Quân Thư Ảnh oán hận nhìn hắn một cái, vòng qua hắn để đi ra ngoài. Sở Phi Dương nắm chặt tay Quân Thư Ảnh lại, lạnh lùng nói: “Ta đã nói sẽ không để ngươi tùy tiện giết người nữa! Ngươi không thấy như thế là quá độc ác sao? Giết nhiều người như thế ngươi không sợ bị báo ứng sao?”Quân Thư Ảnh khịt mũi, hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng làm ra vẻ như ngươi chưa từng giết người. Máu trên tay ngươi cũng không ít so với ta đâu Sở đại hiệp!”
“Ít nhất ta cũng không thế hổ then với lương tâm. Còn ngươi thì sao?! Ngươi dám nói…”
“Ta đương nhiên không thẹn với lương tâm! Ta muốn giết người thì giết, việc gì phải hổ thẹn?!”
Quân Thư Ảnh nhìn thẳng vào Sở Phi Dương, đôi mắt như muốn nói việc y làm là hợp tình hợp lý. Sở Phi Dương chán nản, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ buông tay Quân Thư Ảnh, nhíu mày: “Thật sự không thể nói lý với ngươi.”
Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: “Vậy ngươi không cần thuyết phục ta nữa. Đạo bất đồng bất tương vi mưu – ngươi làm gì ta vậy?”
Sở Phi Dương thu tay về, khẽ cười nói: “Điểm huyệt.”
“Không phải! Ta muốn hỏi tại sao ngươi điểm huyệt ta?” Quân Thư Ảnh tức giận quát.
Sở Phi Dương cười nói: “Thì ngươi đã nói suy nghĩ của chúng ta bất đồng, ta không cần thuyết phục ngươi nữa. Nhưng đối với ngươi không dùng mưu không được. Ta muốn ra ngoài lo liệu chút việc, ngươi cứ ngoan ngoãn mà ở trong phòng đi.” Nói xong hắn đỡ Quân Thư Ảnh lên giường, hoàn toàn không nhìn tới đôi mắt hung tợn, cũng vờ như không nghe những câu y chửi rủa hắn như “tiểu nhân đê tiện”, “ngụy quân tử.”
———————————-
Trên phố có một ngôi nhà mộc mạc ở giữa khách điếm và cửa hiệu may y phục. Trên cánh cửa để ngỏ có treo bảng hiệu ghi: “Dược điếm.”
“Không cần làm gì khác, mỗi ngày uống một thang là tốt rồi. Lão đại phu mặt mũi hiền lành ân cần dặn dò chàng thanh niên anh tuấn trước mặt mình. “Lần đầu tiên được làm phụ thân luôn như vậy. Có việc gì cứ đến tìm lão phu, lão phu có thể theo ngươi đến nhà khám bệnh.
Sở Phi Dương xấu hổ cười cười. Hắn chỉ hỏi là phải chăm sóc người mang thai như thế nào – đương nhiên là vì hắn không có kinh nghiệm về việc này – nhưng chẳng hiểu sao lại khiến lão đại phu này vui đến vậy.
“Ngươi thật là biết chăm sóc nương tử cẩn thận. Nàng thật là có phúc a.” Lão đại phu gật gù vuốt ve chòm râu. Sở Phi Dương khẽ lắc đầu. Nếu để Quân Thư Ảnh nghe được câu nói này, không biết y sẽ nộ khí xung thiên đến mức nào.
“Đại phu, có phải những người mang thai sẽ trở nên đặc biệt khó tính? Lão có cách nào không?” Trước khi đi, Sở Phi Dương hỏi một câu cực kỳ quan trọng.
Lão đại phu vuốt râu rung đùi đắc ý một lúc mới nói: “Cứ chìu theo ý nàng.”
Sở Phi Dương âm thầm thở dài, cầm dược rời đi.
Ra khỏi dược điếm hắn chỉ mới đi được vài bước đã nghe được một âm thanh thanh thúy từ phía sau vang lên: “Sở đại ca!
Sở Phi Dương quay đầu lại, thấy Mai Hân Nhược cải nam trang vẻ mặt vui mừng cùng tiểu nha hoàn chạy đến, trên tay cầm một ít đồ ăn.
