Đỗ Phương Phương mặc một bộ quân phục ngày thường đã tháo quân hàm ra, nhưng bộ dáng vẫn giữ nguyên tư thế hiên ngang oai hùng như cũ. Nhìn thấy Thư ký Triệu thì gật đầu chào anh ta dáng vẻ rất hòa nhã vui vẻ, hàn huyên với anh ta vài câu, nhưng ánh mắt tinh quái đã bắn ra nhìn quanh bốn phía. Trong lòng thư ký Triệu cảm thấy vô cùng sợ hãi, dứt khoát bước đến cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại. Đến khi đứng trong hành lang, lúc này anh ta mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Người phụ nữ Đỗ Phương Phương này quả nhiên là khác hẳn với người thường, thật cũng chỉ có bộ trưởng Hà là có thể chấp nhận được “một người đẹp” như vậy.
Đỗ Phương Phương đi vòng qua vách tường ngăn chạm trổ, liền nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đang ngồi ngay ngắn ở sau bàn công tác sửa sang lại tài liệu, vẻ mặt tức thì thay đổi ngọt ngào, nét mặt tươi cười. Cô ta đi qua, hai tay chống ở trên mặt bàn người hơi nghiêng về phía trước, từ trên cao nhìn xuống anh, trên môi đã nở nụ cười dịu dàng: “Ông xã, anh vẫn còn bận công việc sao?”
Ngón tay của Hà Dĩ Kiệt đang cầm tập tài liệu thoáng cứng đờ. Anh hơi khép lại hàng mi che khuất sự mâu thuẫn trong đáy mắt, một lát sau khóe môi của anh dần dần cong lên nở một nụ cười.
Đỗ Phương Phương nhìn thấy anh nở nụ cười hoà nhã, trong lòng cũng thấy vô cùng êm dịu. Cô ta vòng cánh tay lên, quấn lên bờ vai của anh, cong người xuống áp lưng tì trán vào anh: “Ông xã… hôm qua ông ngoại đến thăm bạn bè cũ, bảo em tối nay đưa anh đến cùng ăn bữa cơm rau dưa.”
Hà Dĩ Kiệt thả tập tài liệu xuống, giơ tay lấy bàn tay đang khoác lên trên vai anh, gật đầu đáp: “Được, công việc của anh cũng không bận bịu lắm, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Bộ dạng của Đỗ Phương Phương cực kỳ hào hứng, nhìn anh mang thu dọn mọi thứ xong liền vượt qua cái bàn, chạy tới liền khoác lên cánh tay của anh.
Khi ra khỏi khu nhà làm việc vừa vặn đúng lúc tan tầm. Hà Dĩ Kiệt gặp mấy người đồng nghiệp cùng cấp, họ vừa chào rất nhiệt tình lại vừa nói vài câu xu nịnh anh, nào là khen rằng phu nhân của anh càng ngày càng xinh đẹp hơn, nào là khen hai vợ chồng son thực ân ái, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn lại còn khen thành tích của Hà Dĩ Kiệt ngày càng nổi bật. Đỗ Phương Phương cười rạng rỡ như hoa hồng, xung quanh toàn những lời khen ngợi đó hàm chứa đầy vẻ khách sáo nhưng cô ta lại giống như cá gặp nước.
Đến khi đi lấy xe, bọn họ gặp bí thư Trương ở Ban Kỷ Luật Thanh tra. Gần đây ông ta không coi trọng đối với người lãnh đạo trực tiếp của Hà Dĩ Kiệt lắm. Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, ông ta dừng lại, chờ bọn họ đi tới cùng anh hàn huyên vài câu, càng về sau lời nói lại càng xoay chuyển, có phần khác hoàn toàn với ngày xưa. Ông ta cười tủm tỉm nhìn Đỗ Phương Phương nói: “Nghe nói lão tướng quân đến thành phố A này? Gần đây tôi rất ngưỡng mộ Đỗ lão tướng quân, nhưng mãi vẫn không sao đến gặp lão tướng quân được, Hà phu nhân có rảnh rỗi giúp tôi gặp mặt được Đỗ lão tướng quân thì tốt quá.”
