Tay anh đang ôm ngang chiếc eo của cô, từng chút từng chút buông ra. Anh chán nản ngồi tựa vào ghế ngồi trong xe, trong nháy mắt dường như đã già nua thêm mười mấy tuổi.
Ngay lập tức Tương Tư từ trên người anh dịch chuyển ra chỗ ngồi bên ngoài, tựa như anh là một con thú dữ hay cơn hồng thuỷ đáng sợ nào đó. Nhịp thở của Hà Dĩ Kiệt trầm xuống, anh không thể nào giữ cô lại, nhưng lại không nỡ nói ra lời cho phép cô rời đi, anh cứ nhắm mắt như vậy, chờ cô bỏ đi.
Tương Tư quay lưng lại, giọng nói khẽ khàng của cô vang lên trong buồng xe bị phong kín, nghe nhẹ nhàng mềm mại giống như nước chảy tràn qua khe dưới ánh trăng: dienndannleequyydonn “Hà Dĩ Kiệt, mọi chuyện đều đã qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi. Hiện tại tôi đang sống cuộc sống rất tốt, một cuộc sống bình thường như vậy làm cho tôi cảm thấy rất an tâm. Nếu như anh cảm thấy còn có một chút áy náy đối với tôi, nếu như anh vẫn còn nhớ kỹ được tôi đã từng đi theo bên cạnh anh suốt bốn năm, thì tôi xin anh đừng có xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa, cũng đừng nên quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, được không?”
Anh vẫn không mở mắt ra, chỉ nâng một tay lên, lấy mu bàn tay che kín hai con mắt, nỗi đau thương không sao nói ra được từ trong trái tim của anh dần dần lan ra khắp người. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cô gái nho nhỏ kia, chung quy đã bị chính bản thân anh vứt bỏ.
Cô nói rất đúng, nếu như anh còn có lương tâm, nếu như anh còn có áy náy đối với cô, cũng đừng nên cuốn cô vào trong vòng xoáy thị phi đầy nguy hiểm kia nữa. Anh đã không có cách nào để bảo vệ được cô, vậy thì không nên trêu chọc cô nữa.
“Anh đồng ý với em, anh buông tay, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ còn quấy rầy cuộc sống của em nữa, anh cũng sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở trước mặt của em nữa!”
Anh đã mở miệng, giọng nói khàn khàn tựa như những hạt cát thô ráp cọ sát vào nhau.
Tương Tư kinh hãi xoay người, quay đầu lại nhìn anh, cố chống lại ánh mắt đau thương của anh. Trong nội tâm của cô đột nhiên thoáng co rút lại một cái rất đau đớn. Nhờ ánh sáng êm dịu củ đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua, cô mới dần dần nhìn thấy rõ, bên tóc mai của anh, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn xem ra thật sự đã nhuộm một lớp sương trắng (tóc bạc). Anh cũng đã già rồi, một Hà Dĩ Kiệt luôn trầm ổn kín đáo, cao cao tại thượng kia, một Hà Dĩ Kiệt luôn có phong thái nhanh nhẹn làm khuynh đảo vô số phụ nữ kia, giờ đây anh cũng sẽ có vẻ mặt như thế này, anh cũng sẽ có một ngày bị già đi…
Tương Tư cúi đầu, năm nay anh cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi, trong lòng cô không sao xác định nổi mùi vị cảm xúc lúc này của mình là gì nữa. Cô vươn tay ra mở cửa xe, xoay người chuẩn bị xuống xe.
Một khi anh đã đồng ý rồi, như vậy giữa bọn họ cũng sẽ không cần bất kể một lời nói đáp từ khách sáo gì nữa, cô cũng nên rời đi, trở về nhà của mình.
Chương 39: Ôm người lần cuối cùng và ở riêng
Một khi anh đã đồng ý rồi, như vậy giữa bọn họ cũng sẽ không cần bất kể một lời nói đáp từ khách sáo gì nữa, cô cũng nên rời đi, trở về nhà của mình.
“Tư Tư…” Giọng nói của anh đầy âm điệu hiu quạnh giống như tiếng tiêu cổ, đầy bi thương ngập tràn trong đêm tối. Một bàn tay chậm rãi đưa qua, kéo tay cô lại, đặt cô ngồi lại trên chỗ ngồi, lực đạo êm ái nhưng lại rất kiên định.
