Yêu tu cũng như vậy, càng là những động vật mạnh mẽ và ít ỏi, lột xác lại càng thêm đau đớn, đây chính là quy luật của vạn vật thế gian. Sinh vật có thể thoát khỏi quy luật này, chỉ có thể nằm ở bên ngoài lục giới, là sinh vật mà trời đất sinh ra, ví dụ như Phù Ly, Côn Bằng, Công Phúc.
Nhưng những sinh vật sinh bên ngoài lục giới cũng có kiếp nạn thuộc về bọn họ, nếu như không trải qua được một kiếp, người chết đạo tan, hóa thành kinh khí trở thành một phần của đất trời.
Cho nên sống cũng không dễ dàng, không ai có thể cao quý hơn ai.
Linh khí mạnh mẽ từ trán Phù Ly truyền vào trong thân thể Trang Khanh, một lần lại một lần giúp anh nối lại kinh mạch đã đứt, xương cốt đã vỡ vụn, linh khí của hai người quấn lấy nhau, không chỉ không hề có bất cứ bài xích nào, ngược lại hòa hợp giống như linh khí tới từ một người.
Ý thức của Trang Khanh đứng trong biển ý thức, cả người như tắm máu, bên tai đều là những lời nói bao hàm oán hận.
“Nhân loại thấp hèn, có tư cách gì nhận được thừa kế từ tộc Kim Long, long tộc chúng ta không có loại tạp chủng như thế.”
“Dù sao long tộc cũng không có chỗ cho ngươi dung thân, sao không chết trong bụng của ta, miễn chạy khắp nơi chịu khổ?”
“Ta hận cái dáng vẻ mọi chuyện đều dự tính kỹ càng của ngươi, ai sẽ làm bạn với loại người như ngươi chứ?”
“Ngươi lợi hại như vậy, tại sao lại không cứu hắn, tại sao người chết không phải là ngươi?”
“Tuy rằng ái khanh có tài cứu thế, nhưng trẫm không muốn người trong thiên hạ chỉ biết ái khanh lại không biết trẫm. Từ hôm nay trở đi, trong lịch sử sẽ không có người nào tên là Trang Khanh nữa.”
“Ngươi là người đàn ông không tim không phổi, ta hận người không thể chết đi.”
“Tại sao ngươi lại không chết đi?”
“Tại sao không chết đi?”
Trang Khanh mở mắt ra, nhìn thấy trong biển ý thức lộ ra từng khuôn mặt tràn đầy oán hận: “Tại sao tôi lại phải chết?”
Anh muốn sống, cho dù có chảy bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu khổ đi chăng nữa đều phải sống tử tế. Chỉ cần còn sống, mới có thể nhìn thấy càng nhiều phong cảnh, gặp được nhiều người, mới có thể làm cho anh gặp được con yêu quái ngu ngốc kia.
Còn sống thật tốt.
Cho dù tu chân giới đời sau không bằng đời trước, những đồng nghiệp dưới tay anh cũng không phải là những người có đầu óc, có tài năng, nhưng vẫn còn có một con yêu quái đợi anh tỉnh lại, đợi anh cùng cậu ăn cơm tối, cùng cậu đấu võ mồm.
“Tôi muốn sống, nhất định phải sống!”
Trường kiếm trong tay, anh vung kiếm chém tất cả các gương mặt thù hận, xoay người nhìn lại biển ý thức, bên ngoài có từng luồng từng luồng linh khí màu đỏ bao vây lấy biển ý thức của anh, muốn bảo vệ biển ý thức, không để nó tiêu tan.
Luồng linh khí này anh rất quen thuộc, là Phù Ly.
Linh khí màu đỏ xông tới, làm Trang Khanh đột phá chướng ngại tâm lý, như hổ mọc thêm cánh, không bị tâm ma quấy nhiễu nữa.
Cả Đông Hải gió mây cuồn cuộn, linh khí bốc lên, những long tộc khác cảm nhận được động tĩnh, toàn bộ đều đi ra khỏi tẩm điện của mình, nhìn sự biến hóa biển bên ngoài kết giới.
