Niên Thú tức giận thở mạnh, còn không quan tâm tới dùng chữ “ngô”.
“Niên Thú không sợ pháo trúc sao?” Phù Ly thực sự không biết chuyện này, cậu hơi quay đầu về phía Trang Khanh, “Truyền thuyết ở nhân gian lừa tôi sao?”
Trang Khanh: “…..”
“Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng, anh đi cứu mấy người kia trước đã, hình như vẫn còn có hơi thở sự sống, tôi sẽ bắt con Niên Thú này lại.” Xử lý con Niên Thú này đối với Phù Ly không hề khó, chỉ một lát Niên Thú đã bị roi trong tay cậu trói chặt, trừ mở miệng mắng người, Niên Thú đã chẳng thể làm gì khác.
“Ngươi là long tộc vậy mà lại có thể cùng nhân loại thông đồng làm chuyện bẩn thỉu, thực sự làm mất hết thể diện của yêu tộc!” Niên Thú thấy Phù Ly không để ý tới hắn, quay đầu bắt đầu mắng Trang Khanh, “Nếu như ngươi bằng lòng giết nhân loại này, ta sẽ đồng ý nhường cho ngươi quả tim mềm nhất trên người nhân loại cho ngươi.”
Niên Thú rất ít khi tiếp xúc với long tộc, nhưng hắn đã từng nghe truyền thuyết về long tộc, thực lực của long tộc mạnh mẽ, ăn, mặc, ở, đi lại không gì không giỏi. Tục Truyền mấy nghìn năm trước, có yêu tu dâng trái tim của con người sinh ngày mồng bảy tháng bảy cho Long Vương, làm Long Vương đặc biệt vui vẻ, ban cho hắn một bộ công pháp tu luyện vô cùng cao thâm.
Từ trước tới giờ long tộc khinh thường con người, tại sao con rồng có hơi thở mạnh mẽ này lại đi chung với một con người?
“Tên ngu ngốc này từ vùng quê nào tới vậy?” Chu Lộ đã an toàn rung rung lông dính máu trên người, “Thế đạo hiện giờ đã sớm thống nhất, còn muốn ăn thịt người ăn thịt yêu, sao mày không tự ăn luôn mình đi?”
“Con chim vô tri, ngô đang nói chuyện với Long Quân, há lại có phần cho ngươi xen miệng vào?” Tuy rằng Niên Thú trông ghê tởm, nhưng khi nào muốn lấy lòng ai đó, hắn vẫn rất thức thời.
“Ông đây là quốc bảo!” Chu Lộ vẫy vẫy cánh, mấy cái lông dính máu rơi xuống trên nền tuyết.
“Nuốt cái này đi.” Phù Ly lấy ra một viên thuốc, quăng về phía Chu Lộ, Chu Lộ dùng móng vuốt bắt lấy, nghi ngờ nhìn Phù Ly, “Đây là thuốc gì?”
“Yên tâm đi, tuy rằng tôi cũng từ nông thôn tới, nhưng ăn loại thuốc này không chết được đâu.” Phù Ly cau mày, giọng điệu lãnh đạm.
“Đậu má, con thỏ cậu hẹp hòi quá đấy, tôi mắng Niên Thú chứ không mắng cậu.” Chu Lộ ngửi ngửi mùi thuốc thơm ngát, nuốt ước miếng, nuốt thuốc vào bụng.
Ai biết đước sau khi thuốc vào bụng, vết thương trên người hắn không chỉ tốt hơn phân nửa, ngay cả tu vi cũng bắt đầu mơ hồ tăng lên, hắn không nhịn được hỏi: “Đây là thuốc gì?”
“Bổ Khí Đan.” Phù Ly không có thời gian quan tâm tới Chu Lộ, cậu bận xử lý Niên Thú xong còn về nhà xem Xuân Vãn tết âm lịch.
Tuy rằng mấy năm trước cậu thường thường trốn trong dân cư xem tin tức thời sự, nhưng vì lễ mừng năm mới rất quan trọng với con người, cho nên thời điểm năm mới cậu đều tự giác tránh đi thời khắc con người đoàn tụ.
Năm nay là lần đầu tiên cậu được xem Xuân Vãn, buổi trưa ăn cơm xong, cậu đưa chú Phong và đại vương tới biệt thự của Trang Khanh, ôm ti vi đợi Xuân Vãn bắt đầu, bây giờ tự nhiên xuất hiện một con Niên Thú làm phiền cậu, phá vỡ tâm tình tuyệt vời của cậu.
