồi y quay sang nhìn Nghiêm Tử Phong. “Nghiêm minh chủ, quay về thôi! Chúng ta tiếp tục uống rượu. Đừng quấy rầy mấy vị công tử kia nữa.” Nói rồi đứng dậy ôm quyền. “Công tử, nếu mấy người tại hạ có chỗ nào mạo phạm, xin công tử thứ lỗi.” Sau đó, y lại gần, lôi Nghiêm Tử Phong đang tức giận trở về chỗ ngồi.
“Hà Cố, ngươi…” Nghiêm Tử Phong vô cùng nghi hoặc, sao Hà Cố lại nhún nhường trước người nọ đến thế.
“Tử Phong!” Kẻ được gọi là Hà Cố khẽ quát một tiếng, rồi y đưa mắt ra hiệu. Nghiêm Tử Phong chợt hiểu ra, liền trở về chỗ cũ ngồi nghiêm chỉnh.
“Hà Cố, ngươi cần gì phải như vậy?” Hồng y nữ tử vẫn không phục nói.
“Hồng Y, ngươi còn nhớ đây là đâu?” Hà Cố hỏi lại, giọng nói có chút không hài lòng.
Hồng Y ngây người một lúc, mấy kẻ xung quanh thần sắc cũng hơi thay đổi. Đúng vậy! Sao họ có thể quên được đây là kinh thành. Mặc dù trên giang hồ danh vọng của bọn họ khá cao, nhưng dù sao nơi này cũng là chốn quan lại quý tộc tụ tập. Nếu người nọ đã dám ra tay với cả thân thích của hoàng hậu nương nương, lại khinh thường bọn họ đến vậy thì chắc chắn thân phận của người này tuyệt đối không tầm thường. Những người khác cũng hiểu ra, liền cúi đầu yên lặng dùng bữa.
=== ====== =========
_ toan mai thang: nước quả mai mơ chua. Ở Trung Quốc, nó được làm từ ô mai, có màu từ cam ánh hồng nhạt tới đen ánh tía và thường có vị hơi mặn và nồng. Theo truyền thống, nó được tăng thêm hương vị bằng cách cho thêm hoa quế vào, và được uống ở dạng lạnh trong mùa hè.
Bình luận