“Hoa văn bên trên có phải quá tẻ nhạt không?” Khang Cốc đi một vòng quay bộ hỉ phục, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, vẫn không mấy hài lòng thế này thế kia bộ hỉ phục, “Đây chính là quần áo mà Tiểu Ly và Tiểu Trang phải mặc trong ngày vui, ánh sáng còn chưa đủ rực rỡ. Là chủ nhân của hôn lễ, ta nghĩ quần áo trên người hai đứa nó có lẽ phải khiến cho sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người hai đứa.”
“Ngươi bảo hai đứa treo cả bóng đèn lên người luôn đi, nối điện vào thì không ai sáng bằng.” Phong Thụy Trọng liếc mắt xem thường, “Ngươi xem thẩm mỹ của ngươi có dung tục hay không?”
“Dung tục thì đã làm sao, khi con người tổ chức hôn lễ, không phải cũng thích đeo vàng trên tay sao? Có ai nói bọn họ dung tục không, ta thấy những con người kia, từng người từng người đều vô cùng ngưỡng mộ.” Trong giọng nói của Khang Cốc mang theo vài phần tiếc nuối và buồn bã, “Tuy rằng chúng ta bây giờ không được rực rỡ như trước đây, nhưng đại lễ kết đạo là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của yêu tu, không thể để để hai đứa nó uất ức được.”
“Lão Trư, ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng mà thời đại bây giờ đã không còn như trước nữa, thẩm mỹ của yêu quái trẻ tuổi không giống như chúng ta, ngươi nói đẹp hay không cũng không có tác dụng gì, phải hỏi ý kiến của Tiểu Ly và Tiểu Trang.” Bạch Trạch bưng tách trà được người trung niên ưa chuộng nhất, bên trong còn ngâm hoa quả tươi, bởi vì nghe nói có thể dưỡng sinh.
Gần đây Bạch Trạch vô cùng hứng thú với tiết mục dưỡng thần của con người, mỗi ngày đều bảo hạ nhân trong phòng bếp làm theo thực đơn dưỡng sinh, đáng tiếc trừ hắn ra, không có ai cảm thấy hứng thú với những đồ ăn này, kế hoạch dưỡng sinh của hắn cũng đành gác lại.
Trục Nguyệt đang cầm đá mài ngồi ở đằng kia mài kiếm của mình, ngẫu nhiên còn phun ra mấy ngụm lửa vào kiếm, làm cho Phong Thụy Trọng liên tục kêu sợ hãi, lo lắng lửa cô phun ra sẽ bén vào hỉ phục.
“Hỉ phục mà các ngươi luyện chế ra nếu như còn sợ cả lửa, vậy còn có tác dụng gì?” Trục Nguyệt thu kiếm vào vỏ, vô cùng có tư thế nữ vương, “Các người….”
Cô dừng lại một chút, sắc mặt các thụy thú trong phòng đều lặng xuống. Bên ngoài núi, nắng trời chiều nhuộm đỏ cả không trung, bị mây đen âm u cắn nuốt, sắc trời từng chút từng chút trầm xuống.
“Trận triệu hồi….” Trục Nguyệt quăng kiếm trong tay xuống, phất tay mở cửa sổ ra, gió trên đỉnh núi rất lớn, tóc của cô bay trong gió. Thứ đáng sợ không phải gió, mà là linh khí hỗn loạn trong gió.
Ngũ hành của trời đất, nhân tu yêu tu cũng phải mượn ngũ hành trời đất mới có thể sử dụng pháp lực, nhưng thời khắc này ngũ hành hỗn loạn, giống như….giống như có người lợi dụng ngũ hành đất trời để triệu hoán một thứ gì đó.
Người có thể mượn thiên địa ngũ hành để bày trận triệu hoán, bản thân nên là…thụy thú mới đúng.
“Bạch Trạch?” Trục Nguyệt bấm đốt ngón tay tính, nhưng ngũ hành hỗn loạn, cô không tính được ra thứ gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Bạch Trạch. Sắc mặt của Bạch Trạch còn khó coi hơn cả Trục Nguyệt, hắn chậm rãi lắc đầu: “Ta không tính ra.”