Ba từ “Bổ Khí Đan” nhẹ nhàng làm cho Chu Lộ sợ tới mức thiếu chút nữa không túm nổi cành cây trực tiếp đâm đầu xuống tuyết, hắn vừa mới nuốt một viên Bổ Khí Đan rất đắt.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao nhiều con người thích quỳ xuống nhận cha nuôi như vậy, cảm giác sung sướng khi không làm mà hưởng này, thực sự quá to lớn.
Không không không, là một quốc bảo, sao hắn có thể có ý tưởng sa đọa hủ bại tới vậy được.
Gian khổ phấn đấu, tự lực cánh sinh!
“Ngươi không phải người?” Niên Thú phát hiện manh mối từ cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt hắn kinh sợ nhìn Phù Ly, dường như đang nhìn một quái vật. Một yêu quái thực lực vô cùng mạnh, nhưng lại không mang theo chút yêu khí, tu vi phải đáng sợ tới mức nào?
“Tôi có phải người hay không quan trọng sao?” Phù Ly lấy xích trói yêu quái mà ban quản lý thống nhất phân phát, trói hắn ta lại.
“Xin lỗi, ta tới muộn.” Bên ngoài kết giới có một người phụ nữ tóc dài tới eo, vẻ mặt dịu dàng đi vào.
Dung mạo của người phụ nữ này không hề xinh đẹp, nhưng trong mắt dường như chứa đựng cả mùa xuân, dịu dàng và bao dung.
“Cô là ai?” Phù Ly ngửi được linh khí nồng đậm trên người người phụ nữ này, cô không giống như yêu quái, mà gần giống như “thần” mà con người hay nhắc tới.
Nhưng trên thế gian này chẳng hề có thần, cái gọi là thần, chẳng qua chỉ là linh thể hình thành từ ý niệm và sự tế bái của con người.
“Ra mắt đạo hữu.” Người phụ nữ cười dịu dàng một cái với Phù Ly, nụ cười của cô làm cho Phù Ly nhớ tới từ ngữ “mẹ”, nét cười mà cậu đã từng nhìn thấy trên khuôn mặt vô số người mẹ loài người.
“Tại hạ tên là Niên Sơ Nhất.” Người phụ nữ tên Niên Sơ Nhất này giải thích lý do mà mình tới, “Con người cho rằng ngày đầu năm mới là ngày bắt đầu của tất cả hi vọng đẹp đẽ, cho nên thời cổ đại có đế vương phong ta là Xuân Thần, đạo hữu gọi ta là Niên Sơ Nhất được rồi.”
“Sơ Nhất?” Phù Ly ngủ say gần hai nghìn năm, cũng không biết nhân gian còn có vụ “người tạo thần”, cậu quay đầu nhìn Trang Khanh, Trang Khanh đã đưa những con người hôn mê ra ngoài kết giới, cả hai đứa nhỏ bị dọa ngốc kia cũng bị anh xóa bỏ trí nhớ, đang vui vẻ chơi pháo bông bên ngoài.
“Long Quân đại nhân, mấy trăm năm không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Sơ Nhất nhìn Trang Khanh đi từ ngoài vào trong kết giới, bước lên trước thi lễ.
“Tất cả đều tốt.” Trang Khanh nhìn Niên Thú bị Phù Ly trói lại, “Cô tới vì hắn ta sao?”
“Vâng,” Sơ nhất gật đầu, “Ý nghĩa tồn tại của ta, chính là xua đuổi Niên Thú hung ác, mang lại một năm mới bình an cho con người.”
Niên Thú sẽ vĩnh viễn không chết, mỗi năm hắn sẽ chết một lần nhưng khi cảm nhận được hương vị của năm mới, hắn sẽ sống lại lần nữa. Niên Thú sinh ra từ sợ hãi và dục vọng của con người, Sơ Nhất lại sinh ra từ hi vọng, trí tuệ, dũng cảm.
Sơ Nhất đi tới bên cạnh Phù Ly, hành lễ với cậu: “Phiền đạo quân bắt Niên Thú giúp tôi rồi.”
