Ngoài cửa sổ xe trời vẫn còn đang mưa, cần gạt nước không ngừng gạt đi những giọt nước mưa. Cơn mưa lớn vẫn không ngừng dội nước xuống lớp kính chắn gió tạo thành dòng suối nhỏ.
Tương Tư hơi há miệng như muốn nói câu gì đó, môi vừa mới mấp máy, miệng vết thương đã đau nhói khiến cô run run khép môi lại. Giữa lúc này đột nhiên cô không sao nhịn nổi nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi, lăn xuống như mưa. Bọn họ muốn đưa cô đến chỗ nào đây? Cô không muốn mình phải chết một cách không rõ ràng thế này! Nặc của cô sẽ phải làm sao bây giờ?
Cô cảm thấy tuyệt vọng không nói ra được, trái tim của cô giống như cánh diều đứt dây chao đảo rồi rơi xuống nơi tận cùng tối đen, sâu thẳm.
Một đêm đen tối không biết đến bao giờ trời mới lại sáng.
Bình luận