Trục Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Có phải Tiểu Ly vẫn chưa về hay không?”
“Ta đi tìm nó.” Bạch Trạch buông tách trà xuống, tinh thần ngưng trọng nói với người khác: “Các ngươi chờ ở đây, nếu như có chuyện gì xảy ra….”
“Nếu như có chuyện gì xảy ra, lần này chúng ta cũng sẽ không không từ mà biệt.” Trục Nguyệt nhặt thanh kiếm bị cô ném dưới đất lên, cười sảng khoái, “Năm đó tộc Thanh Long làm ác, Thiên Đạo như hổ rình mồi, chúng ta còn không sợ, huống gì là bây giờ.”
Bọn họ sinh ra là thụy thú, những năm tháng này nhận hết vạn vật triều bái, là bởi vì nội tâm của bọn họ tràn ngập cảm thông và bảo vệ mảnh đất này.
Trời đất gặp nguy, bọn họ không màng sống chết.
Hoàng hôn là thời khắc luân phiên giữa ngày và đêm, bóng đêm cắn nuốt ánh sáng, cũng là thời khắc tà ác buông xuống đại địa này, cho nên có người gọi đây là thời khắc phùng ma. Tuy rằng yêu tu không thích cách nói này, nhưng không thể không thừa nhận, vào thời khắc luân phiên giữa ánh sáng và bóng tối, là thời khắc ngũ hành trời đất hỗn loạn nhất.
Trong ánh sáng có bóng tối, trong bóng tối có ánh sáng, nhưng cuối cùng vẫn là bóng tối chiến thắng ánh sáng, đổi lấy màn đêm buông xuống.
Mặt sông nổi sóng lớn, Phỉ đang đơn phương bị đánh nhìn thấy bóng đen cuồn cuộn trên bầu trời, không quan tâm đến việc kêu đau nữa, nói về phía Hỗn Độn: “Đại vương, người nhìn lên trời xem.”
Hỗn Độn tức giận nói: “Ngươi không nhìn thấy ta đang bị con rồng này cản trở hả? Bây giờ ta mà ngẩng đầu lên nhìn trời hắn đánh lén ta thì làm sao?”
Nhớ tới năm ấy hắn phong quang như vậy, vô số hạ thần, không ngờ rằng giờ chỉ còn sót lại một tên, đầu óc còn không tốt nữa.
“Không phải chứ đại vương, ngũ hành trời đất có gì đó không đúng.” Phỉ kiệt sức gào lên, “Có người đang triệu hoán thứ gì đó.”
Hỗn Độn nghe thấy lời này, cũng không để ý tới Trang Khanh nữa, bày một kết giới phòng ngự trên người mình, ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, ánh trời chiều đã bị bóng đêm cắn nuốt, sắc trời trở nên âm u.
Bóng đêm, sắp tới.
Trong công ty, cán bộ tri thức đang chuẩn bị tan làm đứng dậy nhìn bên ngoài cửa sổ, có chút nghi ngờ nghĩ thầm, đã mùa xuân rồi, tại sao trời lại tối sớm như vậy? Đèn điện trên đầu cô chớp nháy, dường như điện áp có chút không ổn.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô trong ngữ khí mang theo ngạc nhiên: “Còn chưa tới năm giờ, tại sao trời đã tối nhanh như vậy, cũng không phải là mùa đông, sắc trời hôm nay cứ lạ lạ kiểu gì ấy.”
Vừa nói xong, mạch điện của công ty vang lên, mấy giây sau, văn phòng chìm trong bóng tối.
Cả văn phòng đột nhiên an tĩnh lại, có người quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây đen trên trời giống như con quái thú đang há miệng, muốn nuốt cả trời xanh vào bụng,
Một nhân viên cầm điện thoại ra chụp ảnh, gửi lên trên weibo.
[Chỉ mong một đêm đột nhiên giàu]: Công ty đột nhiên mất điện, dùng điện thoại tiện tay chụp một tấm ảnh bầu trời, có giống như thời khắc Boss phản diện trong truyện huyền huyễn lên sân khấu không?