Có tộc nhân đang trải qua lần lột xác cuối cùng, nhưng ai lại có thể dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, giống như………giống như long hoàng ra đời.
Tộc trưởng tộc Thanh Long nhìn xuyên qua kết giới, nhìn những sinh vật biển vẻ mặt bất an ở bên ngoài, thở dài một tiếng. Từ sau khi Thanh Diễn làm ra những chuyện đó, tộc Thanh Long đóng cửa cung không ra ngoài, không dám chọc phiền phức.
Tuy rằng lần này không biết là hậu bối của tộc nào lịch kiếp lột xác cuối cùng, nhưng linh khí thiên địa tản ra, bốn biển đều cảm giác được, có thể nhận thấy rằng nếu như con rồng này lịch kiếp thành công, sẽ mạnh mẽ tới mức nào, cũng có khả năng được phong làm long hoàng.
Ông quay đầu lại nhìn tộc nhân đằng sau mình, mở lòng bàn tay ra.
Long tộc nội đấu nhiều năm như vậy, đã suy yếu tới mức độ này, nếu như thực sự xuất hiện một vị thiên tài, có lẽ sẽ trở thành cơ hội cuối cùng bảo toàn long tộc.
Ấn Thanh Long ở trong lòng bàn tay tộc trưởng tản ra ánh sáng màu xanh, đây đại diện cho lời chúc phúc của của tộc Thanh Long, chỉ mong có thể hỗ tợ một phần sức lực cho tộc nhân này.
“Tộc trưởng.” Vẻ mặt Thanh Nguyên ngưng trọng nhìn động tĩnh dưới đáy biển, ánh sáng của trân châu chiếu rọi trên mặt hắn, làm cho khuôn mặt hắn thoạt nhìn vô cùng tái nhợt: “Gần mấy trăm năm nay, người duy nhất có thể lột xác chỉ có Trang Khanh, không nhắc tới việc hắn không hòa thuận với tộc Thanh Long ta, chỉ cần nhắc tới việc trên người hắn có một nửa dòng máu con người, hắn sẽ không thể vượt qua lần lột xác này được. Sao ngài lại phải lãng phí linh lực của ấn ký, làm chuyện này vì hắn?”
Bọn họ là long tộc thuần khiết, lần lột xác cuối cùng không thể dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, không ngờ Trang Khanh lại có thể có bản lĩnh lớn tới như thế. Nhưng động tĩnh có lớn hơn thế nữa thì có tác dụng gì, huyết mạch đã định sẵn là hắn không thể vượt qua nổi. Địa vị của nửa người nửa rồng trong tộc không cao, có một nửa nguyên nhân là do trong mắt long tộc, thân phận của con người thấp hèn, còn có một nửa nguyên nhân là do, trong tất cả ghi chép của long tộc, không có bất cứ tộc nhân nửa người nửa yêu nào có thể vượt qua lần lột xác thứ ba.
Tộc trưởng không hề thu hồi tộc ấn lại, ông nhìn thấy ấn ký bay lơ lửng giữa không trung, im lặng không nói. Từ khi thần thú Thương Long ngã xuống, long tộc không thể bấm đốt ngón tay tính ra đường thiên địa, còn liêp tiếp gặp phải vài lần tiến công. Trực giác nói với ông, nếu như lần này Trang Khanh lột xác thành công, có lẽ long tộc sẽ có một con đường sống, ông không biết con đường sống này là gì, nhưng ông vẫn lựa chọn làm theo trực giác.
Nếu như long tộc bị diệt, ấn Thanh Long giữ lại còn có tác dụng gì?
Ánh sáng xanh vụt qua hải vực xa xôi, đáp xuống cung Kim Long, bao vây quanh trán của một rồng một thỏ, ánh sáng vàng trên người Kim Long lại mạnh thêm một phần.
Sau đó lại có thêm hai tia sáng khác bay tới, một đen, một lam.
Tộc trưởng tộc Xích Long ngẩng đầu nhìn mặt biển, ngay khi ông nhìn thấy tộc Tử Long và Bạch Long đều dâng lên ấn kí, lại nhìn cung điện lạnh lùng đằng sau mình, dâng lên tộc ấn của tộc Xích Long.
