Côn Bằng quay đầu nhìn Công Phúc, phất tay khôi phục gia cụ trong phòng về trạng thái ban đầu, lấy một tấm thảm trong túi Càn Khôn ra trải xuống đất, ngồi khoanh chân: “Chuyện này hỏi ta cũng không có tác dụng gì, hỏi Công Phúc ấy.”
Trang Khanh thấy Phù Ly muốn nhảy ra khỏi lòng mình, do dự một lát, nhưng không buông lỏng cậu ra, mà học theo dáng vẻ của Côn Bằng, ngồi khoanh chân xuống thảm. Phù Ly dường như rất quen được người khác ôm cậu, nhanh chóng tìm một tư thế nằm thoải mái trong lòng Trang Khanh.
Trang Khanh vươn tay khẽ vuốt lông tơ trên lưng Phù Ly, anh không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là năm đó ai thường xuyên ôm Phù Ly, mới làm cho cậu có thói quen được người khác ôm ấp? Là yêu tu trên núi Vụ Ảnh, hay là……………là con người mà Phù Ly gọi là thú cưng?
Công Phúc đi vào trong phòng, thấy màu lông của Phù Ly thực sự rất đẹp, không kìm nổi lòng vươn tay ra.
“Công Phúc đại nhân.” Trang Khanh đưa tay cản lại động tác của Công Phúc, “Phù Ly là yêu tu đã mở ra linh trí, ngài làm như thế e rằng có chút không thích hợp.”
“Trưởng bối giúp vãn bối vuốt lông, đó gọi là âu yếm, tại sao lại không phù hợp?” Công Phúc ra vẻ không hiểu lời của Trang Khanh, xoay qua vỗ vỗ đầu Phù Ly, đâu biết động tác của Trang Khanh càng nhanh hơn, trực tiếp úp Phù Ly vào trong lòng mình.
Công Phúc thở dài, ngồi xuống bên cạnh Côn Bằng: “Những yêu quái trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không biết kính lão.”
Trang Khanh đã nghe Phù Ly oán giận những lời thế này từ sớm rồi, anh cúi đầu nhìn Phù Ly, Phù Ly quay đầu nhìn tường, hoàn toàn là dáng vẻ tôi không nghe thấy gì hết. Trang Khanh không nhịn được nhéo tai cậu một chút, sau đó………lại nhéo thêm cái nữa.
Bởi vì cảm xúc mềm mại quá thoải mái.
Trong cả tòa nhà, những yêu quái khác bị động tĩnh bất ngờ làm cho không dám ngủ yên, nhìn chằm chằm cửa sổ trống rỗng đợi thật lâu, cũng không thấy có âm thanh khác truyền tới, bọn họ mới rung rung chăn, thủy tinh vụ trên chăn chấn động rơi xuống mặt đất, xoay người tiếp tục ngủ.
Đều lăn lộn ở giới tu hành, trên giường có chút vụn thủy tinh cũng không là vấn đề gì.
Bốn con yêu ngồi thành hình tam giác, Phù Ly lấy từ trong túi Càn Khôn ra bốn lon nước uống, dùng móng vuốt đẩy hai lon về phía đối diện, còn thừa hai lon là phần của cậu và Trang Khanh. Côn Bằng nhìn Trang Khanh mở lon nước cho Phù Ly, còn cắm cả ống hút, không nhịn được âm thầm lẩm bẩm với Công Phúc: “Đúng là mệnh thiếu gia, con rồng nghiêm túc như Trang Khanh mà lại nhẫn nại làm những thứ này.”
Công Phúc mở lon nước ra uống một ngụm, không để ý tới Côn Bằng, ngược lại hỏi Phù Ly chi tiết trải qua lịch kiếp. Nghe xong quá trình Phù Ly và “đạo tâm fake” tranh luận, hắn đột nhiên có một cảm giác may mắn.