“Đây là các ngươi làm?” Trang Khanh từ dưới nước bay vút lên, rơi xuống đất hóa thành hình người, dùng kiếm chỉ vào Hỗn Độn, “Các ngươi tới nhân gian phi pháp là muốn làm gì”
“Chuyện này không liên quan gì tới ta, bản vương trước giờ chưa bao giờ làm chuyện hãm hại người khác còn hãm hại bản thân.” Trên mặt Hỗn Độn có vài phần căng thẳng, thấy Trang Khanh còn dùng kiếm chỉ vào mình, hắn vội vàng nói, “Con rồng nhà ngươi thật không hiểu chuyện, lúc này rồi còn quản chuyện nhỏ nhặt như chúng ta, mau chạy trốn thôi.”
Trang Khanh nhíu mày, nhìn bầu trời gần như đã bị bóng đêm nuốt chửng phân nửa, “Đây là trận pháp gì?”
Thiên đạo thiên vị con người, gần như không có yêu tu nào có thể bày được trận pháp dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, nhưng trận pháp này lại có xu thế thành công, không biết khi bầu trời bị bóng tối bao trùm toàn bộ sẽ dẫn tới yêu ma thế nào?
“Nếu như ta đoán không nhầm, đây chính là thứ mà yêu tộc đã thất truyền mấy vạn năm….”
“Vạn yêu triều bái.” Một ánh sáng trắng chớp nháy, Bạch Trạch cưỡi mây cát tường, toàn thân trắng muốt, đỉnh đầu có hai chiếc sừng, cả người tràn nhập sự thần thánh xuất hiện trước mặt Trang Khanh, lông trên người hắn lay động theo gió, ngữ khí vô cùng nghiêm trọng.
“Muốn thúc đẩy trận pháp này, nhất định phải dùng xương của vạn yêu tu chôn vùi trong núi non sông suối. Thời khắc âm xương luân chuyển, dùng long khí làm dẫn, hiến tế về trời xanh.”
“Hắn muốn cầu nguyện trời xanh thứ gì?” Trang kHanh hành lễ với Bạch Trạch.
“Cầu nguyện yêu hoàng của yêu tộc sinh ra.” Bạch Trạch nhìn trời đã đen hơn phân nửa, “Yêu hoàng xuất hiện, loạn thế hiện.”
Lại nghe thấy từ “yêu hoàng” này, trong lòng Trang Khanh sinh ra một cảm giác hoảng loạn, anh không chỉ một lần nghe được từ này từ trong miệng của hung thú, nhưng lại là lần đầu tiên nghe thấy thụy thú nói ra.
“Yêu hoàng là ai?” Trang Khanh nói, “Có thể có phương pháp phá trận không?”
“Không có.” Bạch Trạch lắc đầu, “Sau khi ‘vạn yêu triều bái’ bắt đầu, không có cách nào để hóa giải.” Thiên Đạo cho phép yêu hoàng ra đời, chứng minh rằng con người đã làm việc chạm vào giới hạn mấu chốt của Thiên Đạo, cho nên Thiên Đạo muốn yêu tộc ‘giáo huấn’ con người.”
“Bạch Trạch…” Sau khi Hỗn Độn nhìn thấy Bạch Trạch, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài, yêu quái không sợ trời không sợ đất như hắn lại sợ nhất Bạch Trạch.
Từ khi Bạch Trạch sinh ra, giống như khắc chế hắn, lằm cho hắn không như ý. Hắn vốn cho rằng Bạch Trạch đã chết rồi, mới dám tới nhân gian làm loạn, không ngờ mệnh của Bạch Trạch lại lớn như vậy, nói ra là ra, chẳng dự báo trước chút nào.
“Hỗn Độn?” Bạch Trạch nhìn người đàn ông béo tròn đang rúc ở trong góc, “Ngươi vẫn còn sống sao?”
Trong lòng Hỗn Độn không mấy vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Ngươi vẫn còn sống, làm sao mà ta chết được?”