Đỗ Phương Phương lập tức cười nói: “Bí thư Trương, ngài quá khách sáo rồi, sau này tôi sẽ đưa ngài đến thăm hỏi Đỗ lão tướng quân.”
Bí thư Trương liền gật gật đầu, ánh mắt chuyển tới trên người Hà Dĩ Kiệt, tác phong thấy có vẻ rất thảnh thơi. Hà Dĩ Kiệt đã nhìn thấu ý định bên trong của ông ta, chỉ có điều anh không nói lời nào, chỉ nhiệt tình mỉm cười nhìn về phía ông ta.
“Dĩ Kiệt này, cậu tìm được một phu nhân tuyệt vời đấy.” Ông ta nói xong liền đưa tay lên vai Hà Dĩ Kiệt vỗ nhẹ mấy cái, “Không quấy rầy hai vợ chồng son các bạn nữa, tôi còn có việc, đi trước nhé!”
” Bí thư Trương đi thong thả.” Hà Dĩ Kiệt cùng Đỗ Phương Phương đưa mắt nhìn ông ta lên xe rời đi, lúc này mới xoay người đi về hướng xe của mình đang đỗ.
“Em thấy người này…” Đỗ Phương Phương vừa mở cửa xe vừa bĩu môi, khe khẽ lắc đầu.
Hà Dĩ Kiệt cũng không nói tiếp, trong lòng âm thầm phỏng đoán, lời của Bí thư Trương vừa nói lúc nãy nghe ra trong lời nói có chứa đựng ý tứ khác. Nghe khẩu khí của ông ta, không khó để nghe ra có ông ta có hứng thú đối với Đỗ lão tướng quân. Chỉ có điều, lúc này anh cũng phải tính làm sao để chuyện có thể quay lại được. Hàm ý của Trương Thành là muốn ám chỉ đến lão già kia, ỷ vào chuyện trong kinh có người đỡ đầu nên gần đây không quen nhìn Bí thư Tiếu, cho nên tiếp theo ông ta cũng sẽ không quen nhìn anh, người phụ tá đắc lực của Bí thư Tiếu là chuyện đương nhiên. Nhưng bởi vì vấn đề về năng lực, nên vẫn luôn bị Bí thư Tiếu áp đảo thẳng cánh. Cho mãi đến trước đây không lâu, khi Bí thư Tiếu xảy ra chuyện … thì ông ta lập tức liền leo lên trên!
Vừa nghĩ tới chuyện của Bí thư Tiếu, mi tâm của Hà Dĩ Kiệt liền không sao giãn ra được. Anh vẫn luôn dõi theo ông từng bước một, cho tới hôm nay, đối với anh mà nói, anh là người hiểu ông rất rõ ràng. Anh tuyệt không tin Bí thư Tiếu sẽ chỉ vì hai ba ngàn vạn mà không thèm quan tâm lại đánh đổi thanh danh cả cả đời của mình được. Nhưng trong lúc này loại tin vịt kia ai là người có thể thanh minh được cho ông?
Giống như cha anh lúc trước cũng đã từng bị người ta vặn ngã vậy. Tra tới tra lui, đến cuối cùng, mọi người trong lòng đều biết rõ cha anh bị oan khuất, nhưng lại không có một ai dám nói một câu công bằng, thậm chí còn không ít người nhân cơ hội này đã bỏ đá xuống giếng. Chẳng qua là do cha anh làm người quá chính trực, nên đã ngăn cản con đường tài lộ của những người khác, vì thế mới bị người ta chọc một nhát dao vào sau lưng!
Càng nghĩ Hà Dĩ Kiệt càng thấy rối loạn, tình cảnh hiện thời cũng có chút bực bội, không thiếu được chuyện phải nhờ cậy đến thế lực Nhà họ Đỗ, để lật lại bản án cho Bí thư Tiếu. Anh cũng không thể để ông già đã cao tuổi như vậy rồi còn bị song quy chịu cảnh ngồi tù được!
