Nặc Nặc lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía trên lầu, cánh cửa phòng ngủ của ba vẫn còn đóng cửa thật chặt, không có chút dấu hiệu nào là ba sẽ ra khỏi cửa đi cùng với hai mẹ con bé.
Cô bé nghiêng đầu nhìn mẹ, cặp mắt to đáng yêu đã hơi đỏ lên, sắp khóc.
“Mẹ, ba đâu?” Mắt Nặc Nặc lại nhìn về hướng cánh cửa ở cầu thang như tìm ba: “Mẹ! Ba không đi cùng sao?”
Tư Tư không cất tiếng trả lời con gái,, cô áy náy liếc mắt nhìn Thanh Thu: “Chị Thanh Thu, em đưa Nặc Nặc đi trước đây.”
“Tư Tư, Tư Tư…” Thanh Thu liền gọi theo mấy tiếng, nhưng lòng dạ Tương Tư cũng nhất định cứng rắn, cô ôm chặt lấy Nặc Nặc bước nhanh ra bên ngoài đi tới nơi xe ô tô đang chờ.
Thời điểm đi ra khỏi phòng khách, cuối cùng Nặc Nặc liền khóc rống lên, cô bé giãy dụa lắc lắc ở trong ngực Tư Tư, khóc lớn không ngừng, cứ cất tiếng gọi ba ơi, từng tiếng từng tiếng đến lạc giọng…
Hà Dĩ Kiệt tựa người vào ở phía sau cánh cửa, tiếng khóc của con gái, truyền đến làm cho anh thấy khó chịu đến cùng cực. Đã mấy lần thiếu chút nữa là anh đã không kiềm chế nổi bản thân, xông ra bên ngoài, nhưng rồi anh lại liều mạng gắng sức kiềm chế lại mình.
Anh đã đồng ý với cô, anh sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa, lời đã nói ra, tất nhiên anh sẽ làm được.
Anh sẽ không bao giờ nuốt lời đối với cô nữa, sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa, cũng sẽ không phụ bạc cô, sẽ không bắt nạt cô nữa.
Cô muốn làm cái gì,, anh cũng đồng ý, cô muốn được đi đến nơi nào, anh cũng đều không ngăn cản.
Cho dù cô muốn anh phải buông tay với con gái, chỉ cần là cô có thể thấy vui vẻ, anh cũng sẽ đồng ý hết.
Chỉ có điều anh luôn hi vọng, khi cô nhìn thấy anh đã chân thành nhận ra sai lầm, anh đã sám hối, sẽ có một ngày nào đó, cô có thể tha thứ anh, lại trở về bên cạnh anh, người trong một nhà được đoàn tụ, đó chính là điều quan trọng hơn tất cả.
Nặc Nặc khóc quá thê thảm, Thanh Thu đã không nhịn được nữa, cũng bắt đầu rơi nước mắt. Tương Tư cũng cảm thấy rất khó chịu khi con gái cứ khóc mãi, nhưng cô vẫn không hề dừng bước chân.
Ra khỏi phòng khách, vòng qua con đường mòn nhỏ kia, xe đang chờ hai mẹ con cô ở chỗ đó.
Nặc Nặc liếc nhìn chiếc xe, lập tức cất tiếng khóc cao hơn một đoạn, gần như là cô bé đã gào thét lên khóc lớn. Tư Tư dỗ dành con gái trong chốc lát, nhưng cũng không có tác dụng chút nào.
Trong lòng cô vừa tức giận vừa đau đớn, com cô gạt nước mắt sau đó với vẻ giận dữ, vừa đặt Nặc Nặc xuống dưới đất, vừa không nhịn được tức giận, vừa nói, vẻ đầy khổ sở: “Chẳng phải con đã đồng đi cùng với mẹ đó sao, thôi bây giờ con hãy trở về với ba con đi.”
