“Tương Tư! Em không thể…” Trái tim Quý Quảng Nguyên như vỡ ra, tan nát, cậu ta đuổi theo một bước, từ phía sau ôm chặt lấy Tương Tư.Cô gầy quá, ngày trước khi ôm cô vào trong ngực thân thể kia mềm mại bao nhiêu, giờ đây người cô đã trở nên gầy yếu ôm vào chỉ thấy người toàn xương xẩu. Cậu ta chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị người ta đập cho vỡ ra, dưới ánh mặt trời gay gắt đau nhức đến không thể nói ra được.
“Có cái gì mà không thể? Vì sao lại không thể?” Đột nhiên Tương Tư quay đầu lại, đáy mắt sáng rực đến lợi hại nhìn như đâm xoáy vào Quý Quảng Nguyên, khiến cậu ta gần như đứng không vững. Nhưng cô vẫn không e dè, cứ thế mở to mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, như muốn bày tỏ trước mặt cậu ta tất cả sự oán giận và không cam lòng của mình.
“Tương Tư…” Sắc mặt Quý Quảng Nguyên trắng bệch, bàn tay bóp chặt cánh tay của cô, lúc này cậu ta gần như không thể chịu nổi nữa.
Trong xe nhiệt độ rất thấp, người thư ký ở bên cạnh đã hoàn toàn ngây người ra vì bị dọa sợ. Hà Dĩ Kiệt cũng không nói không rằng, thậm chí cặp môi còn mỏng còn hơi cong thành vòng cung nở nụ cười như có như không.
Người thư ký trẻ tuổi vụng trộm liếc nhìn anh một cái, nhưng cả người chợt run lên vì sợ hãi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nụ cười của Hà Dĩ Kiệt không hề đơn giản, mặc dù lúc nào cũng thế, anh không phải là người dễ dàng biểu lộ ra tâm tình của mình, mà càng về sau anh cười càng nhiều thì càng chứng tỏ rằng không phải là anh đang vui vẻ hoặc là đang cao hứng, mà chỉ có thể nói lên một điều anh sắp nổi giận.
Thỉnh thoảng có người xung quanh nhìn sang bên này, nhưng cũng không có ai dám đến gần. Vệ sĩ của Hà Dĩ Kiệt đứng ở trước xe, dáng người khôi ngô, thần sắc lạnh lùng, trong tiết trời mùa hè nóng bức thế này, vậy lúc này vẫn đi giày Tây Đám người vượt qua rất xa, thậm chí có người đang dừng chân đứng xem thế nào, có người còn lấy điện thoại ra định vụng trộm chụp bức ảnh, nhưng vừa mới giơ tay đưa máy lên thì đã bị người vệ sĩ này quét mắt qua một cái, liền giật mình, sắc mặt trắng bệch rồi bỏ chạy trối chết.
Tương Tư nhìn Quý Quảng Nguyên lắp bắp nói không ra lời, nhưng trong lòng càng tăng thêm sự lạnh lẽo hoang vắng. Cô không để cho cậu ta lùi bước, cứ từng bước một ép sát vào, đôi tròng mắt đen kịt giống như hồ sâu, khiến cậu ta gần như không sao đứng thẳng người được, không ngừng muốn xoay người né tránh…
“Anh có tư cách gì mà tiếp tục xen vào chuyện của tôi? Anh nghĩ rằng quan hệ của chúng ta bây giờ vẫn như lúc trước hay sao? Quý Quảng Nguyên, khi ba ba của tôi gặp chuyện không may thì anh đang ở đâu? Khi nhà của tôi bị người ta phá bỏ, lúc ấy anh đang ở đâu, đang làm cái gì? Khi tôi bị ngồi tù, anh đang ở với ai? Xương cốt của ba mẹ tôi không có người thu dọn, anh đang rong chơi ở nơi nào? Anh trả lời tôi đi, anh còn có lương tâm để mà trả lời tôi…, thì hãy nói rành mạch trả lời tôi từng câu từng chữ cho tôi nghe xem nào!”
Giọng của Tương Tư xoay chuyển, trở nên sắc bén lạ thường, Quý Quảng Nguyên túa ra mồ hôi lạnh. Cậu ta hắn không dám nhìn cô, sợ hãi tránh né ánh mắt của cô, hai tay đang nắm lấy cánh tay của cô không còn chút sức lực nào, tuột xuống… Cậu ta cúi đầu, lắc lắc bả vai, như là bị người rút mất sống lưng. . . . . .