Tộc ấn ở giữa, mang theo sự cầu nguyện của tộc nhân, nguyện Kim Long hóa hình thành công, bay lượn trên chín tầng mây.
Bốn biển cuồn cuộn giờ phút này trở nên yên tĩnh, sóng gió trên mặt biển đột nhiên ngừng lại, giống như một chiếc gương phẳng lặng, im lặng tới mức làm người ta bất an.
Những yêu thú đang tu luyện mở mắt ra, những tu sĩ đang ngồi thiền cũng ngưng thần lắng nghe, tất cả mọi người đều cảm nhận được linh khí của trời đất khác thường. Hình như là có thứ gì đó sắp hiện thế, lại giống như có thứ gì đó sắp mất đi.
Sống và chết, chỉ cách nhau một đường.
Tất cả lãnh đạo ban ngành ngồi cùng với nhau, trước mặt bọn họ là mấy màn hình lớn, bọn họ nhìn mặt biển tĩnh lặng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều đang đợi, đợi kết quả cuối cùng.
Ngoài cung Kim Long, vô số yêu quái thủy tộc đang quỳ bên ngoài kết giới, bọn họ đợi Long Vương của tộc Kim Long tỉnh lại.
Chém thù hận diệt oán khí, Trang Khanh cảm thấy kiếm trong tay mình càng ngày càng nhanh, linh khí quanh thân càng ngày càng thông thuận, tựa như cả thế giới đều bị anh khống chế, chỉ cần không buông tay thì vẫn còn một biển ý thức thanh tịnh.
“Trang Tiểu Long.” Ảo ảnh trước mắt biến thành dáng vẻ của Phù Ly, khuôn mặt tái nhợt của cậu tràn ngập uất ức, “Anh muốn giết tôi sao?”
Mũi kiếm của Trang Khanh run rẩy, sắc mặt của Phù Ly càng thêm tái nhợt: “Anh mau đi cùng tôi, tôi mang anh ra ngoài.”
“Cậu tới nơi này làm gì?”
“Tôi tới cứu anh.” Phù Ly tức giận nói, “Anh tẩu hỏa nhập ma rồi, anh còn không biết sao?”
Trang Khanh cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà ngươi không phải cậu ấy.”
Kiếm vung lên, “Phù Ly” trước mắt bị anh chém đứt đầu, biến mất không còn.
“Cậu ấy sẽ không lộ ra dáng vẻ tủi thân như vậy.” Trang Khanh kéo kiếm, bước lên con đường dưới chân, từng bước, từng bước đi ra khỏi biển ý thức. Trước mắt bỗng nhiên rực rỡ ánh sáng, anh mở mắt ra, nhìn thấy con Hống lông trắng gần như không còn khoảng cách với mình.
Linh khí màu đỏ ôn hòa ban nãy trong thân thể là linh khí thần thức của Phù Ly? Nhưng giờ phút này anh cũng không rảnh để suy nghĩ quá nhiều, bởi vì cảm giác xương thịt sinh ra một lần nữa cũng không hề dễ chịu.
Vô số linh khí dũng mãnh toàn bộ nhập vào trong thân thể anh, xương cốt, máu thịt sinh trưởng từng chút một, giống như sống lại.
Ánh sáng thần kỳ sáu màu sắc vây xung quah, dường như cũng cảm nhận được thân rồng bắt đầu hồi phục, tất cả đều lao vào người Trang Khanh.
Phù Ly mở mắt ra, suýt chút nữa chân mềm nhũn tự biến mình thành một quả cầu lông lăn ra ngoài.
Đuôi vàng, vuốt vàng, thân vàng, vảy vàng, ánh sáng vàng quấn quanh từng chút một, cuối cùng quấn lấy đôi sừng rồng, đôi sừng trồng trước đây chỉ mới vừa phân nhánh đột nhiên bắt đầu cao vút lên, trở thành một đôi sừng rồng vô cùng oai phong.