Nặc Nặc nhìn thấy mẹ xoay người rời đi, thân thể nho nhỏ lập tức nhào tới gắt gao ôm lấy chân Tư Tư, cô bé khóc thút thít không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi, đừng đi mà…”
Vốn dĩ Tư Tư cũng không muốn bỏ con gái lại, cô ngồi xổm xuống ôm con gái vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: “Nặc Nặc, con ngoan ngoãn đi, mấy ngày nữa mẹ sẽ dẫn con trở lại thăm ba.”
Hà Dĩ Kiệt ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của con gái càng ngày càng xa, nhưng lại đặc biệt lại càng ngày càng vang vọng, anh cũng không sao nhẫn nại được nữa, liền vọt ra tới trên ban công, liếc mắt liền thấy Nặc Nặc đang khóc như mưa.
Nặc Nặc không muốn rời mẹ, nhưng lại cũng không bỏ được ba. Tư Tư bế con gái đi về phía trước, cô vẫn không hề quay đầu lại nhìn, chỉ bước đi nhanh hơn đến nơi xe đang chờ. Đúng lúc này, Nặc Nặc liếc nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đang đứng ở trên ban côn…
“Ba, ba…” Nặc Nặc lập tức hét to lên tiếng gọi ba, lẫn trong tiếng khóc nức nở, duỗi dài đôi cánh tay bé nhỏ mềm mại tròn vành vạnh như ngó sen hướng về phía Hà Dĩ Kiệt ở đằng kia, thân thể của cô bé gần như sắp nhào ra khỏi vòng tay của Tương Tư…
Tương Tư không khỏi cũng quay đầu trở lại nhìn theo hướng mà Nặc Nặc vừa nhoài người vừa la hét gọi ba kia…
Thời điểm Tương Tư xoay người lại, cũng trong giờ phút ấy, Hà Dĩ Kiệt cũng rất nhanh chóng lui trở về.
Anh đóng cánh cửa ban công lại, qua lớp cửa kính trong suốt, anh nhìn thấy Nặc Nặc đang giùng giằng trong lòng mẹ, khóc nức nở, cánh tay nhỏ bé vẫn duỗi ra, hướng về phía anh. Anh không sao kiềm chế được nữa, cũng đưa tay ra, tựa như anh làm như vậy thì sẽ giữ được con gái ở lại.
Thời điểm Nặc Nặc còn ngây thơ chưa biết gì, cô bé được thím Phúc đưa về bên cạnh anh. Lần đầu tiên anh ôm con gái, Nặc Nặc liền ngoan ngoãn không khóc, hai cha con bọn họ đã núp ở trong phòng nghỉ để trốn tránh Đỗ Phương Phương, ngày đó, Nặc Nặc đã ôm lấy cổ của anh đầy vẻ tin cậy.
Buổi tối, lần đầu tiên anh dỗ cho con gái ngủ, cô bé đã túm chặt lấy ngón tay của anh không rời, bị gặp ác mộng không ngừng, cứ luôn miệng gọi mẹ không ngừng.
Sau khi ở lại bên cạnh anh một thời gian khá dài, Nặc Nặc dần dần đã không còn hay gặp ác mộng như trước nữa, nhưng trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh cô bé vẫn luôn miệng gọi mẹ.
Cho dù thế nào Nặc Nặc cũng vẫn nhớ đến Tương Tư nhiều hơn. Để cho Nặc Nặc đi cùng với Tương Tư, anh cảm thấy sẽ tốt cho con gái nhiều hơn là để cho con bé đi theo người cha như anh đây.
Chờ trải qua thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ chỉ mấy tháng, có lẽ là một năm, Nặc Nặc sẽ dần dần quên được anh, cái người không xứng đáng với chức danh là cha đẻ này.
Có lẽ lúc đầu Nặc Nặc sẽ khóc một chút, nhưng dần dần sau đó, cô bé cũng sẽ không còn nhớ ra được bộ dáng của anh, cái người làm ba này, chắc con bé sẽ không nhớ ra rằng anh vẫn đang luôn mong đợi đứa con gái yêu quý Nặc Nặc kia, cô bé rồi sẽ quên anh thôi…
Nghĩ tới đây, anh không sao kìm chế nổi nước mắt nữa, Những giọt nước mắt cé thế rơi thẳng xuống dưới… Tiếng khóc non nớt của con gái, tiếng gọi ba nghe còn rất non nớt của Nặc Nặc, đã sớm không còn nghe thấy nữa, nhưng thật sự, âm thanh ấy lúc này dường như vẫn đang vang vọng ở bên tai của anh.