Cô đã nói rất đúng, cậu ta không xứng, không có tư cách gì để nói chuyện cùng cô nữa. Khi Quý Quảng Nguyên được cha mẹ sớm nói cho biết mọi chuyện đã xảy ra trong nhà họ Văn, khi Quý Quảng Nguyên dưới sự bức bách của nước mắt cha mẹ mình buông tay Tương Tư, đồng ý theo đuổi Lâm Ngữ Thiến thì cậu ta cũng đã vĩnh viễn mất Tương Tư rồi …
Nhưng Quý Quảng Nguyên yêu cô, cho tới bây giờ cậu ta vẫn còn yêu cô, cậu không muốn nhìn thấy cô bị rơi xuống đáy vực như vậy. Cậu tình nguyện buông tay, thả hếtt mọi thứ trong tay để được cùng ở một chỗ với cô. Cậu tình nguyện không quan tâm đến bất cứ chuyện gì hết, chỉ muốn giữ cô lại. Đêm hôm cô về Hàng Châu, cậu đã hối hận, nhưng tất cả đều đã không còn kịp nữa rồi. Cậu nghe nói ba ba của cô đã nổ súng tự vẫn trong phòng làm việc, cậu nghe nói mẹ của cô đã nhảy lầu, cậu nghe nói cô cầm dao đâm làm người ta bị thương như bị phát điên lên vậy, cậu nghe nói, cô bị tống giam vào trong ngục, cậu khó chịu gần như muốn chết, thực sự mất đi hoàn toàn dũng khí trở về bên cạnh cô…
“Cút! Quý Quảng Nguyên, anh nghe cho rõ đây, vĩnh viễn đừng có để cho tôi còn nhìn thấy mặt anh nữa, vĩnh viễn đừng bao giờ dây dưa với tôi nữa, tôi và anh, đã kết thúc hoàn toàn rồi!”
Tương Tư nói đến đây, đột nhiên từ trong hốc mắt, nước mắt lại trào ra, tình cảm mười tám năm của cô và Quý Quảng Nguyên, quả thực đã kết thúc hoàn toàn rồi.
Ngày xưa, ở trong đại viện, cậu ta đã từng cõng cô ở trên lưng, miệng la hét cưới vợ thôi cưới vợ thôi. Trong trường học, cậu ta đánh nhau đến vỡ trán vậy vì cô, vậy mà lúc đó vẫn còn cười an ủi cô. Khi lần đầu tiên tới kỳ “nghỉ lễ” (chu kỳ sinh lý), cô xấu hổ khóc suốt, chính cậu ta đã dùng áo khoác quấn cô lại đưa về nhà. Bọn họ đã chơi với nhau thân thiết ngay từ những ngày còn nhỏ, cùng nhau chơi trò gia đình cậu sẽ vĩnh viễn là ba ba, cô vĩnh viễn là mẹ. Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ngoại trừ lúc ngủ, bọn họ luôn bên nhau như hình với bóng, ai cũng biết tương lai lớn lên bọn họ sẽ nhất định kết hôn cùng nhau. Ai cũng cười nói, trời sập đất sụt Quý Quảng Nguyên cũng phải lấy Văn Tương Tư. Nhưng có ai biết, dù tình cảm có sâu sắc hơn nữa, có nồng thắm hơn nữa, cũng không thể kéo lại được sự xoay vần của ông trời.
Người kia từ nhỏ đã là hoàng tử chuyên bảo vệ cho cô, nhưng lúc cô bất lực nhất lại đã buông tay của cô để cầm tay người khác, khi trong lòng cô tràn đầy vết thương, lại đạp tiếp cho cô một cú nặng nề.
Mọi chuyện cho tới bây giờ, làm sao cô có thể không hận được đây? Thế giới quá không công bằng với cô, nên cô cũng không cần phải giả vờ từ bi đức độ, không cần rộng lượng tha thứ cho ai. Cô chưa từng bao giờ làm chuyện gì sai, sao Ông Trời lại đối với cô như vậy, cô phải đi đến nơi nào để tìm câu trả lời đây?