Động tác của cô không bị khống chế nhưng cũng dừng lại. Cô không xoay người lại nhìn anh, trong ánh sáng mờ tối của buồng xe, cô gần như có thể cảm nhận được phía sau lưng mình đang có người áp sát về phía cô. Cô cúi thấp đầu, cắn vào môi dưới, sống lưng có chút căng thẳng.
Hơi thở của anh cách cô rất gần, nhịp tim của cô liền đập rối loạn… Sau sự mê muội ngắn ngủi, cô vẫn kiên quyết cắn răng một cái, rút bàn tay đang bị anh giữ lại ra, không chút ngần ngừ phóng khỏi ra xe, nhưng đột nhiên anh lại từ phía sau ôm chặt lấy eo của cô.
Bầu không khí lúc này dường như thoáng trở nên ngưng trệ. Trong óc cô chợt thoáng trống rỗng, hốc mắt có chút đau đớn. Cô vẫn giữ nguyên động tác kia không hề động đậy, thân thể tựa như cũng cứng ngắc lại, thân thể của anh nhẹ nhàng tiến tới áp sát vào cô. Mặt của anh áp vào trên sống lưng của cô, tư thế ôm này của anh mang theo hương vị khẩn cầu, kích thích tiếng lòng của cô luôn mềm nhũn trước anh.
Cô cho là anh sẽ nói chút gì đó, hoặc là khẩn cầu, hoặc là dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ để tiếp tục lừa bịp, hoặc có thể là sự uy hiếp hà khắc… Nhưng anh vẫn một mực trầm mặc, chỉ ôm cô, chăm chú như là không bao giờ có ý định muốn thả cô ra nữa.
Đột nhiên giữa lúc này nước mắt của Tương Tư liền rơi xuống, lặng lẽ, không một tiếng động. Cô không biết được vì sao giữa bọn họ đã trở nên như hôm nay.
“Em đi đi, trở về nhà đi, em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ không trở lại đây nữa.” Cánh tay của anh đang ôm lấy cô chợt buông ra, trong bóng tối bàn tay của anh sờ lên mặt của cô, đầu ngón tay mang theo một lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve từ mi tâm của cô xuống phía dưới. Chỉ sau mấy cái vuốt ve ngắn ngủi, hơi thở ấm áp trong nháy mắt liền cách xa. Cô mở to mắt nhìn, nhưng chỉ chốc lát, sau đó cô xuống xe, đóng cửa xe lại.
Khi cửa xe sắp sửa khép lại, một khắc kia, dường như cô nghe thấy được một câu gì đó, nhưng cô nghĩ chắc đó là ảo giác của mình mà thôi.
Cô không lưu lại nữa, nhanh chóng đi về hướng ngôi nhà của mình. Làn gió đêm thổi tới làm cô tỉnh táo lại. Cô đã trì hoãn thời gian quá lâu rồi, Nặc Nặc vẫn còn đang chờ cô về nhà, thím Phúc cũng sẽ lo lắng, lại còn cả Trường Sinh nữa, không biết có bị những người kia bắt nạt hay không…
Càng nghĩ, bước đi của cô càng nhanh hơn, không cần đến một phút, anh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa rồi.
Cô đi không có một chút lưu luyến, thậm chí ước gì rời khỏi anh thật xa được nhanh một chút. Hà Dĩ Kiệt cười cười tự giễu, anh ngồi đó, mệt mỏi tựa vào lưng ghế xe, dạ dày lại bắt đầu đau lâm râm. Anh nắm tay lại thành quyền chống vào chỗ dạ dày đang đau đớn, khẽ ấn xuống, nhưng cho dù vậy sự đau đớn này cũng không thể nào tan nổi, đau âm ỷ lan tràn một đường đến trái tim.
Tương Tư rảo bước đi trở lại, Trường Sinh vẫn đang bị hai người kia kèm giữ ở bên cạnh. Tương Tư mượn ánh sáng ngọn đèn nhìn lại cậu thật kỹ, thấy trên mặt cậu dường như không bị thương tổn gì, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai người kia xem ra cũng đã nhận được lệnh rồi nên cũng thả cho Trường Sinh ra đi. Gần như khi được bọn họ buông ra, một giây sau thoáng cái Trường Sinh đã cầm lấy hai tay của Tương Tư, ánh mắt của cậu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, mãi một lát sau cậu mới cắn răng hỏi: “Tên xấu xa kia, anh ta không bắt nạt chị chứ?”
