Người trong ban quản lý nghe tin lão đại đã trở về, sắp xếp lại bàn gế, văn kiện linh tinh bay đầy phòng, rất nhanh văn phòng trở nên chỉnh tề, những viên chức đang nằm rạp trên bàn đều ngồi thẳng lưng, giống như binh lính sắp sửa đón tiếp thủ tướng tới kiểm tra.
Cạch, cạch, cạch.
Tiếng bước chân ngày càng gần, biểu tình của mọi người ngày càng trở nên nghiêm túc, ngay thời khắc Trang Khanh xuất hiện, tất cả mọi người đều đồng thanh hô chào đội trưởng.
Ánh mắt Trang Khanh lướt qua mọi người, một lúc sau mới mở miệng nói: “Lúc này đều biết sợ rồi?”
Quần chúng xấu hổ cúi đầu, lần này tà yêu làm loạn, lần lượt chết đi mấy người, suy cho cùng cũng là do bọn họ tu vi thấp. Đất nước rộng lớn, đông dân nhưng không đại biểu bọn họ có thể làm thức ăn cho yêu loại.
Nghĩ đến đứa trẻ mới mười hai tuổi bị ăn sạch tim phổi, sau khi xảy ra chuyện người nhà đứa trẻ khóc ngất mấy lần, trong lòng Từ Viện đầy cảm giác khó chịu.
“Tôi đi gặp tên đại yêu thượng cổ.” Lúc Trang Khanh không vui không giận so với lúc anh ta mắng người càng đáng sợ, tổ quản lý không ai dám thở mạnh. Nghe thấy Trang Khanh muốn đi thẩm vấn Chu Yếm, lão Hoàng vội nở nụ cười, đi về phía trước dẫn đường.
Dưới tầng hầm ở ban quản lý, có tỏa linh trận chuyên giam giữ những kẻ trái pháp luật làm loạn kỷ cương của giới tu chân, trận pháp này là do Trang Khanh dùng máu thiết lập, bốn phía còn bày pháp bảo trấn áp yêu khí, những yêu loại tu vi thấp đừng nói là tiến vào tỏa linh trận, chỉ cần vào nơi này là toàn thân khó chịu.
Chu Yếm đã bị trói mấy ngày ở đây, thái độ hung hăng không hề giảm, thấy có người đi vào, hắn châm biếm nói: “Nhân loại và yêu vật vô năng.”
Trang Khanh cởi bỏ áo khoác ngoài tây trang tràn ngập mùi vị tinh anh, đưa cho Sở Dư đứng phía sau: “Cầm cẩn thận, đừng để dính máu.”
Sở Dư rất nghe lời, ôm áo khoác lùi về sau mấy bước, còn tạo một kết giới che chở trước mặt, đảm bảo không làm bộ tây trang hàng hiệu dính bẩn.
“Chu Yếm.” Trang Khanh bước vào tỏa linh trận, nhìn “đại yêu thượng cổ” Chu Yếm lúc này đã không thể duy trì hình dáng con người.
“Tiểu bối long tộc cũng dám ngông cuồng trước mặt bổn vương.” Chu Yếm trừng mắt nhìn, toàn thân tỏa ra vẻ khinh thường,”Tiểu bối ngu ngốc các người, thực sự đã làm mất hết uy phong yêu tộc chúng ta.”
Trang Khanh không để ý đến lời nói nhảm của hắn, đưa tay kéo roi đánh yêu, roi từ người Chu Yếm rơi xuống đất. Nhìn thấy thứ trói buộc thân thể hắn được cưởi bỏ, thân thể Chu Yếm hóa thành một luồng sáng, muốn bay ra khỏi tỏa linh trận. Chuy Yểm luôn tự tin vào tốc độ của mình, năm ấy đại yêu đông như kiến, hắn dựa vào năng lực chạy trốn tuyệt phẩm của mình mà sống được đến hiện tại.