Buổi tối Đỗ lão tướng quân làm chủ, mời khách khứa là bạn chiến đấu cũ ăn cơm tại Shangri-La. Hà Dĩ Kiệt và Đỗ Phương Phương trở về thay đổi quần áo cùng đến dự tiệc. Hai người cứ kẻ tung người hứng như vậy, xã giao suốt nửa ngày mới được một lát nhàn rỗi, ngồi ở một bên nghe mấy người bạn chiến đấu cũ của ông ngoại tán gẫu. Lão tướng quân và mấy người bạn chiến đấu cũ đã vài chục năm nay không gặp nhau, nói chuyện với nhau thật vui. Khi nói lại chuyện dẫn quân đi chiến đấu trước kia, cả đám đều đỏ mắt xoa tay, hận không thể lại trở lại lúc tuổi còn trẻ, duy trì tuổi thanh xuân được một hai chục năm!
Đỗ Phương Phương và Hà Dĩ Kiệt ở bên cạnh cũng không nói gì nhiều, chỉ là thỉnh thoảng chen vào vài câu, hỏi một chút chuyện chiến đấu, hỏi một chút tình hình của bộ đội. Mấy ông lão chiến binh mừng rỡ khi thấy tuổi trẻ bây giờ lại có hứng thú nghe chuyện chiến trận đánh nhau, càng tăng thêm hào hứng.
Ngoài mặt Hà Dĩ Kiệt xã giao, nhưng trong nội tâm của anh lại có chút phiền chán, trong lòng lại tăng thêm buồn bực, liền uống luôn mấy ly rượu. Đỗ Phương Phương ở bên cạnh nhìn thẳng vào anh, anh cũng không quan tâm, không để ý, cứ làm như không thấy.
“Hắc… Ngày trước đại đội của chúng ta có một Hắc tiểu tử, tên là Dương Đắc Chí, ông còn nhớ nó không?” Đỗ lão tướng quân tay áo cuốn cuốn lên, hai mắt uống rượu đã đỏ bừng, nhưng tinh thần vẫn tăng vọt.
“Làm sao mà không nhớ được chứ, lúc ấy chúng ta đang có chiến tranh với người Việt Nam, tên tiểu tử kia có rất nhiều thủ đoạn, khi tấn công chỉ nghe thấy giọng của cậu ta vang lên nghe to nhất, nhưng lại là người chạy chậm nhất, anh em chúng ta mặt mũi ai nấy đều đầy máu me, cậu ta liền quay đầu lại lấy máu trên người tử thi bôi lên mặt mình, cũng lập công giống y như chúng ta vậy, cậu nhóc này đúng là thâm hiểm thật!”
Đỗ lão tướng quân cười ha ha không ngừng: “Cậu nhóc Dương Đắc Chí kia nhìn có vẻ hồ đồ như vậy, nhưng chính lại là một tên sợ chết như quỷ đó!”
Người bạn chiến đấu cũ ngồi đối diện nghe thấy ông lão nói như vậy, không khỏi nhíu mày, “Lão Đỗ à, ông vẫn cứ luôn giữ cái tính nết đó. Hiện tại lão Dương rất không giống với ngày đó đâu, người ta ở tận trung ương…”
Người nọ chĩa chĩa ngón tay lên phía trên, lắc lắc đầu.
“Tôi có sợ hắn cái con củ *** ấy!” Đỗ lão tướng quân uống rượu say liền lộ ra bộ dáng thời chiến tranh trước kia, miệng văng bừa bãi những lời thô tục. Đỗ Phương Phương liền nhíu mày: “Ông ngoại…”
Đỗ lão tướng quân nghe cháu gái gọi mình, liền cười ha ha, bàn tay vỗ vỗ ở trên đầu cháu gái: “Ông ngoại hôm nay cao hứng, hai con cứ ở bên cạnh chơi, đừng cản trở ông vui vẻ!”
Hà Dĩ Kiệt liền kéo Đỗ Phương Phương ngồi xuống, khuyên nhủ: “Ông ngoại khó có được lúc vui vẻ như vậy, Phương Phương, em cũng đừng quản nhiều, cứ để cho ông ngoại vui đùa thoải mái cả đêm đi. Mọi chuyện khác nói sau, tính tình ông ngoại vẫn còn hào sảng như vậy, đến anh cũng còn bội phục ông đấy!”
Bình luận