Dark?

Chương 20

Xem giới thiệu truyện Đừng Kỳ Thị Giống Loài
A+ A-
Tin tức rác ở bãi biển trong một đêm được người ta nhặt sạch, nhanh chóng dẫn tới sự ồn ào. Nguyên bản chỉ là tin tức mới của truyền thông khu vực đó, nhưng không biết vì sao, tin tức nhanh chóng được truyền lên mạng, làm không ít người quan tâm tới sự kiện này. Có người hiểu chuyện còn đi phỏng vấn cư dân ở vùng phụ cận bãi biển, những cư dân này chứng thực, đây không phải do đài truyền hình bản địa tung tin tức giả, mà là sự thật đã xảy ra.

Sau khi xác minh được tính chân thực của sự việc, có cư dân mạng não bổ, nói rằng không chừng là do yêu quái trong biển không chịu được con người vứt rác xuống biển, cho nên mới ra tay cảnh cáo con người.

Còn có người nói, có lẽ là hành vi nghệ thuật do tổ chức bảo vệ môi trường nào đó lén lút làm, sau khi làm náo loạn chuyện này lên, khiến cho mọi người nâng cao ý thức bảo vệ môi trường.

Nhưng phán đoán bình thường đằng sau sự việc này, làm sao xứng với tâm tình xem náo nhiệt không chê sự việc lớn của cư dân mạng, bọn họ đã ném cho nhau vô số bài luận văn khoa học để chứng minh chuyện này rốt cuộc là do cá mập tinh làm hay là cá heo tinh làm.

Cuối cùng vì hình dáng cá heo được mọi người yêu thích hơn, lại có thiên tính thân cận con người, cho nên đã dẫn đầu số phiếu cả cuộc đua.

“Không phải có bệnh sao, dùng luận văn khoa học kéo phiếu cho yêu tu không tồn tại, vào góp vui cũng chân thực như thế, cư dân mạng bây giờ có bao nhiêu nhàm chán.” Sau khi xem xong các loại bình luận trên mạng, Trương Kha quay đầu nói với Sở Dư, “Anh Cá, đây thực sự là do loài cá bọn anh làm sao?”

“Tôi là cá nước ngọt, không giống như cá nước biển bọn họ.” Sở Dư vỗ vỗ kẹp tài liệu trên tay mình, liếc mắt nhìn Trương Kha, “Cậu với khỉ đều là linh trưởng, giống như vậy ấy?”

“Anh Cá, em sai rồi!” Trương Kha cảm thấy bản thân mình miệng tiện, sao lại quên mất rất nhiều sinh vật có tập quán bài ngoại. Con cá Đạo gia này, còn không quen nhìn cả cá nước ngọt Phật gia, càng không cần nhắc tới cá hệ nước mặn.

Từ Viện cầm một quyển “Sổ tay pháp quy Tu Chân Giới” che mặt cười khúc khích, nhìn thấy Trương Kha và Sở Dư đều trừng mắt nhìn về phía cô, cô mới ngồi thẳng người, ho khan một tiếng làm ra vẻ nói: “Chúng ta nên nhanh chóng đi điều tra chuyện này một chút, nếu như thực sự là yêu tu nào đó làm, chúng ta cũng phải nhắc nhở một chút.”

Kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường là đúng, nhưng đột nhiên ra tay như thế, vẫn có chút dọa người.

“Không cần tìm đâu.” Trang Khanh đẩy cửa bước vào, anh liếc mắt nhìn đang phát tin tức, ngữ khí người dẫn chương trình vô cùng khoa trương, giới thiệu núi rác này cao bao nhiêu to bao nhiêu, hơn nữa xung quanh bãi biển sạch sẽ như thế nào, màn hình còn quay đặc tả mấy dòng chữ “Bảo vệ môi trường, trách nhiệm cộng đồng” kia.

“Lão đại.” Sở Dư nghênh đón, dùng tay áo lau lau ghế, “Anh tới rồi? Anh nhanh ngồi đây đi.”

Sinh vật thủy tộc trời sinh kính sợ rồng, cho nên cho dù bây giờ là xã hội mới, người và yêu quái bình đẳng, tước mặt Trang Khanh, Sở Dư vẫn bất giác dâng hiến chân chó. Từ Viện và những người khác đã sớm nhìn quen điệu bộ của Sở Dư, còn lười biểu hiện với cậu.

“Lão đại, anh biết sự việc thủy yêu bảo vệ môi trường là thế nào hả?” Từ Viện có chút kỳ quái, cô ấn tạm dừng, màn hình máy tính dừng lại ở tấm biển “Bảo vệ môi trường, trách nhiệm cộng đồng”.

“Tối hôm trước tôi ở bờ biển ấy.”

“Chuyện này là do anh làm hả?” Từ Viện không dám tin nhìn tấm bảng kia, chữ viết của lão đại trước giờ vừa đẹp vừa kiệt xuất, mấy chữ này………..là do anh ấy dùng chân viết ra sao?

Trang Khanh nhìn Từ Viện một cái.

Từ Viện rụt rụt cổ, chẳng lẽ cô nói sai rồi?