“Tương Tư…” Quý Quảng Nguyên như bị sét đánh, toàn thân run hết cả lên. Cậu nhìn thấy cô xoay người định đi, hoảng hốt chạy bừa tới, ôm chặt lấy cô, mái tóc ngắn của cô quét qua sát mặt của cậu. Mùi da thịt quen thuộc mang theo mùi thơm thoang thoảng dễ chịu của sữa tắm quét qua mặt của cậu. Quý Quảng Nguyên nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào cầu khẩn: “Tương Tư… Anh sai rồi, cầu xin em đừng rời bỏ anh, cầu xin em đừng bỏ đi… Từ nay về sau anh không bao giờ buông tay em nữa, Tương Tư anh yêu em…”
Tương Tư gỡ tay của cậu ra, từng ngón từng ngón một, cô hơi quay nghiêng mặt qua một chút, môi ghé vào bên vành tai của cậu ta, khẽ cười, giọng nói chỉ đủ cho một mình cậu ta có thể nghe được, gằn rõ từng chữ từng câu: “Quý Quảng Nguyên, tôi đã cùng người khác lên giường, lên giường đó, anh có hiểu hay không, hả? Anh không cần thân thể của tôi, tôi đã cho người khác rồi…”
“Tương Tư!” Quý Quảng Nguyên kinh hãi kêu lên thành tiếng. Cậu ta nhìn cô vẻ không dám tin, môi run rẩy, lắc đầu lia lịa: “Anh không tin, anh không tin! Tương Tư em yêu anh như vậy, ngay từ nhỏ chúng ta đã cùng một chỗ, em đã nói hai chúng ta chỉ có thể ở cùng một chỗ, em sẽ không bao giờ ở cùng với người khác… Hiện giờ em đang gạt anh, em giận anh, em hận anh đã ở cùng một chỗ với Lâm Ngữ Thiến, cho nên em mới cố ý nói như vậy, có phải không?”
Tương Tư đột nhiên vung cánh tay lên, tay Quý Quảng Nguyên bị cô nặng nề hất sang một bên. Cô cười lạnh, cười mà nước mắt lại lã chã rơi: “Anh lấy ở đâu ra những lời nói đầy tự tin này vậy? Cút đi … tôi không muốn còn phải nhìn thấy anh nữa. Quý Quảng Nguyên, anh đã làm cho tôi phải chán ghét anh triệt để rồi !”
Cô nói xong, không nhìn cậu ta nữa, quay đầu bước đi. Cửa xe lại chợt mở ra, Hà Dĩ Kiệt thò người ra, anh mặc một bộ áo sơ mi trắng bình thường với chiếc quần tây, nhưng phong thái vẫn hiên ngang như cũ, khí thế mạnh mẽ, thân hình cao ráo rất anh tuấnhiều. Anh hơi tựa vào trên thân xe, đôi mắt lạnh dọa người, còn khóe môi lại nổi lên nụ cười lạnh lẽo, giọng nói âm u như của phù thủy vọng lên từ dưới biển sâu, từng chữ từng câu nặng nề vang lên, tràn ngập ý tứ độc địa không nói ra được: “Ồ, ở đây vừa mới diễn ra chuyện gì ấy nhỉ? Bày tỏ nỗi lòng sau đó có phải là muốn ký kết chuyện chung thân hay không?”
Anh đứng khoanh tay lại, nói, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, bàn tay của Tương Tư che ở nơi ngực, cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống: “Thực xin lỗi, từ nay về sau sẽ không bao giờ còn như vậy nữa.”
Trên hợp đồng của bọn họ đã ghi rất rõ ràng, cô là tình nhân của anh, tương đương với việc cô dùng xác thịt để đền bù lại phần “ân tình” kia của anh, hơn nữa từ nay về sau, cô không được phép có một chút liên quan gì với bất cứ một người đàn ông nào khác.
“Từ nay về sau?” Anh cười lạnh một tiếng, đưa tay kéo lấy cằm của cô nâng cả gương mặt của cô lên. Đôi mắt cô sưng đỏ, nhưng lúc này trong đôi mắt đó lại chết lặng không chút ánh sáng. Hà Dĩ Kiệt cũng không tức giận, chỉ cúi đầu xuống ghé vào bên tai cô khẽ nói một câu nhẹ nhàng: “Trở về nhà rồi xem tôi sẽ chỉnh sửa em thế nào, vật nhỏ của tôi ạ!”