“Đừng nghe lời của Côn Bằng mà cảm thấy ngươi độ kiếp nạn rất đơn giản.” Công Phúc buông lon nước xuống, vẻ mặt tuấn tú đầy nghiêm túc, “Tham lam gần như là bản năng của từng sinh vật, chẳng qua có sinh vật nghiêm trọng, có sinh vật ít hơn mà thôi. Ngươi có thể thoải mái lịch kiếp, không phải vì may mắn, mà là bởi vì ngươi có một trái tim đơn giản lại vững vàng. Ví dụ như công pháp tu luyện có thể làm sinh vật chết rồi sống lại kia, có sức hấp dẫn vô cùng lớn với rất nhiều sinh vậy. Ai mà không tưởng niệm người đã mất, trong lòng ai mà không từng nảy sinh suy nghĩ “nếu như người đó còn sống thì tốt rồi”?
Phù Ly từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, bây giờ sống một mình bên ngoài, lẽ nào không nhớ mong người thân nào?
Ví dụ như người thân xuất hiện lần nữa ở cửa tâm kiếp thứ tám, đối với Phù Ly mà nói, giống như mồi nhử ngon nhất, nếu như đạo tâm của cậu không kiên định, chỉ sợ đã sớm chìm đắm vào ảo cảnh tốt đẹp, không thể thoát ra.
Tám kiếp nạn phía trước cũng không tính là gì, trên thực tế thứ thực sự nguy hiểm là tâm kiếp thứ chín. Phù Ly lựa chọn vào cửa cung Thần Tiên, khi tranh luận cùng với đạo tâm, nếu như tâm thái xuất hiện một chút không ổn, cũng sẽ chìm sâu vào trong ác mộng không thể tỉnh lại, cuối cùng người chết đạo tiêu.
Mỗi một kiếp nhìn thì đơn giản nhưng lại tầng lớp nguy hiểm. Thậm chí Công Phúc còn không nhịn được nghĩ, nếu như Phù Ly không gặp những yêu tu giáo dục cậu, có lẽ cũng sẽ trở thành đại yêu khiến cho vạn yêu quỳ bái. Nhưng mà như bây giờ càng tốt, có bạn bè, có cuộc sống, còn có cả tâm tư thi công chức. Trở thành đại yêu thì có gì tốt đâu, có thể sống dưới mí mắt thiên đạo, không phải thức thời thì cũng là gan nhỏ, những ngày tháng vinh quang ở yêu giới đã sớm không còn, trở thành đại yêu e rằng cuối cùng cũng chết dưới tay thiên đạo.
“Ngươi……….thực sự không phải là con thỏ bình thường.” Công Phúc cười cười, nụ cười rất dịu dàng, “Trước kia khi ta còn chưa trở thành đại yêu, ở trong điện Thanh Long của phụ thân. Ông ấy từng nói vời ta, trên thế gian này có một loại sinh vật tên là Hống, được linh khí trời đất ngưng tụ thành nguyên thần, lấy đá ngũ sắc làm thân. Khi mới hóa hình thì nhỏ như chuột thỏ, nếu như được cơ duyên thành niên, nguyên hình giống thỏ chó, uy lực vô biên, trở thành bá chủ một phương.”
“Nhưng mà đá ngũ sắc vô cùng hiếm có, lại có bao nhiêu linh khí có thể ngưng thành nguyên thần? Cho nên từ khi trời đất hình thành tới bây giờ, cũng chỉ có một mình ngươi.” Công Phúc cười càng thêm ôn hòa, “Dựa theo cách nói của hiện tại, ngươi là động vật quý hiếm ở tu chân giới.”
Hắn vươn tay ra hướng về đầu Phù Ly lần nữa nhưng lại bị Trang Khanh ngăn cản.
Nụ cười trên mặt Công Phúc cứng lại, hắn đã đưa ra tin tức nặng kí như vậy rồi, tại sao con rồng này còn không thể ngạc nhiên tới mức quên đi chuyện này?
“Chuyện này hình như có gì đó không đúng.” Phù Ly cắn ống hút uống mấy ngụm đồ uống, “Nếu như khi đó căn bản không có sinh vật giống như tôi được sinh ra, tại sao Long Thần đại nhân có thể biết sinh vật như tôi gọi là Hống? Hay là nói, Long Thần đại nhân là vị thần bảo vệ một phương trời đất, bấm đốt ngón tay ra loại sinh vật nào có thể sinh ra vào thời điểm nào, nên tùy tiện đặt trước cho nó một cái tên?”