“Sắp xếp bộ phận tuyên truyền xử lý chuyện này một chút,” Trang Khanh lại thở dài, “Mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi, sắp xếp lại các hạng mục, tôi phải báo cáo sổ sách.”

“Được ạ.” Từ Viện lấy lại tinh thần, chỉ cần mỗi lần lão đại đi báo cáo sổ sách, còn có tiền trợ cấp phát xuống, cho nên Từ Viện nhanh chóng tìm các hóa đơn ra, chuẩn bị lát nữa gửi những thứ này xuống phòng tài vụ.

“Sở Dư, đợt tuyển người mới này có bao nhiêu người báo danh?” Trang Khanh lật bản thống kê danh sách báo danh, liếc mắt nhìn thấy tên của Phù Ly.

“Lão đại. Đã nhận được hơn hai nghìn phiếu rồi, khắp nơi trên cả nước, tổng cộng có 1656 người tu chân, 302 yêu tu, còn có hơn một trăm quỷ tu.”

“Quỷ tu không tìm công việc ở Minh giới, chạy tới chỗ chúng ta làm gì?” Lão Hoàng thở dài, Yêu tộc bọn họ quả thực là suy thoái rồi, số lượng báo danh còn không bằng một nửa con người.

“Hiện tại Minh giới đang chú trọng cái gì mà quản lý số hóa, không cần nhiều người. Còn nữa, chỗ chúng ta ai chẳng muốn vào, nhỡ đâu thi đỗ thì sao.” Sở Dư vô cùng tự đắc về việc mình có thể thi đỗ vào ban quản lý, không giống như một số con cá nào đó, thi mấy năm rồi vẫn chỉ tốn công.

Trang Khanh bỏ danh sách thống kê xuống, đứng dậy về văn phòng của mình.

“Lão đại tới đây làm gì? Trương Kha vươn dài cổ liếc nhìn một cái, sau khi xác định Trang Khanh đã đi khỏi, mới nói với đồng nghiệp, “Lẽ nào là vì chuyện tuyển người mới?” Nhưng mà mấy năm nay, lão đại có bao giờ quan tâm tới mấy thứ này đâu?

Những năm nay cũng không phải chưa từng có người ý đồ đi cửa sau với lão đại, nhưng…..chưa từng một ai thành công.

“Mọi người mau nhìn xem, sự kiện bảo vệ môi trường lại có tiến triển mới.” Đồng nghiệp ngồi ở bên kia chỉ vào máy tính, “Thủ đô chúng ta cũng xuất hiện rồi.”

Ngoại thành phía Tây thủ đô có một con sông, có một đoạn vô cùng bẩn, tuy rằng hằng năm đều tốn không ít tiền để xử lý, nhưng vẫn có người vứt rác xuống sông như cũ. Nhưng hiện tại rác rưởi dưới đáy sông toàn bộ được lôi lên bờ, hơn nữa bên cạnh cũng có cắm một tấm biển, chữ viết vẫn xiêu vẹo như thế.

“Tôi cảm thấy việc này không giống như lão đại làm,” Sở dư nhìn video mới được tung ra, khẳng định nói: “Lão đại không phải là loại người nhàn hạ như vậy.”

“Ý của anh là, lão đại đang bao che cho người khác?” Trương Kha hỏi lại.

Cậu vừa nói ra những lời này, tất cả những sinh vật trong văn phòng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, dường như Trương Kha vừa nói một câu đáng sợ. Không khí trở nên vô cùng lúng túng và an tĩnh.

Trương Kha nghiêng đầu nhìn xung quanh, cười gượng: “Ban nãy tôi nói gì ấy nhỉ?”

“Không nói gì, ha ha ha.”

Tiền sảnh khách sạn Duyên Nguyệt, khách tới làm thủ tục thuê phòng không nhiều lắm, bảo vệ và lễ tân đều có chút buồn ngủ. Cô gái lễ tân nhét mấy viên ô mai vào miệng để tỉnh táo, cô nhìn thấy Phù Ly đang dùng bình tưới tưới nước cho cây chiêu tài trước cửa lớn, thuận tiện nói: “Phù Ly, anh có muốn ăn không?”

“Ăn gì cơ?” Phù Ly bỏ thùng tưới xuống, tò mò nhìn thứ trong tay cô lễ tân.”

“Ô mai.”

Phù Ly nếm một viên, lông mày nhăn lại, bộ dạng của cậu làm cô gái lễ tân cười ra tiếng. Người đẹp trai, cho dù là nhíu mày cau mặt cũng đẹp. Phù Ly chưa bao giờ nhắc nhở các cô chuyện ăn vặt, cho nên các cô thích nhất là chia sẻ đồ ăn vặt cho Phù Ly.

“Chua quá.” Phù Ly che mặt, nhìn thấy dáng vẻ mấy cô gái loài người cười vô cùng vui vẻ, phát hiện phụ nữ loài người ở phương diện ăn uống vô cùng tùy ý, có đôi khi ăn ngọt, có đôi khi ăn chua, có đôi khi ăn cay, khẩu vị quả thực rất phức tạp.

