“Không, không cần đâu… Bà xã à, em hãy chờ anh một lát nhé!”
Nếu như những ngày thường, dĩ nhiên là Thẩm Bắc Thành cầu còn không được, vậy mà ngày hôm nay, anh lại tuyệt đối không chịu chấp nhận…
Thật không dễ dàng gì mới có một lần nhìn thấy bà xã nhà anh mặc bộ đồ quyến rũ như thế này, làm sao anh có thể để cho “quá trình chiến đấu” kết thúc một cách đơn giản và nhanh chóng như vậy được chứ?
Thanh Thu bất mãn đẩy anh một cái: “Đi nhanh đi, chuyện tắm rửa cùng với anh em đâu còn lạ lẫm gì nữa mà…!”
Thẩm Bắc Thành chỉ cười cười như lấy lòng, rồi anh lại cẩn thận dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô một lúc, sau đó mới đi thật nhanh vào phòng tắm.
Lúc Thẩm Bắc Thành tắm rửa xong, đi ra ngoài, Thanh Thu đã kịp chỉnh đốn lại váy áo trên người cho tử tế. Lúc này cô đang khom người ở phía dưới tủ sách như muốn tìm cái gì đó.
Chiếc váy hầu gái cực kỳ ngắn, tư thế của cô lại như vậy, chỉ một thoáng sau đã thấy cảnh xuân lộ ra bằng sạch.
Bước chân của Thẩm Bắc Thành hơi ngừng lại, ngay cả tiếng hít thở cũng bắt đầu có sự thay đổi nho nhỏ. Chiếc khăn mặt anh cầm ở trong tay có chút ẩm ướt, cảm giác lành lạnh thấm vào trong lòng bàn tay anh, đã hơi kéo lại một chút cảm xúc bị mất khống chế vừa rồi.
Thanh Thu lăn qua lộn lại tìm kiếm một lát, sau đó cô ngồi thẳng dậy. Lúc nãy cô phát hiện ra ở trên bàn làm việc của Thẩm Bắc Thành, có một quyển sách mà lâu nay cô vẫn muốn tìm đọc. Nhưng quyển sách này nhất định phải có trọn một bộ, vì thế cô mới phải tìm tòi trong ngoài giá sách cho đầy đủ cả bộ sách này.
“Em đang tìm cái gì vậy?” Âm điệu trong giọng nói của Thẩm Bắc Thành đã có chút hơi khàn khàn, đúng vào lúc Thanh Thu sắp đứng lên, một khắc kia, anh liền ôm lấy cô từ phía sau.
Thân thể anh mát lạnh, mang theo mùi thơm nhè nhẹ, rất dễ chịu của sữa tắm mà anh vừa dùng để tắm rửa. Thanh Thu không khỏi hít một hơi thật sâu, cô tựa vào trong ngực anh: “Có phải là anh đã mua bộ sách này cho em phải không?”
Cô vốn thích xem sách, cho nên mỗi khi Thẩm Bắc Thành đi công tác hoặc đi ra nước ngoài, gặp được những quyển sách mà cô đã từng dặn đi dặn lại với anh trước khi đi, anh luôn nhớ kỹ tìm mua để mang về cho cô đọc.
Thanh Thu nâng niu bộ sách trong tay, xoay mặt lại hỏi anh.
Cô quay mặt sang, Thẩm Bắc Thành liền cúi xuống hôn cô: “Trước hết em đừng hỏi đến những chuyện này vội, chúng ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm xong đó…”
“Anh đúng là sói háo sắc!” Thanh Thu cười, mắng yêu, cầm quyển sách trong tay gõ vào đầu anh.
Thẩm Bắc Thành cũng không tránh né, khi cô mở miệng nói chuyện anh lại tiếp tục hôn cô thật sâu. Anh thành thạo trêu chọc mỗi một tấc da thịt trên người cô, tựa như muốn hút hết tất cả mùi thơm lẫn hương vị ngọt ngào trên khắp thân thể của cô vậy. Cánh tay của Thanh Thu đang cầm sách giơ lên lúc này từng chút, từng chút một, trở nên mềm nhũn…
“Bà xã, em thật là ngọt…” Thẩm Bắc Thành vừa hôn, vừa thì thầm những lời tán dương ở bên tai cô, bàn tay không thành thật cũng đã chui vào trong váy của cô.
Thanh Thu vặn vẹo thân thể, cô nhạy cảm đã cảm nhận được có một vật nóng bỏng đang áp sát ở phía sau mông của mình, mặt của cô chợt đỏ bừng lên. Cô không khỏi cảm thấy muốn tránh thân thể của mình ra xa vật nóng bỏng đó…
Thẩm Bắc Thành lại càng ôm chặt lấy cô hơn. Anh kéo cô đi tới bên cạnh bàn làm việc…
Bàn làm việc của anh cực kỳ lớn, lúc trước hai người bọn họ đã gạt hết những đồ ở trên bàn rơi xuống đầy đất. Khi Thẩm Bắc Thành đi tắm, Thanh Thu cũng đã nhặt nhạnh, xếp sắp lại gọn gàng, nhưng không ngờ, thoáng cái, lại bị Thẩm Bắc Thành đưa tay gạt xuống sạch sẽ…
Cô đã đoán được anh muốn làm gì rồi, bỗng chốc sắc mặt cô liền hồng rực lên, giống như hoa đào tháng ba khoe sắc xuân hồng.