Công Phúc: “…………”
Vấn đề này hắn cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng nội tâm đột nhiên có chút tán đồng cách nói này của Phù Ly. Chẳng qua sao hắn có thể hạ thấp uy nghiêm của phụ thân trước mặt tiểu bối được, “Đương nhiên không phải, vạn vật sinh ra ở thế gian này, đều có một loại cơ duyên nào đó, cách gọi chủng tộc, đương nhiên cũng mang theo thời cơ của đất trời, sao có thể là tùy ý? Ngươi sinh ra muộn, lại trẻ tuổi, không biết những điều này cũng bình thường thôi.”
Phù Ly ngây ngốc gật đầu, thì ra cách gọi chủng tộc của yêu tu chú trọng nhiều như vậy. Cậu nhìn chân trước lông xù xù của mình, bỗng nhiên cúi đầu xuống. Trang Khanh vẫn luôn chú ý tới cậu, thấy cậu không có tinh thần, vội vuốt lông xù xù trên người cậu, “Sao thế?”
Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh, hai móng che kín mặt, có chút ngại ngùng hỏi: “Vậy, vậy Hống là hung hay thụy?”
Công Phúc hơi sửng sốt, hắn không nghĩ rằng Phù Ly sẽ hỏi vấn đề này. Hắn cho rằng Phù Ly sẽ hỏi Hống tu luyện thế nào, rốt cuộc là có chỗ nào lợi hại mới có thể làm chúa tể một phương, không ngờ rằng cuối cùng cậu lại hỏi điều này.
“Tại sao lại hỏi câu này?” Công Phúc cười nói, cười tới mức mặt mày giãn ra, giống như gặp được một chuyện vô cùng vui trong cuộc đời làm yêu của mình.
Phù Ly bị Công Phúc cười càng thêm ngượng ngùng, cậu cảm thấy được vấn đề này đúng là quá ấu trĩ, cậu vùi mặt vào khuỷu tay Trang Khanh: “Theo như quy củ của tu chân giới, hung thú trời sinh không thể tham gia vào cuộc thi công chức, thành tích có tốt thế nào cũng không được.”
Nghe thấy câu này, Công Phúc càng cười lớn hơn, cho tới khi Trang Khanh không nhịn được trừng hắn một cái, Công Phúc mới nhịn cười ra tiếng, hơi cười nói: “Ngươi đương nhiên là thụy thú, là thụy thú không thể nào tốt hơn.”
Phù Ly trừng mắt nhìn, cảm thấy mỹ mãn cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Vậy cậu phải tiếp tục đọc sách chuẩn bị thi công chức.
“Ngươi vừa mới lịch kiếp, nghỉ ngơi cẩn thận, hai động vật lưỡng cư chúng ta đi trước, không làm phiền ngươi nữa.” Công Phúc kéo kéo tay áo Côn Bằng, “Đi.”
Côn Bằng vốn đang muốn ngồi với Phù Ly một lát, nào biết Công Phúc chẳng cho hắn chút mặt mũi nào, trước mặt tiểu bối mà kéo hắn đi giống như kéo cá chết ra ngoài. Hắn tức giận liên tục hét to: “Đừng kéo, đừng kéo, đây là áo sơ mi mới của ta.”
Bây giờ hai người họ đều không có lương, dựa vào tiểu bối nuôi dưỡng, trưởng bối ăn không uống không, chỉ ăn không thôi cũng đã rất lãng phí, việc ăn mặc vẫn nên tiếp kiệm một chút mới tốt.
“Thời khắc vui vẻ như thế này, để lại hai yêu quái trẻ như người ta ở cùng nhau một lát không được sao?” Công Phúc quăng Côn Bằng đi, Côn Bằng lăn một vòng dưới đất, vỗ mông bò dậy.
“Tiểu bối lịch kiếp thành công, chúng ta là trưởng bối, nên dặn dò thêm vài câu, dù sao cũng phải lấy ra chút quà tặng, ngươi kéo ta ra ngoài, lẽ nào là muốn tiết kiệm một phần quà?” Côn Bằng không ngại dùng ý xấu xa nhất để phỏng đoán Công Phúc.
