“Quân Thư Ảnh, ngươi… Ngươi còn dám tới!” Tín Bạch vừa thấy rõ mặt người mới tới liền phẫn nộ quát, giọng nói run rẩy vì tức giận.
Quân Thư Ảnh đến quan tài bằng gỗ lạnh như băng phía sau linh án, nhìn Tín Bạch, hơi ôm quyền, lạnh nhạt nói: “Tín chưởng môn, tại hạ đến để cúng bái, không có ý gây sự.”
Tín Bạch muốn lên tiếng, nhưng Viên Khang Thọ ở bên cạnh giữ lão lại, liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh, rồi quay sang Tín Bạch nói: “Tín chưởng môn, người này cùng Phi Dương… Đây là linh đường của Phi Dương, lão nên nghĩ đến hắn một chút… Hắn tuyệt đối không muốn thấy cảnh hai người lại thù hận nhau đâu…”
Tín Bạch oán hận nhìn Quân Thư Ảnh, sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh, cuối cùng lão hừ lạnh một tiếng, đứng sang bên.
Tín Vân Thâm hết nhìn trái lại nhìn phải, rồi ra hiệu cho một đệ tử. Tên đệ tử vội vàng mang một nén hương thắp sẵn tiến lên đưa cho Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cầm lấy một nén hương, tiến đến trước linh án, lặng lẽ nhìn linh cữu ở phía sau.
Sau thời gian nửa nén hương, Quân Thư Ảnh vẫn đứng ở chỗ cũ. Tín Bạch bắt đầu mất hết kiên nhẫn, lên tiếng: “Người đã chết, ngươi xem cũng đủ rồi, mau đi đi!”
Tín Vân Thâm đột nhiên ngã nhào ra, như thể đứng không vững. Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn cậu.
Tín Vân Thâm ho nhẹ, tiến đến Quân Thư Ảnh, cầm nén hương trong tay y cắm vào lư hương, cúi đầu nói: “Thỉnh ngài đừng quá bi thương.”
Quân Thư Ảnh liếc Tín Vân Thâm một cái, rồi lại nhìn linh cữu.
Tín Bạch không nhẫn nhịn nổi nữa, nói: “Nếu đã tế bái xong rồi thì mau đi đi!”
Đột nhiên Quân Thư Ảnh ra tay, khinh công tiến đến quan tài.
Tín Bạch kinh hãi, cuống quít tiến lên cản lại, vừa phẫn nộ quát: “Ngươi… quả thật bản tính không đổi!”
Quân Thư Ảnh bị Tín Bạch ngăn giữa không trung, toàn thân né tránh, nói: “Tín chưởng môn, ta không muốn đấu với lão. Nhưng người trong quan tài này, ta phải mang đi.”
“Ngươi nằm mơ đi!” Tín Bạch hét lớn, đoạt kiếm trong tay một đệ tử, phi thân tiến đến Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh dựa vào thân pháp linh hoạt tránh khỏi công kích của Tín Bạch, sắc mặt trầm lại, nói: “Hôm nay chỉ là tình thế bắt buộc. Nếu lão muốn ép ta vào đường cùng thì đừng trách sao ta vô tình.”
“Tốt lắm. Lão phu hôm nay sẽ giết ngươi báo thù cho Phi Dương!”
Quân Thư Ảnh nhíu mày. Y rút kiến khỏi vỏ, chỉ thủ chứ không tấn công, chống đỡ đường kiếm của Tín Bạch.Cả hai đều là nhất đại cao thủ, chớp mắt đã qua hơn trăm chiêu. Tín Bạch sớm nhận ra rất nhiều chiêu thức của Quân Thư Ảnh giống Sở Phi Dương, lửa giận trong lòng càng mãnh liệt. Lão xuất kiếm nhanh hơn, mỗi một đường kiếm đều nhắm vào điểm yếu hại.
Ngược lại, Quân Thư Ảnh không muốn tham chiến, tìm chỗ sơ hở để dứt khỏi đường kiếm của Tín Bạch, lao xuống chỗ linh cữu.
Tín Bạch cũng tiếp đất, quay đầu thấy Quân Thư Ảnh dừng bên linh cữu, liền gầm lên, chĩa kiếm tiến tới.
Quân Thư Ảnh đưa tay vào trong quan tài, cảm giác khác thường làm sao có thể giống như có người đang ở trong quan tài? Y vội vàng xốc hết đồ vật trong quan tài, xiêm y bên trong bị y quăng lên không.
Quân Thư Ảnh nhìn về đống xiêm y, ánh mắt khó hiểu. Thình lình bên vai y tê rần, có tiếng người vang lên: “Cẩn thận!” Kiếm trong tay đã bị người khác cướp mất, y định vận khinh công tránh, nhưng cơ thể đã bị ôm chặt.
Bên tai vang lên tiếng kiếm chạm nhau, Quân Thư Ảnh chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị người bắt giữ y dùng khinh công mang y ra ngoài.
Tín Bạch bất chợt bị người xông ra cản trở cũng chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lão thu kiếm lại nhìn ra bên ngoài, liền thấy một người vận y phục như đệ tử của môn phái khinh công mang Quân Thư Ảnh ra ngoài, trong khoảnh khắc đã biết mất.
Tín Bạch ngỡ ngàng. Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng chiêu thức của rồi của người đó, lão cảm thấy thật quen thuộc.
“Phụ thân…” Tín Vân Thâm chạy lại giữ chặt tay áo Tín Bạch, nói: “Nếu hắn đã bỏ chạy thì cứ mặc kệ hắn đi…”
Tín Bạch nghi hoặc nhìn Tín Vân Thâm, chỉ thấy gương mặt cậu mang vẻ thần bí.
Tín Bạch đành gật đầu đồng ý. Tín Vân Thâm cho người sửa sang lại linh đường.
.
Quân Thư Ảnh bị người kia dùng khinh công bắt ra ngoài, gió lạnh luồn qua y phục.
Y vốn đang hoang mang không hiểu chuyện gì, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoảng theo gió của người bên cạnh.
Bình luận