“Bà xã, ở trên mặt bàn thế này có được hay không?” Thẩm Bắc Thành cắn nhẹ vào vành tai của cô, nhẹ nhàng nỉ non, đầu lưỡi của anh lướt dọc theo vành tai của cô di chuyển qua lại, nhiệt độ của thân thể anh nóng bỏng tựa như đã sắp làm cho cô bị thiêu cháy cả người rồi…
“Ừm… ở nơi này sao… sao… có thể được…”
Thanh Thu chợt trở nên cà lăm (nói lắp), tính tình của cô vẫn còn rất bảo thủ, cô cùng với Thẩm Bắc Thành trừ ở trên giường… Bồn tắm…
Còn lại, dường như không bao giờ hai người cùng với nhau ở chỗ những khác…
Huống chi, đây là thư phòng, một nơi nghiêm túc như vậy… Vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy những tác phẩm vĩ đại đang được xếp ngay ngắn, chỉnh tề ở trên giá sách như thế, những danh nhân vĩ đại trên thế giới cũng đang hiền lành cười híp mắt nhìn lại cô…
Da đầu Thanh Thu không khỏi có chút thấy bị tê dại…
“Em nằm sấp xuống… Bà xã, cứ như vậy nhé, để anh dạy cho cho em, có được hay không? Em sẽ nằm ở trên bàn… còn anh sẽ ở phía sau em…”
Thẩm Bắc Thành vừa nói những lời đầu độc ở bên lỗ tai cô, tay anh cũng đã đẩy cô xuống nằm ở bên cạnh bàn, bày ra một tư thế rất đẹp mắt…
Thanh Thu trở nên lúng túng, cô giãy giụa như muốn tránh ra. Thẩm Bắc Thành lại đè hông của cô xuống, khẽ dùng sức: “Bà xã, chỉ một lần này thôi mà, anh xin em đấy…”
Thanh Thu nằm sấp ở trên mặt bàn lạnh như băng, phía sau lưng cô là một bức tường bằng da thịt, cực kỳ vững chãi, đang áp sát, lấp kín người cô, cô không làm sao có thể động đậy nổi thân hình.
Sức lực của anh thật sự lớn hơn cô rất nhiều. Lúc này Thanh Thu chợt nhớ tới những lúc hai người đùa giỡn trong quá khứ, những lần đó anh luôn là người bị cô đánh, miệng còn kêu oa oa ầm lên. Cô cưỡi trên người anh, muốn làm gì thì làm, cô đánh anh không thể bò dậy nổi…
Kì thực, trong những chơi đùa đó, tất cả đều do anh đã nhường nhịn cô, đặc biệt thương yêu cô, anh muốn trêu chọc để cô được vui vẻ mà thôi…
Anh tháo chiếc khăn tắm ra, Thanh Thu cảm thấy rất rõ sự biến hóa của thân thể anh, trong cổ họng cô cũng trở nên căng thẳng, không thể tự kiềm chế nổi.
Thẩm Bắc Thành cúi thấp người xuống, hôn vào phía sau lưng, nơi vành tai, nơi chiếc cổ xinh xắn của cô… Những nơi này đều là những điểm mẫn cảm của Thanh Thu. Anh chỉ vừa mới đụng đến, toàn thân của cô đã tê dại, không thể nào cử động được nữa.
Cũng không biết từ lúc nào, bộ váy áo hầu gái của cô đã bị anh kéo tuột từ phía trên xuống bên dưới. Con người này cũng thật quái dị, nhất định không chịu cởi hẳn quần áo của cô ra, cứ thích cuộn chặt lại, chồng chất ở trên chiếc eo thon chỉ bằng hai chét tay của cô…
Anh sợ cô lạnh, một tay của anh vòng xuống dưới ngực của cô, hai khối tròn mềm mại được lòng bàn tay anh đỡ lấy, lúc này một cái tay khác của anh cũng di chuyển xuống phía dưới váy của cô.
Quả anh đào nhỏ nhắn đáng yêu nằm trên đỉnh mềm mại đẫy đà, ngoan ngoãn nằm gọn áp vào ở trong lòng bàn tay anh cảm giác thật ấm áp, làm cho anh cảm thấy dễ chịu không nói ra được.
“Bà xã, anh sắp bắt đầu rồi…”
Thẩm Bắc Thành hôn nhẹ ở trên lưng cô, cứ như vậy, anh hôn một đường xuống tận phía dưới, giống như là đang châm một ngọn lửa thật dài. Lúc này toàn thân của Thanh Thu đã trở nên hơi run rẩy… Cô cảm thấy anh đang đưa tay cởi chiếc quần lót của mình ra, cảm thấy bàn tay của anh nắm vào đôi mông của cô đang ngạo nghễ ưỡn lên, cảm thấy anh đang trêu đùa châm lửa vào từng nơi nhạy cảm của cô…
Hô hấp của cô dần dần trở nên mất trật tự, hai hàng lông mi khép hờ, hơi chấp chới, cô không thể nào tự mình điều khiển làm hàng mi kia lặng lẽ khép lại được. Đôi môi đỏ mọng của cô lúc này cũng đã hơi hé mở ra một chút, lộ rõ vẻ quyền rũ chết người không nói ra được…
Thanh Thu có cảm giác mình như sắp biến thành nước đang sôi lên sùng sục, thân thể cô mềm nhũn ra, dường như đã không còn sức lực nữa, cô nằm đó, tựa như một nắm bột mì nhão, chỉ có thể để mặc cho anh xoa bóp…
Nhưng cô lại thấy anh vẫn cứ từng lần, từng lần như chỉ muốn trêu chọc cô, làm trong người cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thanh Thu đành chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cô cứ thở dốc từng ngụm từng ngụm một, cảm thấy nóng bỏng của anh cứ từng lần, từng lần một, cọ qua cọ lại một cách tà ác ở nơi ấy của cô…
Bình luận