“Lên xe đi.” Anh buông tay ra, nói một câu không đếm xỉa tới cô, ánh mắt nghiêng qua nhìn Quý Quảng Nguyên nụ cười như có như không. Thấy cậu ta đứng ở nơi đó thất hồn lạc phách, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Anh chậm rãi đi đến trước mặt cậu ta, đưa tay vỗ nhẹ lên trên vai của cậu ta: “Con gái tốt còn nhiều mà, cần gì cứ phải chấp nhất chỉ riêng một con người chứ? Tương Tư đã là phụ nữ của tôi, từ nay về sau, mọi sự ôm ôm ấp ấp hay cái gì khác, xin hãy miễn cho, đừng nên tự gây phiền toái cho bản thân!”
Anh nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của cậu ta, xoay người bỏ đi. Giọng nói thật lạnh lẽo, tựa như xuyên qua cái nắng gay gắt của tháng chín tháng, từ bầu trời xanh ngắt rọi xuống đỉnh đầu sũng ướt, giống như lưỡi kiếm tạc bằng băng, thoáng cái đâm sâu vào trái tim Quý Quảng Nguyên.
“Ngay cả người phụ nữ mình yêu mến mà cũng còn không giữ nổi, chẳng qua cũng chỉ là một con người nhu nhược!”
Quý Quảng Nguyên kinh ngạc nhìn người đàn ông kia ôm eo Tương Tư kéo lên trên xe, khi cửa xe đóng lại trước mắt cậu ta, bắt đầu khởi động thay đổi phương hướng chạy đi, đột nhiên cậu ta lao lên trước chạy theo vài bước. Xe cũng đã bắt đầu gia tăng tốc độ, cậu ta lảo đảo dừng lại, đột nhiên có một đôi tay âm ấm cầm lấy tay của cậu ta: “Quảng Nguyên, anh định làm gì vậy.”
Giọng nói này tỉnh táo đến bức người, lại vừa mang theo sự ấm áp dịu dàng, trong nháy mắt, Quý Quảng Nguyên tựa như bị kéo trở lại hiện thực, cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Ngữ Thiến im lặng đứng ở nơi đó, xinh đẹp, tao nhã.
Trong nháy mắt, trong lòng cậu chua xót không chịu nổi, rốt cuộc nói không ra lời, cậu đã phụ Tương Tư rồi, chẳng lẽ lại còn định phụ lòng một cái cô gái khác nữa hay sao?
**********
Anh yên lặng ngồi ở trong xe không nói năng gì, quanh người tản ra một luồng khí lạnh lẽo và bức người. Tương Tư thông minh ngồi tránh ra ở một góc rất xa, không dám nhìn anh. Cô có chút chột dạ, người đàn ông này, không hiểu sao lại làm cho cô phải sợ hãi, ở trước mặt anh ngay cả một chút tự do phóng khoáng cũng không dám.
Khi dừng ở lại bên ngoài biệt thự, lái xe đi xuống xe để mở cửa. Hà Dĩ Kiệt đi thẳng xuống xe, Tương Tư liền vội vàng cũng xuống xe theo anh. Suốt dọc đường đi, anh cũng chưa từng ngừng chân, nên cô cũng không dám ngừng bước. Bởi anh đi lên lầu vào thẳng trong phòng ngủ, nên Tương Tư cũng buộc lòng phải chấp nhận cùng đi với anh lên phòng ngủ ở lầu hai. Anh đẩy cửa đi vào, Tương Tư ở bên ngoài chần chờ một giây đồng hồ, rồi cũng đi vào theo. Cô vừa bước vào cửa phòng, đột nhiên có một luồng lực đạo mạnh mẽ giữ lại cánh tay của cô, Tương Tư cả kinh, còn chưa tới kịp ngẩng đầu lên nhìn, đã bị người kia kéo lấy cánh tay đẩy ngã xoài ra ở trên giường. Vừa ngã xuống được một giây, cô đã bị một khối thân thể to lớn đè lên, hai cổ tay bị bàn tay của người nào đó túm lấy cố định lên đỉnh đầu. Không biết anh đã lấy ở đâu ra một sợi dây thừng, hung hăng quấn từng vòng từng vòng ghìm chặt lấy cánh tay của cô lại..
Bình luận