“Sở đại ca, gặp lại huynh thật tốt quá. Huynh đã đi đâu vậy? Đêm hôm đó huynh đuổi theo tên trộm rồi không trở về nữa, khiến muội lo lắng gần chết.” Mai Hân Nhược ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương, trong ánh mắt trong trẻo là sự lo lắng không hề che lấp.Sở Phi Dương cười nói: “Đã làm phiền muội quan tâm rồi. Chỉ là ta có chút việc chưa giải quyết, mà không có cơ hội báo cho Mai lão gia.”
Mai Hân Nhược đưa những món ăn trên tay cho tiểu nha hoàn, một tay giử chặt ống tay áo Sở Phi Dương, nói: “Vậy huynh đã giải quyết mọi sự xong xuôi chưa? Nếu xong rồi huynh hãy trở lại Mai gia đi.”
Sở Phi Dương lắc đầu: “Ta e không được. Hơn nữa mọi việc ở Mai gia cũng đã ổn thỏa, không cần ta ở lại Mai gia mãi. Thật sự ta cũng đang muốn đến chào từ biệt Mai lão gia.”
Mai Hân Nhược thần sắc đang vui vẻ lập tức trở nên ảm đạm, khóe miệng run run, nói: “Huynh không cần phải khách khí như vậy, cứ xem Mai gia như là gia đình mình. Phụ thân muội cùng sư phụ huynh giao tình tốt như vậy, phụ thân muội cũng rất thích huynh. Muội cũng…” Nàng cúi đầu lấy tay xoắn xoắn góc áo, giọng nói nhỏ dần.
Sở Phi Dương nói: “Ta thực không có khách khí, cũng rất cảm tạ Mai lão gia đã nâng đỡ. Sau này nếu Mai gia cần gì, ta sẽ hết lòng tương trợ. Ta còn có việc, xin đi trước. Mai… công tử cũng nên sớm về nhà đi.” Nói xong hắn xoay người muốn rời đi. Mai Hân Nhược vội đuổi theo: “Muội dù sao cũng không có việc gì, để muội theo cùng huynh một đoạn vậy.”
Hai người cùng đi qua mấy dãy phố, Sở Phi Dương dừng lại nói: “Ta đã đến nơi rồi. Đành cáo biệt muội vậy.”
“Chờ đã…” Mai Hân Nhược vội la lên. Sở Phi Dương nhìn về phía nàng. Mai Hân Nhược trong lúc cấp bách cũng không biết mình muốn nói cái gì, chỉ là nàng không muốn sớm từ biệt Sở Phi Dương. Nàng nhìn quanh suy tư thì thấy vật Sở Phi Dương đang cầm trên tay. Lúc nãy nàng mới nhìn rõ đó là một gói dược.
“Đây là dược gì vậy? Sở đại ca bị bệnh sao?” Mai Hân Nhược lo lắng hỏi.
Sở Phi Dương đưa gói dược lên cao, cười cười nói: “Ta không sao. Đây là dược mua hộ người khác thôi.”
“Bằng hữu của huynh bị thương à? Vậy huynh hãy đem y về ngụ ở Mai gia trang đi, sẽ tiện chăm sóc y.” Mai Hân Nhược sốt sắng đề nghị.
“Y không bị thương, cũng không bị bệnh. Không có trở ngại gì cả, ta cũng không cần phải phiền đến Mai gia.” Sở Phi Dương khách khí trả lời.
“Không bị thương cũng không sinh bệnh… vậy đây là dược gì?” Mai Hân Nhược nhìn bộ dáng lo lắng muốn rời đi của Sở Phi Dương, cảm thấy dường như mình gặp lại Sở Phi Dương không đúng lúc cho lắm. Nhưng nàng cần hỏi gì đó để kéo dài thời gian.
“Thuốc dưỡng thai.” Sở Phi Dương cười đáp, sau liền cáo biệt rời đi. Mai Hân Nhược cứ đứng đó, bất động.
“Huynh… huynh ấy nói đó là dược gì?” Mai Hân Nhược hỏi tiểu nha hoàn. Tiêu nha hoàn im lặng một lúc lâu mời chần chờ trả lời: “Sở đại hiệp nói… dường như là… dược dưỡng thai.
Mai Hân Nhược mở to mắt, vài giọt lệ rơi xuống. Nàng đưa tay lau, xoay người rời đi. Tiểu nha hoàn chạy theo sau, cả hai cùng trở về Mai gia trang viên.
Bình luận