Kim Long thét dài một tiếng, giữa trời đất rơi xuống vô số hạt mưa.
Kim Long lột xác thành công.
Đàn cá ở bốn biển nhảy lên khỏi mặt nước, reo hò vui mừng. Chim sẻ nhỏ trên ngọn cây nhẹ nhàng bay lượn, bách thú quỳ lạy, gà vàng báo hiệu trời sáng, mặt trời phương Đông vừa mới ló rạng, mây cát tường đỏ rực phía chân trời.
“Long hoàng………” Tộc trưởng tộc Thanh Long sững sờ nhìn Đông Hải, quỳ xuống đất hành lễ, hóa thành hình rồng, bơi về hướng Đông Hải.
Những Thanh Long khác cũng cảm nhận được luồng khí uy quyền này, hoàn toàn bái phục quỳ rạp xuống đất.
Trong phòng họp các ban ngành, nhóm lãnh đạo tóc bạc trắng kích động vỗ tay, nhảy nhót như đứa trẻ.
Nhân viên ở ban quản lý kiên trì suốt cả một đêm, toàn bộ đều vui mừng khóc lên, ôm chầm lấy nhau.
Bên ngoài vui mừng, trong cung Kim Long lại đặc biệt im lặng, Phù Ly ngẩng đầu nhìn con Kim Long cực lớn ánh vàng rực rỡ này, vươn móng vuốt lông trắng muốn sờ mũi rồng, Kim Long gục đầu xuống, đưa mũi tới trước mặt cậu.
Phù Ly vỗ vỗ mũi anh, giống như bố mẹ đang khen ngợi đứa con của mình, giọng nói đặc biệt dịu dàng và tự hào: “Anh làm tốt lắm.”
Cậu không thích những động vật không lông, trơn bóng, long tộc cũng nằm trong top ba danh sách những sinh vật mà cậu ghét. Nhưng giờ phút này cậu cảm thấy, cậu không thích long tộc không chỉ vì bọn họ không có lông, mà còn vì bọn họ trông rất xấu.
Con Kim Long trước mắt này lại vô cùng xinh đẹp, vảy rồng trên người giống như ánh mặt trời hội tụ mà thành, đẹp tới nỗi làm cho cậu không thể rời mắt.
Có lẽ tất cả các sinh vật trên thế giới này đều có một mặt xinh đẹp, chẳng qua do cậu chưa nhìn thấy mà thôi.
Trang Khanh nhất định là con rồng có giá trị nhan sắc đỉnh cao của long tộc.
“Lên đây.” Trang Khanh quăng Phù Ly lên đầu mình, không hề cảm thấy mình đã làm chuyện kinh thiên động địa, chuẩn bị mang Phù Ly đi làm.
Nhưng sau khi anh bơi ra khỏi cung Kim Long, phát hiện ở bên ngoài kết giới cung điện có rất nhiều rồng và yêu tu thủy tộc đang quỳ, anh im lặng.
Mà khi tất cả rồng và yêu tu thủy tộc chờ Kim Long hiện thế nhìn thấy trên đỉnh đầu Kim Long có một con chó nhỏ trắng muốt đang ngồi, cũng im lặng.
Long hoàng trong tưởng tượng của bọn họ, nên cưỡi kim quang cùng với mây cát tường bay ra, uy nghiêm nhận sự quỳ bái của bọn họ, chứ không phải tùy ý nhàn nhã bơi ra, trên đầu còn có một con chó nhỏ, hơn nữa lại là một con chó rất béo.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Trang Khanh hóa thành hình người, vẫn là dáng vẻ người đàn ông tinh anh mặc âu phục thắt cà vạt kia, chẳng qua trong tay ôm một con chó mập, hình tượng lạnh lùng cao ngạo lại bị tổn hại hơn phân nửa.
“Chúc mừng long hoàng lột xác thành công.” Tộc trưởng các long tộc ở bên ngoài được xưng là Long Vương, nhưng trong giờ phút này, bọn họ đều vui lòng hành lễ trước mặt Trang Khanh.