“Trong đầu ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu cọng tóc, không sợ đầu quá sáng đau mắt người ta?” Trong tay Công Phúc biến ra một cái quạt, gõ gõ vài cái lên đầu Côn Bằng, “Xem con rồng nhỏ kia hăng hái che chở Phù Ly như vậy, ngươi còn không hiểu rõ sao?”
“Hai người đó là một đôi.”
Cạch.
Cánh cửa phòng phía sau hai người mở ra, Tống Ngữ lúng túng thò đầu ra: “Hai vị đại nhân, có muốn vào uống ly trà không?”
Côn Bằng và Công Phúc sửng sốt một chút, mới nghĩ ra phòng bọn họ ở trên đầu Phù Ly, mà không phải ở dưới. Côn Bằng chỉnh chỉnh lại quần áo trên người mình, ho khan một tiếng: “Không cần đâu, chúng ta nên về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy………..đi thong thả?” Tống Ngữ thật sự sợ hãi hai boss này sẽ đánh nhau trước cửa phòng mình.
Côn Bằng nhìn thấy Tống Ngữ run rẩy, xì một tiếng, quay đầu đi lên tầng. Đúng là không muốn thừa nhận con Toan Dữ này là yêu quái sống từ thời thượng cổ, lá gan so với đầu kim cũng chẳng lớn hơn được bao nhiêu.
Kéo Công Phúc vào trong phòng của mình, Côn Bằng hạ chú cách âm: “Ngươi lừa nó.”
“Lừa ai?” Công Phúc lười biếng nằm xuống thảm.
“Con thỏ nhỏ Phù Tiểu Ly.” Côn Bằng chắc như đinh đóng cột, “Tuy rằng ta không biết rốt cuộc Hống là dạng yêu thú như thế nào, nhưng mà nó tuyệt đối không thể là thụy thú trời sinh được, trước đây ngươi………”
“Thụy thú thì làm sao, hung thú lại thế nào?” Công Phúc không chút để ý nói, “Bây giờ tôi đã nhìn thấy rõ, thụy hung chẳng qua cũng chỉ là kỹ năng mà trời sinh đã có, hung thú không nhất định là tội ác tày trời, thụy thú cũng không nhất định quang minh chính đại. Nếu như Phù Tiểu Ly vui vẻ vì mình là thụy thú, vậy nó chính là thụy thú, ngươi còn có ý kiến gì sao?”
Côn Bằng: “Không, ngươi nói rất đúng.”
Con rồng không chính hiệu này cuối cùng cũng nói được một câu đứng đắn.
Đợi khi Côn Bằng và Công Phúc rời khỏi, Tống Ngữ thở phào một hơi lớn, sau đó mới nhớ tới những lời mà mình vừa nghe lỏm được, cảm thấy được cả người hắn có chút không khỏe. Lão đại Phù Ly của hắn, lại ở cùng với một con Kim Long?
Tầng nhà mà Tống Ngữ ở, tổng cộn có ba con yêu quái, ở sau một cánh cửa đóng kín nào đó, một nhóm chat nào đó bắt đầu trở nên sôi nổi.
Tuyệt thế hảo kiếm: Đừng ngủ nữa, dậy cả đi, chuyện tình yêu của anh Phù và lão đại được cả đại yêu thượng cổ Công Phúc đại nhân thừa nhận rồi.
Trâm cài chuyên dụng của nữ hoàng: Quá nửa đêm rồi, đừng ồn nữa.
Thiên hạ đệ nhất ngư: Ban nãy tôi…….cũng nghe thấy.
Chuyện này chính là chuyện đùa nửa thật nửa giả của mọi người, nhưng sau khi nghe thấy Công Phúc đại nhân cũng nói như thế, bọn họ mới dám khẳng định trăm phần trăm, thì ra lão đại và anh Phù thực sự là một đôi.
Kha đẹp trai: Chuyện tốt mà, lão đại và anh Phù ở bên nhau, chưa biết chừng sẽ trở nên hào phóng hơn.
Viện khuynh quốc khuynh thành: Ha Ha, cậu nghĩ nhiều rồi. Người đàn ông bình thường keo kiệt sau khi lập ra đình thì trở nên càng keo kiệt, bởi vì anh ta muốn kiếm được nhiều tiền để nuôi vợ mình.