Tuy nhiên hắn đã tính nhầm, ngay tại lúc hắn muốn bay ra ngoài, một tia sáng vàng đánh tới, toàn thân hắn như bị sét đánh trúng, nặng nề ngã trở về tỏa linh trận.
“Ta có cho ngươi đi sao?” Trang Khanh khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Chu Yếm, “Theo pháp lệnh quản lý yêu giới của nhà nước, ngươi lấy con người làm thức ăn, là tội lớn.”
Chu Yếm quỳ rạp dưới đất, đòn đánh vừa rồi quá lợi hại, hắn vẫn còn chập chạp chưa hồi thần. Chu Yếm là một yêu quái vô cùng thức thời, khi thực sự gặp được đối thủ mà mình không đánh lại, hắn chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc quỳ xuống nhận đại vương, hoặc quay người chạy trốn.
Hiện tại không chạy được nữa rồi, hắn chỉ đành thức thời nhận thua.
Mắt không đảo nữa, nụ cười lạnh cũng không còn, hắn ngoan ngoãn nằm dưới đất, giả bộ như mình chỉ là một con khỉ bình thường, chẳng qua tướng mạo có chút quái dị mà thôi.
“Yêu hoàng là ai?” Thấy Chu Yếm ngoan ngoãn rồi, Trang Khanh phủi ống quần, tâm trạng tốt hơn một chút.
Chu Yếm bắt gặp ánh mắt Trang Khanh, có chút chột dạ tránh đi: “Thật, thật ra ta cũng chưa từng gặp qua.”
Sở Dư bên cạnh nói: “Lão đại, hắn đang lừa anh đấy, trước khi anh về hắn luôn lẩm bẩm cái gì mà hoàng đế trở về, sao có thể chưa từng gặp.
Thịch.
Chu Yếm bị đánh bay vào tường, sau đó lại nặng nề rơi xuống mặt đất, người không biết còn tưởng rằng Trang Khanh đang chơi trò ném phi tiêu.
Trời xanh trên cao, hiện tại long tộc rốt cuộc là tu luyện thế nào tu vi lại cao thế vậy. Chu Yếm nhổ ra một ngụm máu, sợ Trang Khanh tiếp tục đánh, hắn vôi vàng nói: “Ta không lừa người, thực sự ta chưa từng nhìn thấy yêu hoàng, chẳng qua chỉ nghe thấy truyền thuyết liên quan đến ngài ấy.”
Hắn nhìn trộm Trang Khanh, thấy Trang Khanh dường như không có ý định tiếp tục đánh, len lén thở phào một hơi.
“Nói.”
“Rất lâu về trước, Chung Điêu và Tranh không hợp, đánh nhau tại Vị Thủy, không ngờ rằng lại chọc giận yêu hoàng, yêu hoàng chỉ dùng một chiêu mà phế đi tu vi gần vạn năm của hai vị yêu vương, từ đó không còn thấy tin tức của hai vị yêu vương này trên nhân gian. Tương truyền yêu hoàng tu vi cao thâm, buồn vui thất thường, chưa ai từng nhìn thấy nguyên hình của ngài, nhưng một khi đã nhìn thấy, không phải chết thì cũng không dám nói một câu, bởi vì kính nể ngài, yêu giới chúng ta tôn ngài lên làm vương. Nghìn năm về trước, yêu giới xuất hiện tin đồn rằng nghìn năm sau đất nước này sẽ rất hưng thịnh, yêu hoàng sẽ xuất hiện lần nữa.
“Lời đồn này….sao ta chưa từng nghe đến?” Lão Hoàng nói.
“Ha ha.” Chu Yếm trừng mắt, “Tiểu bối nhỏ bé như ngươi thì biết cái gì?”
Lão Hoàng vuốt ve chòm râu, nhàn nhạt cười nói: “Lão đại, ta thấy hắn đang nói dối, cậu đánh hắn thêm trận nữa đi.”