Long tộc đã rất nhiều năm không có long hoàng, không ai có thể ngờ rằng, kẻ nửa rồng nửa người như Trang Khanh, lại nhận được sự thừa kế mạnh mẽ của long tộc như thế, sau khi thành công lột xác, còng mang theo uy quyền mà chỉ có long hoàng mới có.
Phù Ly truyền linh thực toàn thân cho Trang Khanh, mệt tới mức cử động một cái cũng cảm thấy phiền, nhìn thấy cả đám đông quỳ dưới đáy biển, cảm thấy tri thức về yêu sinh của mình như xảy ra vấn đề. Đêm qua cậu còn lo Trang Khanh không mọc ra sừng rồng xinh đẹp phải chịu sự cười nhạo của các con rồng khác, không ngờ rằng trời vừa sáng, những con rồng kia đã trực tiếp quỳ gối trước mặt Trang Khanh.
“Long tộc các anh có quy củ sau khi lột xác thành công sẽ được mọi người bái lạy một lần sao?” Chân trước của Phù Ly đặt lên vai Trang Khanh, nhỏ giọng nói, “Quy của của tộc các anh cũng thật đặc biệt.”
Trong đầu óc Trang Khanh có rất nhiều trí nhớ được kế thừa có liên quan tới long tộc, còn chưa xem xét được toàn bộ, sau khi nghe được Phù Ly nói ra câu này, tâm tình cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng gật gật đầu.
Cậu nói gì thì là như thế.
“Mọi người về cả đi.” Trang Khanh điều chỉnh tư thế tay một chút, làm cho Phù Ly nằm thoải mái hơn, “Ân được các tộc tương trợ ngày hôm nay, Trang Khanh sẽ ghi nhớ trong lòng.”
“Không dám, không dám.” Mấy tộc nhân có thù cũ với Trang Khanh cười khổ, “Chúng ta hành sự mê muội, làm cho khi còn bé bệ hạ chịu nhiều khổ, trong lòng vô cùng hổ thẹn, có ân gì để nói đâu?”
“Chuyện cũ đã qua, nhắc lại cũng vô ích. Chỉ cần mọi người tuân thủ điều lệ của ban quản lý, Trang mỗ sao có chỗ nào bất mãn được.” Trang Khanh nhìn những người này vẫn còn quỳ tại chỗ không nhúc nhích, nghiêm mặt nói, “Mời mọi người đứng dậy, lần này Trang mỗ lột xác, không biết có dẫn tới sự thay đổi của hải lưu hay không, còn mong mọi người giúp tôi xem xét qua một lần.”
“Chúng thần lĩnh mệnh, bệ hạ lột xác thành công, vẫn nên nghỉ ngơi cẩn thận.” Tộc trưởng tộc Thanh Long hành lễ một lần nữa, nhìn con chó trong lòng Trang Khanh, đã đoán ra được thân phận của con chó này, cũng hành lễ với con chó một cái, “Tại hạ sẽ sắp xếp tộc nhân, tới các vùng lũ lụt tra xét, tuyệt đối sẽ không làm những sinh vật vô tội bị thương.”
“Chúng thần cũng lĩnh mệnh.” Những long tộc khác cũng phản ứng lại, tuy rằng Trang Khanh trở thành long hoàng làm cho bọn họ có chút xấu hổ, nhưng những năm nay long tộc vẫn luôn không có người đáng tin cậy, thiên đạo khó dò, hiện tại cuối cùng bọn họ cũng có một long hoàng, trong lòng bọn họ yên ổn hơn rất nhiều.
Loại cảm giác này giống như mọi người đều cảm thấy trời sắp sập, kết quả lại đột nhiên xuất hiện một người vóc dáng cao lớn chống đỡ, không cần quan tâm người có vóc dáng cao kia là ai, bọn họ đều sẽ không ghét bỏ.
Nhìn thấy những long tộc và yêu tu thủy tộc cung kính lui xuống, Phù Ly mới nói: “Giỏi thật, Trang Tiểu Long, thì ra anh thành boss lớn long tộc rồi, bọn họ còn gọi anh là bệ hạ!”