Niên Thú nhìn thấy Sơ Nhất, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng vô tận: “Thật đáng thương cho Xuân Thần, cho dù ngươi giết được ta rồi thì có thể làm gì, đợi giờ này năm sau, ta vẫn có thể tái sinh. Chỉ cần con người có dục vọng tham lam, ta sẽ vĩnh viễn bất diệt.”
“Có dục vọng mới có theo đuổi, có theo đuổi mới có hi vọng.” Sơ Nhất không bị lời của Niên Thú kích động, cô đưa tay đặt lên đỉnh đầu Niên Thú, Niên Thú gào thét rồi biến mất dưới tay nàng.
Xích trói yêu rơi xuống mặt đất, dường như Niên Thú chưa từng tồn tại.
Làm xong mọi chuyện, Sơ Nhất mỉm cười nhìn Phù Ly: “Tuy rằng lần đầu gặp gỡ, nhưng ta lại ngửi được mùi hương của đồng loại trên người đạo hữu.”
Cô sinh ra do ý niệm của con người, e rằng vị yêu quái tu vi cao thâm trước mắt này cũng là do mượn một đường thiên cơ nào đó mà có được thân thể. Mấy trăm năm trước, linh khí thiên địa mỏng manh, Niên Thú không thể ngưng tụ thành hình, mà cô cũng luôn ngủ say trong đất trời. Năm nay không biết vì sao, Niên Thú lại được sinh ra, mà cô cũng chỉ có thể chống đỡ thân thể không đủ linh khí, đi tìm Niên Thú khắp nơi.
Con người đã không gửi gắm thần tiên cứu vớt, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô sẽ tiêu tán trong đất trời, không thể tồn tại vĩnh viễn.
Đạo hữu này không giống như vậy, sau khi thành hình không dựa vào ý niệm của những sinh linh khác để sống, như vậy thật tốt.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Sơ Nhất càng thêm dịu dàng: “Lời của ta có nhầm lẫn, mong đạo hữu đừng để tâm. Bây giờ Niên Thú đã bị trừ, ta cũng nên quay về rồi.”
“Có lẽ cô đã rất lâu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của nhân gian rồi, tôi và Trang Khanh dẫn cô đi xung quanh xem nhé.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Sơ Nhất, Phù Ly nhói lòng, quay đầu nhìn Trang Khanh, “Có được không, Trang Tiểu Long?”
“Không cần đâu.” Sơ Nhất lắc đầu, “Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng dáng vẻ bây giờ của ta, nhiều lắm cũng chỉ chịu đựng được một canh giờ…..”
“Một canh giờ có thể đủ để đi ngắm rất nhiều thứ.” Trang Khanh đi tới bên cạnh Phù Ly, trên mặt không có cảm xúc, “Đi thôi.”
Sơ Nhất nhìn đèn đường sáng rực bên đường, khóe môi khẽ rung, một lúc sau mới nói: “Cảm ơn.”
Đèn đường sáng như mặt trời, tòa nhà lớn cao ngất, xung quanh có thể nhìn thấy người đi đường và xe cộ, còn có cả những đứa trẻ mặc quần áo giày cộm nhưng trên mặt tràn đầy hạnh phúc, làm cho Sơ Nhất nhìn thấy một nhân gian hoàn toàn khác.
Không có giết chóc, không có người đói chết khắp nơi, không có đau đớn và bi thương, cả thế giới phồn hoa như phù mộng, chỉ cần chạm một cái là có thể tỉnh lại.
“Hiện nay mỗi người….đều có thể ăn thịt sao?”
“Đúng rồi, cuộc sống của phần lớn con người tại quốc gia này cũng không tệ, ăn no, mặc ấm, nhưng vẫn có rất nhiều phiền não nho nhỏ.” Phù Ly gật đầu.
“Thật sao, có thể ăn no mặc ấm, thật tốt.” Sơ Nhất nhìn đứa trẻ bị ngã bên đường, muốn vươn tay ra đỡ nhưng động tác của bố mẹ đứa trẻ nhanh hơn, cẩn thận ôm đứa trẻ vào lòng.
“Ngày tôi chìm vào trong giấc ngủ say, rất nhiều đứa trẻ đều không có cơm ăn.” Sơ Nhất cười nhìn theo một nhà ba người đi xa, ý cười bao dung nơi khóe mắt không thể nào giấu được, “Như bây giờ cũng thật tốt.”