Tuyệt thế hảo kiếm: Nhân tu các người cũng không ngủ sao?
Viện khuynh quốc khuynh thành: Ồn ào như vậy, không ngủ được.
Trâm cài chuyên dụng của nữ hoàng: Không ngủ được đúng lúc, chỗ tôi có đồ ăn vặt, lát nữa tới tìm cô.
Viện khuynh quốc khuynh thành: Được, tôi mới mua mấy cây son, cô mau qua đây thử màu.
Triều Vân đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy tất cả đèn ở hành lang đều chấn động vỡ hết, sơn tường cũng có chỗ bong tróc, trong lòng âm thầm giật mình. Trong tòa nhà có trận pháp an toàn, cho dù linh khí của yêu tu bạo động, nhiều lắm cũng chỉ hủy đi mấy thứ trong phòng mình, tuyệt đối không có khả năng làm cho cả tòa nhà biến thành thế này.
Cô ngẩng đầu nhìn bên trên hành lang, chân giẫm vào kính vỡ phát ra âm thanh rắc rắc. Cô cúi đầu nhìn dưới chân, xoay người đi về phía phòng Từ Viện.
Bên cửa sổ trống rỗng, Phù Ly phát hiện không thể dùng thuật pháp hồi phục thủy tinh vỡ tan, cậu có chút chột dạ nhìn Trang Khanh, không hé răng nói lời nào.
“Trên những kính thủy tinh kia có thiết lập trận pháp, sau khi vỡ vụn sẽ không thể phục hồi lại như cũ.” Cho dù lúc này đối phương trưng ra khuôn mặt con thỏ, Trang Khanh vẫn nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu, “Vỡ bao nhiêu thủy tinh, tôi sẽ bảo phòng tài vụ tính toán, tài sản tổn thất tôi sẽ bảo phòng tài vụ trừ vào lương của cậu.”
“Ừ.” Phù Ly nghĩ, cũng không biết cứ trừ như vậy, tới năm nào tháng nào cậu mới có thể có tiền lương?
“Chẳng qua những trận pháp này đều là do tôi lập, cho nên tôi sẽ không thu phí của cậu.” Trang Khanh ôm Phù Ly đứng dậy, “Không có cửa sổ ở không tiện, tôi tạm thời mang cậu tới ở nhà tôi, đợi khi nào lắp đặt cửa sổ xong rồi cậu lại chuyển về.”
“Vậy những đồng nghiệp khác trong tòa nhà phải làm thế nào?” Phù Ly càng áy náy.
“Bọn họ đều có chỗ ở của mình, cậu không cần lo lắng.
Lúc này Phù Ly mới biết, thì ra trong phòng trừ cậu ra, những đồng nghiệp khác đều có nhà đất của riêng mình. Giờ phút này, cậu vô thức quên mất Côn Bằng và Công Phúc.
“Chúng ta đi về thôi.” Trang Khanh ra khỏi ban quản lý, nhìn ánh trăng sáng trên trời, nói với Phù Ly, “Cậu có ngại không?”
“Không ngại, anh vui là được rồi.” Phù Ly lắc lư cái đuôi, dù sao tôi cũng không đi đường.
Im lặng đi một đoạn đường, Trang Khanh thở dài một hơi: “Tuy rằng không biết nên nói gì, nhưng vẫn chúc cậu tu vi thành công lớn.”
“Cảm ơn.” Phù Ly đặt đầu lên vai Trang Khanh, “Dự đoán của tôi tương đối linh, thì ra tôi thực sự không phải là thỏ, mà là Hống. Anh đã từng đọc những câu chuyện có liên quan tới Hống chưa?”
“Chưa, tôi chỉ từng nghe nói tới có một loại yêu thú tên là Hống lông vàng, giống như cậu.” Gió thổi có chút lạnh, Trang Khanh che Phù Ly kín hơn một chút, “Cậu còn lợi hại hơn so với loại yêu thú này.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Trang Khanh bị thái độ không biết xấu hổ của Phù Ly chọc cười, anh không hay cười, dáng vẻ khi cười cũng vô cùng kín đáo, có một loại hấp dẫn cấm dục, dù sao Phù Ly cũng không nhìn thấy nụ cười này, cho dù thấy được có lẽ cũng không hiểu được loại vẻ đẹp này.
