“Ta đã về.” Sở Phi Dương đến trước giường, chuẩn bị tinh thần để đón ánh mắt hận sao hắn không chết đi cho rồi của y, hay những lời châm chọc khiêu khích từ cái miệng lưỡi sắc bén, có thể còn có cả ám khí hoặc độc dược chết người.
Nhưng chẳng có gì cả. Quân Thư Ảnh hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, người đầy mồ hôi, vẻ mặt đau đớn.
“Quân Thư Ảnh.” Sở Phi Dương gọi, không có tiếng trả lời. Những sợi tóc đầy mồ hôi dính bết lên trán lên mặt y, trông y vô cùng thê thảm chật vật. Sở Phi Dương vội giải huyệt cho y, đỡ y ngồi dậy. Hắn có thể cảm thấy người trong tay mình đang run lẩy bẩy.
“Đã xảy ra chuyện gì? Người không thoải mái ở đâu?” Sở Phi Dương nắm cổ tay y định xem mạch lại bị y đẩy ra.
“Ta không sao.” Y thở dốc. “Ngươi có thể về chậm một chút. Lúc đó sẽ nhặt được xác ta… ah…” Chưa dứt lời thì Quân Thư Ảnh đã rên một tiếng, gập người ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ngươi đau bụng sao? Để ta xem!” Sở Phi Dương túm cổ tay Quân Thư Ảnh nhưng y vẫn tránh khiến hắn không thể bắt mạch được.
“Ngươi sao lại ngoan cố như vậy?! Giấu bệnh không cho ta xem chỉ gây hại cho ngươi.” Sở Phi Dương nhíu mày nhăn mặt nói.
Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, giọng nói hơi suy yếu: “Ngươi là thầy y sao? Bất quả ngươi chỉ là một kẻ tự cho mình nghĩa hiệp thôi. Ta đã nói ta không có việc gì! Ngươi sao có thể nhiều chuyện giống như nữ nhân vậy!”
“Đến lúc này mà ngươi còn khua môi mua mép. Rốt cuộc ai giống nữ nhân hơn?!” Quân Thư Ảnh không hợp tác làm Sở Phi Dương hơi tức giận, động tác trở nên thô lỗ. Hắn dùng khí lực nắm chặt cổ tay Quân Thư Ảnh, khiến y không thể né tránh.
Quân Thư Ảnh cũng bị những lời nói này chọc giận, y giơ tay kia lên nắm áo Sở Phi Dương, hung tợn nói: “Đúng vậy, Sở đại hiệp ngươi là nam tử hán đại trượng phu! Còn ta giống như nử nhân, trong bụng còn có đứa nhỏ này! Ngươi muốn biết ta bị làm sao?! Được, ta nói rõ cho ngươi biết! Con ngươi cả ngày trở mình trong bụng ta, khiến ta đau đến chết đi sống lại. Ta không muốn cái gì cũng phải nói cho Sở đại hiệp ngươi biết!”
Khoảng cách quá gần khiến Sở Phi Dương có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Quân Thư Ảnh phả trên mặt mình, cũng có thể tinh tường nhìn thấy trong cặp mắt gần trong gang tấc kia những cảm xúc phức tạp. Phẫn hận, không cam lòng, bị sỉ nhục, còn có những cảm xúc không thể diễn tả nên lời. Tất thảy đều khiến tim hắn khẽ run lên. Sở Phi Dương nhớ lúc mới gặp Quân Thư Ảnh, y còn là một nam nhân ở trên đỉnh thiên hạ, hiện giờ y mất tất cả, còn rơi vào tình cảnh tréo ngoe như vậy. Mặc dù biết đó là sự trừng phạt cho tội lỗi của y, nhưng hắn cũng không thể không tiếc hận thay cho y. Nếu không phải y tâm địa bất chính, thì với bản lĩnh của mình, y có thể mang quyền cao chức trọng, được mọi người ngưỡng mộ sùng kính.Sở Phi Dương khẽ thở dài, kéo tay Quân Thư Ảnh xuống, chậm rãi truyền chút nội lực cho y. Lúc này Quân Thư Ảnh không tránh động nữa, chỉ cúi thấp đầu không lên tiếng, yên lặng nhận từng đợt nội lực ấm áp chảy vào cơ thể.
Sở Phi Dương đứng dây, lấy gói dược trên bàn, nói: “Ta đi sắc thuốc cho ngươi. Ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn lại nhìn cảnh tượng bừa bãi xung quanh, bất đắc dĩ nói: “Nếu không thích nơi bừa bãi này, ngươi có thể đến phòng ta ở bên cạnh. Còn nữa, đừng bỏ chạy. Ngươi nên biết tời điểm này ngươi lưu lại đây là tốt nhất.”
Khi Sở Phi Dương trở về thì Quân Thư Ảnh đã ngủ say trên giường hắn. Sở Phi Dương đặt chén dược lên bàn. Sở Phi Dương phải đi tìm lão chưởng quầy keo kiệt, dùng lời ngon tiếng ngọt bồi tội một hồi, sau đó xuất ra một lượng lớn ngân lượng bồi thường cho những đồ vật Quân Thư Ảnh đập hư mới xong việc.
Vài ngày sau, Quân Thư Ảnh hoàn toàn im lặng, không cố tình gây chuyện, cũng không bày ra trăm phương ngàn kế để chạy trốn. Sở Phi Dương bớt lo lắng, nhưng cũng không dám thả lỏng đề phòng. Hắn hiểu Quân Thư Ảnh là người như thế nào. Sự nhu thuận này chỉ là tạm thời, có lẽ y đang chờ thời cơ lấy mạng hắn. Sống chung với độc xà, tốt hơn hết là không nên lơ là.
Bình luận