Một người ăn mày ăn mặc có chút cũ bẩn đứng ở trước cửa, mấy người trẻ tuổi nhét một túi đồ ăn lớn vào trong tay ông ta, người ăn mày nói chúc mừng năm mới.
Mấy người trẻ tuổi mặc quần áo gọn gàng đẹp đẽ cười rồi rời khỏi.
“Bọn họ là con cháu quý tộc sao?”
“Không phải, bọn họ chỉ là mấy người trong số rất nhiều người trẻ tuổi bình thường khác.” Phù Ly lắc đầu, “Quốc gia này có rất nhiều người trẻ tuổi giống như vậy, đương nhiên, cũng có những đứa trẻ không tốt.”
Sơ Nhất chỉ cười, gần như tiếc nuối không muốn rời mắt, cô muốn nhìn thế gian này nhiều hơn nữa, cho dù chỉ nhiều thêm một chút thôi, cũng tốt lắm rồi.
Phù Ly và Trang Khanh dẫn Sơ Nhất tới quảng trường lớn, trên quảng trường người tới người lui, nam nữ nắm tay cùng nhau bước đi, tình cảm khăng khít.
“Bọn họ có thể như vậy sao?” Sơ Nhất nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau, trong mắt có kinh ngạc nhưng không có tò mò.”
“Tự do yêu đương, không cần cha mẹ hoặc người mai mối.” Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm màn hình lớn, “Đa số người đều có cơ hội chọn con đường đi của chính mình.”
Sơ Nhất nhớ tới rất lâu, rất lâu về trước, có một cô gái nhỏ hơn mười tuổi, bị cha mẹ gả cho một người đàn ông mà mình không yêu, sau khi thành hôn bị người đàn ông đó không đánh thì mắng nhiếc, cuối cùng nhảy xuống hồ lạnh băng trong đêm năm mới.
Trừ nhẫn nại hoặc tử vong, người con gái đó không còn sự lựa chọn nào khác.
“Như vậy rất tốt.” Sơ Nhất gật đầu, “Thực sự rất tốt.”
Buổi tối nay, trừ bỏ việc nói tốt, gần như cô không còn thêm câu nào để nói nữa. Thế giới này không hề hoàn mỹ nhưng rất nhiều thứ đều tốt, ăn no, mặc ấm, cho dù là nam hay nữ đều có quyền tự do lựa chọn.
Sơ Nhất đứng ở quảng trường rất lâu, cô cảm thấy hứng thú với tượng điêu khắc ở quảng trường, đèn neon trong sách, trong mắt cô ngay cả màn hình lớn cũng rất mới lạ.
“Nếm thử những thứ này xem.” Phù Ly xách rất nhiều gói tới, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt. Khoai sấy, kẹo bông gòn, hạt dẻ ngào đường, bánh quy, chocolate, hạt dưa, đậu phộng, vân vân, cái gì cũng có.
“Cảm ơn.” Sơ Nhất nhận lấy đồ ăn vặt, nụ cười ấm áp.
Một canh giờ bằng với hai tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ rất dài nhưng cũng rất ngắn. Thời điểm khi kim giờ sắp chỉ tới số tám, Sơ Nhất đứng từ trên ghế dậy, cười nói: “Năm nay, tôi không thể đón giao thừa với con người rồi.”
Phù Ly lấy trong túi ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Sơ Nhất: “Ở chỗ tôi có Ngưng Hồn Đan, cô ăn vào có lẽ còn có thể chống đỡ được thêm một thời gian.”
“Không cần đâu.” Sơ Nhất cười lắc đầu, “Đất đai của quốc gia này quá lớn, thứ ta muốn nhìn rất nhiều. Chẳng qua biết rằng quốc gia này không còn chiến tranh loạn lạc, người chết đói khắp nơi, là ta yên tâm rồi. Đợi năm sau, năm sau ta có thể tới, hai người có thể dẫn ta tới nơi khác xem thử, được không?”
Trang Khanh im lặng gật đầu.
Phù Ly đọc địa chỉ biệt thự nhà Trang Khanh, “Chúng tôi ở nơi này, năm sau khi cô tỉnh lại, nhất định phải tới tìm chúng tôi.”
Sơ Nhất cười gật đầu, nếu như cô có thể tỉnh lại được.