“Hôm nay anh đi nửa ca đêm hả?” Cô gái cho cậu ăn ô mai nhìn chiếc đồng hồ cung đình kiểu cổ, đã sắp tới mười hai giờ rồi, Phù Ly cũng nên tan làm, nhưng mà người giao ban với cậu vẫn chưa tới.

“Ừ.” Phù Ly gật đầu.

Cửa chính truyền tới tiếng nói chuyện, một người đàn ông ăn mặc thời thượng đeo khẩu trang dẫn theo một người đàn ông trung niên đi vào, người trung niên cầm đồ đạc trong tay, bước đi vội vàng.

“Cậu qua đây.” Người trung niên chỉ vào Phù Ly, “Giúp chúng tôi mang hành lý lên trên.”

“Vâng, thưa ông.”

Phù ly nhận lấy vali trong tay người trung nên, dễ dàng dùng một tay nhấc lên. Người đàn ông trung niên thấy động tác của cậu nhẹ nhàng như vậy, sững sờ một lát, không nói thêm gì nữa.

Hai người làm xong thủ tục liền đi vào trong thang máy, Phù Ly xách vali đi theo đằng sau.

Người đàn ông ăn mặc thời thượng kéo kính râm xuống, quay đầu lại nhìn Phù Ly một cái, nói với người đàn ông trung niên: “Cái tên Xà Vị Long đó dựa vào gì mà được đóng vai chính, cằm nhọn, mắt to, người không biết còn tưởng rằng cậu ta là xà tinh, khi tôi làm nam chính, cậu ta còn không có cửa xách giày cho tôi đâu.”

“Dịch Ca, cậu bớt giận.” Người đại diện quay đầu nhìn Phù Ly, “Chúng ta về phòng hãy nói.”

Người đàn ông thời thượng tên Dịch Ca quay đầu nhìn Phù Ly, hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả bảo vệ khách sạn còn đẹp trai hơn cậu ta, cái dạng như cậu ta, còn suốt ngày không biết xấu hổ khoe khoang cọ nhiệt.

Người đại diện cười gượng hai tiếng, thang máy vừa tới, ông rút hai tờ tiền giấy trong ví ra làm tiền tip đưa cho Phù Ly, hi vọng cậu có thể kín miệng, coi như mấy lời nói ngu ngốc không não của nghệ sĩ nhà mình chỉ là đùa thôi.

“Ôi chao, đây không phải là anh Dịch sao.” Một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu tím đi từ phía bên kia hành lang tới, mắt to cằm nhọn, đi đường còn có vài phần diêm dúa câu dẫn người khác, “Sao anh không mang theo vài trợ lý nữa.”

“Cậu Xà nói đùa rồi, tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, phải tiết kiệm, mộc mạc.” Dịch Ca quay người giành lấy vali trên tay Phù Ly, bước lớn đi vào phòng của mình, đóng sầm cánh cửa lại trước mặt Xà Vị Long.

Đợi Dịch Ca và người đại diện của anh ta đi rồi, Xà Vị Long mới lột bỏ khuôn mặt tươi cười, cậu nâng cằm liếc mắt nhìn Phù Ly, nắm mũi lùi về sau mấy bước: “Tránh xa tôi ra chút.” Cậu ghét nhất những con người động một tí thì lại mang vác đồ nặng, toàn thân đầy mùi mồ hôi.

Phù Ly im lặng không nói gì nhìn con xà yêu này, xà tộc cũng không dựa vào mũi để hô hấp, bịt mũi làm gì?

Dáng vè kệch cỡm, giả vờ giả vịt, cũng không biết học được tật xấu ở đâu.

Cậu nhét tiền tip mà người đại diện cho cậu vào trong túi áo, chậm rãi nói: “Không muốn ngửi mùi thì ngậm miệng chặt chút, bịt mũi không có tác dụng đâu.” Con mãng xà lần trước không hiểu chuyện đã bị cậu mang tới vườn bách thú để hối lỗi làm lại cuộc đời rồi.

Trên mặt Xà Vị Long nhiều thêm vài phần xấu hổ, hóa ra là đồng bào yêu tộc? Làm một con yêu tu, còn xinh đẹp như vậy, mà lại chạy tới khách sạn làm bảo vệ, đây là loại yêu gì vậy, trí lực không cao sao?

Đang nghĩ, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, người bên trong bước ra, làm cho Xà Vị Long phản ứng có điều kiện lùi về sau ba bước.

Lẽ nào chuyện cậu dùng mê hồn pháp giành vị trí nam chính đã bị ban quản lý biết rồi?

Rốt cuộc là tội này nặng như thế nào, ngay cả lão đại ban quản lý cũng phải rời núi?!

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly: Yêu giới……….thực sự xuống dốc, đau lòng quá!

PS: Mũi của rắn không có chức năng ngửi, nhưng phản ứng nhanh với mùi, nhờ dùng lưỡi để cảm nhận mùi.

Tags: truyện Đừng Kỳ Thị Giống Loài online, Chương 20. Truyện Đừng Kỳ Thị Giống Loài đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 20