Bạch Trạch không có tâm tình trêu đùa Hỗn Độn, bây giờ nhìn thấy Trang Khanh lại biến về nguyên hình, liền hỏi: “Con muốn đi đâu?”
“Con muốn đi tìm tâm trận.” Trang Khanh dùng đuôi móc lấy Phù Ly, quăng cậu lên đầu mình, “Cho dù không thể ngăn cản, con cũng muốn thử.”
Bạch Trạch thở dài: “Được, ta đi cùng với con.” Hắn dùng móng trước chỉ một hướng, “Tâm trận, có lẽ là ở hướng kia.”
Phỉ cuối cùng cũng không bị Phù Ly đè nặng nữa đứng dậy, lăn tới trước mặt Hỗn Độn: “Đại vương, chúng ta phải tiếp tục thả dịch bệnh sao?”
Nhìn thấy bụi đất trên người Phỉ, Hỗn Độn ghét bỏ lùi về sau mấy bước: “Yêu hoàng sắp hiện thế rồi, còn thả dịch bệnh cái gì, chúng ta cũng qua đó xem thử.”
“Qua đó ngăn cản con rồng kia lo chuyện bao đồng?”
“Tại sao phải ngăn cản?” Hỗn Độn cười lạnh, “Chúng ta không chỉ không cản trở, còn phải giúp hắn ta.”
“Tại sao?” Phỉ khó hiểu, “Có yêu hoàng không tốt sao?”
“Tốt cái mông!” Hỗn Độn hừ nói, “Ông đây là yêu đại vương đã mấy chục vạn năm rồi, dựa vào gì mà phải nghe lệnh một yêu hoàng không biết chui từ đâu ra?” Nếu như yêu hoàng ra đời, mệnh lệnh của hắn có tính mê hoặc đối với yêu tu, sẽ làm yêu tu bất giác nghe theo lời hắn nói, Hỗn Độn cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng là hung thú tiếng tăm lừng lẫy, tại sao lại có thể chịu được xỉ nhục lớn như vậy?
Cũng không biết là tên ngu nào kiên trì triệu hoán yêu hoàng, nếu như để hắn biết, nhất định sẽ đập chết tên ngu kia.
Tốc độ bay của Trang Khanh rất nhanh, xuyên qua mây đen dày đặc tia sét, cuối cùng nhờ sự trợ giúp của Bạc Trạch, anh cũng tìm được tâm trận. Tâm trận ở một nơi không hề xa lạ, chính là núi Hỗn Tịch.
Phì Di năm ngoái bị anh phong ấn ở núi Thái Hoa, nguyên bản là ở tại núi Hỗn Tịch, chẳng qua không biết bị yêu tu nào ném ra. Lúc ấy anh chỉ cho rằng có yêu tu nào đó cố ý làm ác, không ngờ rằng đây lại là tâm trận của “vạn yêu triều bái”.
Trung tâm ngọn núi Hỗn Tịch gió yêu ma thổi từng cơn, linh khí tám phương không ngừng xông qua đây, tụ tập thành yêu khí tà ác ở trong này, nhiễu loạn ngũ hành trời đất.
Trên người Trang Khanh có ánh sáng công đức bảo vệ mới dám mang theo Phù Ly và Bạch Trạch lại gần, Hỗn Độn và Phỉ dừng lại, không dám lại gần một bước.
“Phù Ly, em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Trang Khanh không dám tùy tiện tới gần, anh nhìn thấy một vòng xoáy khí tà yêu khổng lồ trên không trung, lùi về sau, đồng thời sử dụng phần mềm công tác, gửi tin cứu viện khẩn cấp cho tất cả tu chân giả ở tu chân giới cùng với các ban ngành liên quan ở nhân gian.
“Phù Ly?” Tâm lý Trang Khanh có chút sợ hãi mơ hồ, từ khi không trung bắt đầu chuyển đen, gần như Phù Ly không nói chuyện.
Không quan tâm tới gió yêu ma lạnh thấu xương, anh biến thành hình người, ôm Phù Ly vào lòng.
“Phù Ly?!”
Anh nhìn thấy, màu lông trắng trên người Phù Ly, dần dần chuyển sang màu máu.
Bình luận