“Tình cảm của Long Quân và Phù đạo hữu thật tốt.” Sơ Nhất mở tay ra, một thứ trong suốt như băng xuất hiện trong lòng bàn tay cô, “Đây là ngọc xuân, là thứ mang theo hi vọng và chúc phúc ngưng kết thành, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng nó rất đẹp.”
Cô đặt ngọc xuân vào trong bàn tay Phù Ly, cười khẽ với cậu: “Đáp lễ cho việc đạo hữu mời ta ăn đồ ăn vặt.”
Giờ khắc này, Phù Ly nhìn thấy được sức sống và sự sống thuộc về mùa sông ở trên người cô.
Phù Ly không biết có nên nhận lấy món quà này không, lén lút nhìn Trang Khanh một cái. Vẻ mặt Trang Khanh có chút phức tạp, khẽ gật đầu với Phù Ly.
“Cảm ơn.” Nắm chặt ngọc xuân trong tay, Phù Ly đứng dậy nói: “Tôi đưa cô về nhà, hoan nghênh cô làm khách năm mới của chúng tôi tôi.”
Thân thể Sơ Nhất đã dần dần trở nên trong suốt, thậm chí có con người còn đi xuyên qua thân thể của cô, nhưng chẳng qua không ai nhìn thấy được cô, cũng không biết mùa xuân đã tới rồi.
Sơ Nhất biết, không phải về nhà mà là do linh khí không đủ nên rơi vào ngủ say. Nhưng cách nói ấm áp này, làm chô vui vẻ cười ra tiếng, “Được, có cơ hội tôi nhất định sẽ tới. Tôi chỉ về nhà thôi, xin hai vị dừng bước, không cần tiễn thêm đâu.”
Bóng dáng của cô càng ngày càng mờ, chưa qua mấy phút, chỉ còn lại một đường viền mơ hồ, Phù Ly thoáng nhìn ra cô đang cười.
“Năm đó gặp gỡ Long Quân, Long Quân vẫn còn cô độc một mình, hôm nay nhìn thấy Long Quân như thế, thực sự may mắn. Đợi năm sau gặp lại hai vị, đã là xuân muộn nở hoa, thu vàng kết quả.”
Xuân Thần Sơ Nhất hoàn toàn biến mất, đám người cười cười đùa đùa ở quảng trường không ai biết cô từng qua đây, rồi lại lặng lẽ biến mất.
“Tuyết lại rơi rồi!”
Có đứa trẻ kêu lên một tiếng, Phù Ly ngẩng đầu, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, không chút âm thanh.
“Đi thôi.” Trang Khanh nhìn Phù Ly.
“Đi đâu?” Phù Ly đứng ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt có chút mờ mịt.
“Không phải cậu muốn xem Xuân Vãn sao?” Trang Khanh cầm lấy tay cậu, “Bây giờ mới tám giờ, vẫn còn có thể xem rất lâu.”
Ngữ khí của Phù Ly có chút rầu rĩ: “Nhưng mà tôi không muốn về ngay lập tức.”
Trang Khanh dừng bước chân, “Vậy tôi đi dạo với cậu.” Nhưng anh vẫn nắm chặt tay Phù Ly, không buông lỏng.
“Được.” Phù Ly gật đầu, nắm lấy tay Trang Khanh, không cảm thấy có gì thích hợp. Dù sao Trang Khanh đã là rồng của cậu rồi, cậu muốn nắm tay thế nào cũng được.
Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly không có ý kiến gì, chân mày khẽ động.
Cậu bằng lòng để anh nắm tay, có phải thể hiện rằng cậu không hề phản cảm khi anh lại gần không? Có phải thể hiện cuối cùng cũng có một ngày cậu sẽ trở thành đạo lữ của anh hay không?”
“Tuyết trắng phủ mái đầu, nắm tay nhau tới già.” Một cô gái đẩy cái ô mà chàng trai che cho mình ra, “Không cần che ô.”
“Cho dù không có tuyết rơi, chúng ta cũng có thể bên nhau tới đầu bạc. Nhưng nếu như em bị cảm, anh sẽ lo lắng.” Chàng trai vội vàng che ô lên, nhỏ giọng nói với cô gái, “Em đừng học hai anh kia, thân thể bọn họ khỏe mạnh, có thể không bị cóng.”
Hai anh bên cạnh. Phù Ly và Trang Khanh: ….