Trang Khanh vuốt vẻ cái đầu lông xù xù của cậu: “Chỉ là một cách gọi thôi, đừng coi như là thật.” Anh hóa thành rồng một lần nữa, quăng Phù Ly lên đầu, bơi ra khỏi Đông Hải.
Phong Thụy Trọng ngồi phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm phía chân trời ngẩn người. Khi hắn tặng túi Càn Khôn đã đưa nhầm quà, đưa chiếc sừng của thánh thú Thương Long trấn thủ một phương cho một con rồng còn chưa hoàn toàn lột xác, lần này phiền phức lớn rồi.
Trong chiếc sừng rồng ấy, có một phần được kế thừa của Thương Long, dựa vào năng lực của những con rồng hiện tại, căn bản không thể chịu nổi sự truyền thụ mạnh mẽ như vậy, kết quả cuối cùng không phải nổ tan xác mà chết thì chính là biển ý thức hỗn loạn biến thành một con rồng điên hoàn toàn mất đi lí trí.
“Ta thấy ngươi chính là đồ óc heo!”
Người đàn ông ngồi sau hắn cách đó không xa vỗ bàn nói: “Đó là bạn của Tiểu Ly, nếu như xảy ra chuyện gì, cả đời này ngươi đừng mong nó tha thứ cho ngươi.”
Phong Thụy Trọng bị mắng không dám ngẩng đầu, hắn cũng không dám tin mình lại phạm sai lầm thế này, lẽ nào khi tặng quà hắn chỉ chú ý tới Phù Ly nên không chú ý tới rốt cuộc mình đã quăng ra những thứ gì?
“Ngươi mắng ta thì mắng ta, sao lại lôi cả mình vào mắng?” Phong Thụy Trọng nhỏ giọng nói.
Người đàn ông bị lời này của hắn làm cho vô cùng tức giận, lại đập một cái vỡ tan cái bàn: “Không được, ta nhất định phải đi giúp con rồng này độ qua kỳ lột xác.”
“Ngươi không muốn sống nữa sao, khó khăn lắm mới tránh được kiếp nạn lớn, lẽ nào muốn làm cho………….chú ý, tặng luôn mạng mới cam tâm?”
“Chẳng lẽ lại làm cho Tiểu Ly hận chúng ta?!” Người đàn ông kéo cửa đi ra ngoài, chính vào lúc này, trời mưa xuống, hào quang phương Đông cuồn cuộn, rõ ràng là trời hiện điềm lành.
Người đàn ông dừng bước chân, hắn có chút không dám tin nói: “Kế thừa……..thành công rồi?
Sừng Thanh Long đã để ở chỗ họ hơn năm nghìn năm, cũng không tìm được con rồng hữu duyên, Phong Thụy Trọng không cần thận tặng nhầm quá, không ngờ lại thành công, trò đùa gì thế này?
Phong Thụy Trọng vươn tay ra bên ngoài cửa sổ, dở khóc dở cười, một lúc sau đột nhiên chỉ lên trời: “Ta đậu má trời xanh giảo hoạt này, ngươi đang đùa chúng ta sao?”
Trời xanh giảo hoạt không để ý tới hắn, vẫn mưa như cũ, dường như đang chúc mừng vua của thủy tộc ra đời.
Nhưng mà vua của thủy tộc được vạn người chú ý giờ phút này đang ôm một con Hống toàn thân trắng muốt, đứng xếp hàng ở bên ngoài một quán bán đồ ăn sáng.
Quán ăn sáng này vô cùng nổi danh, khi Trang Khanh ôm Phù Ly qua đó, Phù Ly nói nhiều người xếp hạng như vậy, chắc chắn là mùi vị sẽ rất ngon, Trang Khanh liền ôm cậu tới xếp ở cuối hàng ngũ.
Cho nên vua của thủy tộc có gì giỏi đâu, đi mua đồ ăn sáng ở quán ăn nổi tiếng cũng phải xếp hàng mua đồ như thường.
Trang Khanh cúi đầu nhìn Phù Ly mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Tiểu Long: Hoàng đế không sang trọng nhất trong lịch sử long tộc.
Bình luận