“Những lời ta nói đều là thật.” Chu Yếm xem thường Lão Hoàng, nhưng lại rất sợ sệt Trang Khanh, “Phải rồi, phải rồi, ta quên mất một việc. Hai nghìn năm trước, phía Nam xuất hiện rồng, tạo thành mưa lớn, lúc ấy hắn không biết yêu hoàng ở gần đó, làm thành hồng thủy, còn nhấn chìm cả nhà ở của yêu hoàng, sau đó bị yêu hoàng bẻ mất sừng, róc sạch vảy. Sau đó rất nhiều người của long tộc đến muốn báo thù, cuối cùng….”
Hắn liếc mắt nhìn Trang Khanh, nghĩ đến người này cũng là long tộc, cho nên chọn lời khéo léo mà nói: “Cuối cùng vẫn chịu không ít thiệt thòi.”
Không phải là chịu không ít thiệt thòi, nói thằng ra là long tộc đã vô cùng nhục nhã. Nghe nói, con rồng tìm yêu hoàng đánh lộn, trở về bị biến thành con rồng hói đầu, mấy trăm năm đều xấu hổ không muốn ra khỏi nước.
Tại “Câu lạc bộ dưỡng lão”, Phù Ly đeo túi ngồi bên một chiếc bàn gỗ không cũ không mới nhìn mấy ông bà lão đánh mạt chược, những ông bà lão này đều là nhân viên nghỉ hưu ở tu chân giới, khi đánh bài còn phải bấm đốt ngón tay, ngay cả “càn khôn đại na di” cũng dùng đến.
“Tiều Phù à” Vương Thúy Hoa đánh xuống một quân bài, tâm tình đang rất tốt, bà ta cảm thấy có Phù Ly ngồi phía sau, vận khí trở nên tốt hẳn, còn chia cho Phù Ly một miếng dưa, “Nghe nói cậu không làm việc ở công trường nữa rồi?”
“Vâng.” Phù Ly gật đầu, “Tôi dùng thuốc kiếm được trên núi, giúp một đứa trẻ con người chữa bệnh, tôi sợ phiền phức nên nghỉ việc rồi.”
Vương Thúy Hoa sáng tỏ, yêu quái sống ở nông thôn, có chút thảo dược như nhân sâm, đinh quy là chuyện bình thường, nhưng bị người khác hỏi đến thì cũng thật phiền phức, bà liên tục lật lên được mấy quân bài tốt, thuận tiện nói, “Dưới chúng ta còn có mấy hậu bối đang làm ăn ở nhân gian, ta giúp cậu hỏi thăm, xem xem bọn họ có việc làm nào không.”
Nói xong, bà nhìn Phù Ly: “Cậu tướng mạo tuấn tú, tìm công việc chắc cũng không khó đâu.”
“Anh Triệu nói, loại yêu quái không có bằng cấp cao trung như tôi kiếm ăn rất khó.” Phù Ly nhớ lại lúc rời khỏi công trường, Triệu Tam Tường bảo cậu nên về quê sống, cảm thấy bản thân mình dường như đang bị xem thường.
“Cậu đẹp trai, có thể học tập mấy tiểu yêu đi làm…” Vương Thúy Hoa đột nhiên dừng lại, đổ bài trên tay xuống, “Tự mạc thanh nhất sắc.”(1)
Trong tiếng oán thán của những người cùng bàn, Vương Thúy Hoa có chút đắc ý, bà ta vơ tiền thắng đặt dưới khăn trải bàn, quay đầu tiếp tục nói với Phù Ly: “Cái đó hình như gọi là người nổi tiếng trên mạng, nghe nói có thể kiếm được không ít. Yêu loại các người đều có thể sống mấy trăm năm, cầm kỳ thi họa chắc cũng biết chút ít, nếu không còn có thể đi giám định cổ vật, cũng là một cách kiếm sống.”