“Bọn họ là một đôi?” Giọng cô gái càng nhỏ hơn, “Chẳng qua nhìn hai người đó rất xứng đôi.”
Chàng trai muốn quay đầu lại nhìn mấy lần, bị bạn gái xoay đầu lại: “Anh đừng nhìn nhiều, làm cho người ta xấu hổ không hay lắm đâu.”
“Anh chỉ muốn xem xem người đàn ông thế nào mới dám chống lại áp lực, không sợ lời của người ngoài mà nắm tay đi cùng nhau thôi mà.” Chàng trai nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu, chẳng qua không quay đầu lại nhìn thêm nữa, không biết là sợ cô gái giận, hay là không muốn làm cho Phù Ly và Trang Khanh lúng túng.
Giọng nói chuyện của bọn họ quả thực rất nhỏ, nhưng mà bọn họ không biết, hai người đằng sau bọn họ là yêu, thính lực tốt hơn nhiều so với người bình thường.
Nhìn theo đôi tình nhân đi xa, Phù Ly có chút đăm chiêu, xem ra cậu và Trang Tiểu Long đúng là trời sinh một đôi, tùy tiện đi bên ngoài cũng đều nói bọn họ rất xứng.
Nhưng mà tu vi của Trang Khanh cao như vậy, hôm nay trời lại lạnh, tay anh lại có thể đổ mồ hôi, lẽ nào là thời gian lột xác quá ngắn, linh khí trong thân thể vẫn còn chưa ổn định?
“Hả!” Trong đám người bên cạnh, đột nhiên có tiếng hét của con gái: “Chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ!”
“Ở đâu?” Những người đi cùng nhao nhao quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Trang Khanh và Phù Ly họ đều che miệng lại, có chút không dám tin vào mắt mình.
Chẳng lẽ người có tiền giống như bọn họ khi hẹn hò cũng thích chạy ra ngoài đi dạo sao?
Cô gái vừa hét lên ý thức được hành vi hét lên ban nãy của mình thất lễ tới mức nào, cô đỏ mặt xin lỗi Phù Ly và Trang Khanh: “Xin, xin lỗi.”
“Không sao.” Phù Ly cười nói, “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Phù Ly không trách cô, cô gái đỏ mặt chờ mong nói, “Anh và chủ tịch Trang đều vui vẻ.”
“Cảm ơn lời chúc của cô.” Phù Ly bị hành động của cô gái chọc cười.
“Vậy….” Thái độ hiền hòa của Phù Ly, làm cho cô gái có dũng khí càng lớn hơn, hỏi ra một câu mà rất nhiều cư dân mạng đều muốn tự mình hỏi, “Anh và chủ tịch Trang, thực sự ở bên nhau sao?”
Lòng bàn tay Trang Khanh căng cứng, quay đầu nhìn Phù Ly, biểu tình trên mặt cứng ngắc như đá.
Phù Ly giơ bàn tay của mình và Trang Khanh đang nắm lấy nhau lên: “Đúng vậy, hai chúng tôi ở bên nhau rồi.”
“Chúc mừng, chúc mừng, chức mừng bạn, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn.” Cửa hàng nhỏ bên đường dùng chiếc loa cũ kỹ bật một ca khúc xưa, âm thanh rất vang, rất vang, làm tai Trang Khanh ầm ầm rung động.
“Mùa đông vừa qua đi, thật sự là một tin tức tốt.”
Có phải anh đã hiểu sai ở chỗ nào không.
“Băng tuyết trắng dần tan, nhìn thấy hoa mai đã hé nhụy.”
Trang Khanh chớp chớp mắt, bông tuyết bay vào trong mắt anh, có chút đau, có chút lạnh, còn có chút chua.
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bạn.”
Bàn tay đang nắm chặt, ấm áp có lực, có lẽ đây…..là thật sao?
Trang Khanh sững sờ nhìn Phù Ly, sững sờ nghe cô gái con người nói chúc mừng anh.
Hình như anh đã nói gì đó, nói gì nhỉ?
“Cảm ơn”
Nhưng mà cảm ơn ai, anh cũng không biết.
Tác giả có lời muốn nói:
Cả thế giới đều hát chúc mừng anh.
~~~~~~~~~~~
Niên Sơ Nhất: Mồng 1 đầu năm.
Bình luận