Tương Tư nhìn thấy bộ dáng hỏi rất nghiêm túc của cậu, trong lòng có có chút tình cảm ấm áp: “Không đâu, chúng ta trở về nhà thôi.”
Trường Sinh gật gật đầu, nhưng vẫn cầm tay của cô, dắt cô đi.
Tương Tư muốn kéo tay trở lại, nhưng Trường Sinh cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Chị Tư Tư, chị cứ coi em như là em trai của chị đi.”
Tương Tư khẽ giật mình, đáy lòng chợt buông lỏng, thở mạnh một hơi: “Được, đời này tôi sẽ luôn coi cậu là em trai của tôi.”
Trường Sinh không nói năng gì, chỉ tuỳ tiện gật gật đầu. Cuộc đời này dài như vậy, ai có thể biết được từ nay về sau sẽ như thế nào, em chỉ muốn hiện tại có thể được gần gũi với chị thêm một chút, từng chút từng chút hoà nhập dần vào trong cuộc sống của chị, thế là tốt rồi.
Lúc trở về, cả hai người đều không một ai nói năng gì nữa về câu chuyện đã xảy ra sau buổi tối muộn hôm nay. Thím Phúc ôm Nhất Nặc vẫn còn đang ở phòng khách chờ bọn họ. Tương Tư không kịp rửa mặt liền chạy ngay đến, đưa tay ôm lấy con gái. Lúc cô ghé vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng hôn mấy cái thì Nhất Nặc liền há cái miệng nhỏ xinh ra cười toe toét. Nhìn gương mặt bụ bẫm với hai cái lúm đồng tiền trên má, cười ngọt ngào, trái tim Tương Tư như mềm nhũn ra, tất cả những gì không vui đều bị cô nhanh chóng quăng ra ngoài chín tầng mây. Cô ôm con gái tránh vào trong phòng ngủ, thay quần áo của mình ra sau đó cho con bú, Nhất Nặc mở đôi mắt to tròn xoe, cái miệng xinh xắn há ra, tiếng mút sữa chùn chụt vang lên. Trên cái trán đầy đặn của cô bé hơi rịn ra chút mồ hôi, Tương Tư cầm lấy chiếc khăn mềm yêu thương chấm chấm mồ hôi trên trán con. Cô ôm Nhất Nặc trong tay, siết thật chặt.
Cô không thể để cho Hà Dĩ Kiệt biết rõ sự tồn tại của Nhất Nặc. Đêm nay anh cũng đã đồng ý với cô rồi, anh sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Cô hiểu rõ tính anh, từ trước đến nay anh đã nói điều gì cũng sẽ không dễ dàng đổi ý, nhưng trong lòng cô vẫn đề cao cảnh giác. Mãi cho đến thời gian trôi qua được hơn một tháng, cuộc sống của cô vẫn gió êm sóng lặng như cũ, lúc này Tương Tư mới dần dần yên lòng – rốt cuộc lần này Hà Dĩ Kiệt đã không hề lừa gạt cô.
**********
Đỗ Phương Phương ở lại nhà họ Đỗ suốt nửa tháng trời. Cho tới khi bị Đỗ lão tướng quân cưỡng chế, yêu cầu, Đỗ Phương Phương liền bị Đỗ phu nhân tự mình đưa cô trở về nhà.
Ngày hôm đó Hà Dĩ Kiệt cố ý xin nghỉ không đi làm, đến sân bay để đón tiếp hai mẹ con cô. Tuy Đỗ Phương Phương đồng ý trở về nhà, nhưng vẫn trương ra cái vẻ mặt như cũ. Xe đi về đến nhà, ba người còn đang đi vào trong phòng khách, Đỗ Phương Phương liền ném chiếc túi da trong tay vào trên ghế sa lon, hất chiếc cằm lên đầy vẻ kiêu ngạo, nhìn sang Hà Dĩ Kiệt, mỗi chữ mỗi câu cô ta đều vênh mặt hất hàm mở miệng nói kiểu như sai khiến: “Hà Dĩ Kiệt, đây là tôi tha thứ cho anh trước, cho nên tôi không cho anh được đi vào phòng của tôi, tôi muốn hai chúng ta sẽ chia phòng ra ngủ riêng!”
Cả một phòng đang đầy ắp người hầu đều thoáng sửng sốt, sau đó lặng yên không một tiếng động, tự động lánh ra bên ngoài.
Bình luận