Nặc Nặc cùng với Tư Tư rời đi chừng được nửa tháng, Hà Dĩ Kiệt vẫn còn thấy xuất hiện đủ loại ảo giác cùng nghe nhầm.
Có lúc anh đang ở trong phòng khách cùng Thẩm Bắc Thành nói chuyện, liền chợt đứng lên nhìn lên trên gian phòng của Nặc Nặc ở trên lầu, toan bước lên đó, nói là anh nghe thấy tiếng của Nặc Nặc khóc.
Nặc Nặc được anh cưng chiều vô cùng dịu nhẹ, khi ngủ trưa dậy,lúc rời giường, cô bé luôn hay giận dỗi, dỗ dành thế nào cũng đều không vui vẻ trở lại, nếu không nhìn thấy anh cô bé sẽ khóc. Nhưng anh cũng không hề cảm thấy có một chút phiền hà, gần như anh đã tạo cho mình thành chiếc đồng hồ sinh vật, mỗi khi đến đúng thời gian đó, anh liền không sao khống chế nổi bản thân, nhất định phải đi đến gian phòng của con gái.
Còn có thời điểm khi anh lái xe đi ra ngoài, nếu nhìn thấy những bộ quần áo nhỏ bé xinh xắn, nhìn thấy những món đồ chơi anh đều mua một đống lớn mang về, hào hứng nghĩ tới nếu như Nặc Nặc mà nhìn thấy, nhất định cô bé sẽ vui vẻ đến giật nảy mình…
Nhưng cho đến khi đẩy cửa phòng của con gái ra, chỉ thấy căn phòng yên lặng, anh mới lại chợt nhớ ra, Nặc Nặc sớm đã đi rồi…
Một khắc kia, anh cảm thấy thật cô đơn và khó chịu, cảm xúc đó gần như không sao diễn tả bằng ngôn từ được.
Anh ngồi ở trong căn phòng nhỏ của con gái, nhìn những đồ vật của con gái còn để lại, anh cũng có thể ngồi ở trong căn phòng đó nghỉ ngơi đến hơn nửa ngày.
Kể từ sau khi Nặc Nặc ra đi, anh có cảm giác thời gian trôi qua quá chậm, dường như là đã bị dừng lại vậy. Nặc Nặc rời đi, một khắc kia dường như cũng khiến cho cả con người anh cũng đã bị ngừng lại.
Gần như buổi tối mỗi ngày, khi đi ngủ anh đều bị gặp cơn ác mộng, anh nằm mơ thấy bộ dạng đang khóc lớn của Nặc Nặc lúc rời đi, anh dần dần đã có chút hối hận, hối hận tại sao mình lại không lừa gạt con gái một lần, anh nên lừa gạt con bé, ít nhất cũng không nên để cho con gái anh phải khóc thành như vậy.
Anh cũng không biết, sau khi Nặc Nặc đã khóc không ngừng như vậy, Tư Tư sẽ làm thế nào dỗ dành cho con bé được bình tâm trở lại…
Nặc Nặc cũng rất có cá tính, anh cũng không biết liệu Tư Tư có thể dỗ dành an ủi con gái được hay không…
Vừa nghĩ như thế, cho dù làm thế nào anh cũng không sao ngủ được.
Sau đó liền bắt đầu cả đêm anh bị mất ngủ, mất ngủ liền chỉ nghĩ đến Tương Tư và con gái. Anh nhớ tới hai mẹ con liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh khó chịu liền mượn rượu để giải sầu, sau đó bệnh đau dạ dày tiếp tục bị phát tác, càng ngày càng thường xuyên hơn, cho đến về sau, thuốc dạ dày mà Tư Tư đã mua, để lại cho anh dùng cũng không còn có tác dụng nữa.
Bình luận