Phù Ly lắc đầu: “Trước đây bên cạnh tôi cũng có một vài yêu quái biết những thứ đó, nhưng mà tôi lại không biết.”
Vương Thúy Hoa lặng người một lúc, thở dài nói: “Yêu loại trẻ tuổi, vẫn nên học một vài nghề, người xưa nói nhiều nghề không lo nặng thân, đi đến đâu vẫn có thể sống tốt, cậu như thế này là không được.”
Phù Ly phiền não che mặt, đôi mắt to nhìn Lưu Thúy Hoa, ngoan ngoãn làm cho người ta không nói được lời tức giận nào.
“Cái này cũng không trách cậu được, có lẽ cậu sống ở vùng nông thôn, không có cơ hội tiếp xúc vời những thứ này, phải không.” Vương Thúy Hoa vỗ vai Phù Ly, “Tìm công việc cứ để ta lo, ta nhờ người giúp cậu “đi cửa sau”.”
“Cảm ơn tu sĩ Vương”. Phù Ly nhìn mặt bàn, cười híp mắt nói, “Chúc bà ngày nào cũng thắng bài.”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.” Nụ cười Vương Thúy Hoa ngày càng hòa nhã, lớn tuổi rồi, không thể chịu được khi nhìn thấy những đứa nhỏ ngoan ngoãn chịu uất ức, chẳng trách trong sách cổ có câu “Yêu sắc hoặc nhân”(2), già bảy mươi tám mươi tuổi như bà rồi cũng chịu không nổi.
Tin tức về một bệnh nhi mắc ung thư, uống một loại thuốc vô danh đột nhiên khỏi bệnh bắt đầu được lan truyền trong bệnh viện, nhưng mà những người học y đều biết đây là chuyện không thể, chín mười phần là do bệnh viện kiểm tra sai, bây giờ cố ý lan truyền tin tức giả để lừa người dân, giữ lại uy tín cho bệnh viện.
Các bác sĩ ở bệnh viện khác âm thầm mắng bệnh viện này không biết xấu hổ, vì danh dự mà nói dối, không có y đức, không có nhân phẩm!
Bành Hàng thiếu chút nữa cũng tin rằng thứ thuốc mà người thanh niên kia đưa cho đứa trẻ uống là một loại thuốc thần bì, nhưng khi anh đến công trường tìm người, phát hiện người đã trốn mất rồi, nhưng khi nghe một người bạn làm bác sĩ của mình giải thích một phen, anh cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp.
Có lẽ nguyên nhân thực sự là do bệnh viện kiểm tra sai, nhưng mà người thanh niên tự biết bản thân lừa người, cho nên chột dạ bỏ đi mất. Nếu như đó thật sự là loại thuốc thần bí, cậu ta chạy làm gì, tùy tiện mang ra bán cũng có thể trở thành triệu phú, vậy thì cần gì phải dọn đi?
Vương Thúy Hoa không hổ danh là tiền bối giới tu chân, chưa tới hai ngày liền tìm được cho Phù Ly một công việc mới, làm bảo vệ cho khách sạn mà một hậu bối giới tu chân mở, bởi vì giới tu chân đối với những yêu quái nông thôn mới đi làm có chính sách hỗ trợ, cho nên dù Phù Ly không có bằng cao trung, mức lương cũng tương đương như các bảo vệ khác.
Ngày đầu tiên đi làm, Phù Ly đổi một bộ đồng phục bảo vệ, đứng ở đại sảnh khách sạn, so với cậu người bảo vệ phía đối diện không khác gì một quả bí đỏ.
Chú thích:
(1): Tự mạc thanh nhất sắc: Theo mình hiểu thì là một dạng “ù” trong mạt chược. Cầu cao nhân chỉ giáo
(2): Yêu sắc hoặc nhân: Sắc đẹp của yêu quái làm con người mê mẩn.
Bình luận