“Bây giờ tôi là đại yêu, sau này nếu như còn có yêu quái khác tới làm loạn, anh đừng chắn trước mặt tôi nữa, Kim Long đang yên đang lành lại biến thành con rồng bị tróc vảy.” Phù Ly dùng móng vuốt khẽ vỗ vai Trang Khanh, “Có đôi khi, anh có quyền lợi nghỉ ngơi, nhàn hạ. Không nên để mình anh gánh vác gánh nặng ở tu chân giới.”
“Nếu như không gánh vác, những yêu quái của tu chân giới đâu còn chỗ dung thân, cũng không biết có bao nhiêu yêu quái không hiểu chuyện ra ngoài làm loạn.” Trang Khanh dùng tay nâng mông Phù Ly lên, “Không có gì vướng bận thì càng yên tâm, có việc để làm, sống qua ngày cũng có vài phần ý nghĩa.”
“Không sao, sau này tôi cùng anh gánh vác.” Vuốt của Phù Ly lại bắt đầu vỗ lên vai Trang Khanh, “Bây giờ tôi đã là đại yêu, sau này có chuyện tôi sẽ bảo vệ anh, sẽ không để anh buồn chán nữa.”
Trang Khanh dừng chân một lát: “Thật sao?”
“Thật.”
“Sẽ luôn ở bên cạnh tôi chứ?”
Phù Ly nói: “Tôi là loại yêu quái lừa tiểu bối sao?”
Trang Khanh cúi đầu cười ra tiếng, không nhắc nhở Phù Ly cậu cũng chỉ vừa mới thành niên: “Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách khí, chúng ta đâu phân ai với ai.”
“Đúng vậy, chúng ta…….” Trang Khanh vuốt vuốt lông trên lưng Phù Ly, “Chúng ta không phân cậu tôi.”
“Này, người anh em.” Hai người trẻ tuổi đi xe máy lướt qua người Trang Khanh, dừng xe lại bên đường lớn tiếng nói, “Anh đối xử tốt với vật nuôi vậy, ôm nó không mệt sao?”
“Trời mùa đông lạnh, đất bẩn, nó cũng buồn ngủ rồi, bế thế này tương đối tiện.” Trang Khanh tâm tình rất tốt trả lời câu hỏi nhàm chán của người xa lạ.
“Vậy anh thật sự chiều nó quá rồi.” Người trẻ tuổi giơ ngón tay cái với Trang Khanh.
“Chẳng còn cách nào, tôi chỉ không nỡ để cho nó chịu khổ thôi.” Trang Khanh lộ ra nụ cười.
Hai người trẻ tuổi lái xe máy đi rồi, Phù Ly mới lầm bầm nói: “Hai con người kia thật sự chẳng có mắt, tôi là loại thú cưng cần người nuôi dưỡng sao?”
“Chúng ta không cần chấp nhặt với những con người ngu muội này.”
Phù Ly lại rúc đầu vào, chẳng qua hưng phấn ban nãy qua rồi, bây giờ đúng là có chút buồn ngủ. Trước ngực Trang Tiểu Long thật sự vừa ấm áp vừa vững vàng, nếu như không phải năm ấy cậu đồng ý với thú cưng kia là sẽ không nuôi thú cưng nào nữa, cậu thật muốn nuôi Trang Tiểu Long.
Bạch Viên trưởng lão đã từng nói, người bạn mà không nỡ để cậu chịu khổ, nhất định là bạn tốt.
“Phù Ly………”
“Phù Ly?”
Trang Khanh vỗ vỗ Phù Ly đã ngủ trên người mình, bất đắc dĩ cười lắc đầu, không ngờ lại thiếp đi như vậy. Xem ra độ qua cửu tâm kiếp, cũng chỉ tăng thêm tu vi, đầu óc vẫn như cũ.
Ngốc đến thế còn có thể sống bao nhiêu năm, có lẽ toàn dựa vào may mắn.
Bình luận