Dược này mang tính hỏa, thế tiến như hổ, toàn thân Sở Phi Dương dù ngâm trong nước trên trán vẫn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trước mắt trở nên kỳ ảo, một làn khói bỗng xuất hiện. Sở Phi Dương lòng đầy phiền não cố nhìn xuyên qua làn khói hư vô đó. Bỗng nhiên một bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện.
“Ai?” Sở Phi Dương hét lớn, phi thân lao qua. Nhưng dù hắn có nhanh thế nào, thân ảnh người nọ luôn ở phía trước, như có như không.
Sở Phi Dương càng thê phiền não, lại hét lớn một tiếng, dùng nội lực phóng thật nhanh tới. Bất chợt hắn lại đụng vào thân ảnh kia, như thể người nọ vẫn đứng đó từ trước, không hề di chuyển.
Sở Phi Dương đưa tay chế trụ bờ vai người nọ, xoay người y lại. Khi đã nhìn thấy rõ gương mặt, hắn cả kinh nói: “Quân Thư Ảnh?! Sao ngươi lại ở đây?”
Quân Thư Ảnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Sở Phi Dương cảm thấy thân thể mình trở nên khác thường, vội vàng buông Quân Thư Ảnh ra, gắng gượng nói: ‘Nơi đây là địa giới của Thanh Phong Kiếm Phái, võ công của ngươi đã mất hết, tốt nhất là không nên chạy loạn.”
Quân Thư Ảnh vẫn nhìn hắn như cũ, không trả lời.
Sở Phi Dương bắt đầu cảm thấy có điều không đúng. Không hiểu sao ánh mắt Quân Thư Ảnh lần này nhìn hắn không lộ vẻ căm thù sâu xa mà ngược lại y lại im lặng như vậy?
Một cơn nhiệt lưu dâng lên dưới bụng, Sở Phi Dương hừ một tiếng, đau khổ áp chế. Hắn chau mày, nói với Quân Thư Ảnh đang im lặng nhìn mình: “Ngươi đi mau đi!”
Quân Thư Ảnh vẫn không phản ứng, cũng không lộ vẻ sợ hãi.
Dược tính lại mãnh liệt dâng lên, như hổ như lang. Sở Phi Dương vốn khó có thể áp chế dục hỏa, trước mặt lại là người mà hắn vẫn luôn mê luyến, càng khiến hắn khó có thể chịu được.
“Ngươi không nghe sao? Mau cút!” Sở Phi Dương đau khổ khống chế dục vọng mãnh liệt cùng ý nghĩ muốn đem người trước mặt đặt dưới thân, không kiên nhẫn hét lớn.
“Không đi phải không?” Đối mặt với Quân Thư Ảnh vẫn như trước không có phản ứng gì, Sở Phi Dương liền giữ chặt tay y, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Nếu không đi đừng trách sao ta không khách khí.”
Quân Thư Ảnh vẫn để mặc cho hắn đụng chạm. Sở Phi Dương mặc dù bị dục hỏa thiêu đốt vẫn bắt đầu nhận ra, chuyện này… chỉ là mộng mà thôi. Quân Thư Ảnh có thể ôn nhu mà thuận theo hắn? Chỉ có trong mộng mà thôi.
Quả nhiên là mộng. Aizz…
Nếu là mộng – Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh vào ngực mình, cắn răng nói: “Ta Sở Phi Dương anh minh một đời, tại sao lại muốn làm loại chuyện này với ngươi? Thật không cam lòng…” Những lời sau không kịp thốt ra khi hắn hôn lên môi Quân Thư Ảnh.Dù là trong mộng, Sở Phi Dương vẫn có thể cảm nhận được giọng cười giễu cợt phát ra từ đôi môi mỏng lành lạnh của y. Sở Phi Dương nhìn đôi mắt trước mặt mình, khoảng cách quá gần khiến y có thể thấy đôi mắt ấy vẫn như cũ, bình tĩnh, không gợn sóng. Sở Phi Dương nhắm mắt, vươn đầu lưỡi đảo qua hàm răng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh thuận theo hắn, nhẹ nhàng hé miệng. Đầu lưỡi Sở Phi Dương liền nhanh chóng tiến vào.
Sở Phi Dương đã đánh mất ôn nhu cùng kiên nhẫn, đầu lưỡi linh hoạt lộng động trong miệng Quân Thư Ảnh, cuốn lấy đầu lưỡi không chút phản ứng của y, hết liếm lại hút, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn, giống như dã thú không thể không chế được cơn đói khi đối mặt với con mồi mình mơ ước đã lâu.
Sở Phi Dương vòng hai tay qua thân thể Quân Thư Ảnh, ôm y thật chặt, vuốt ve y. Quân Thư Ảnh không nhúc nhích, chỉ im lặng đứng đó, mặc cho Sở Phi Dương hành động, chỉ đưa đôi mắt trong trẻo nhìn hắn
Bình luận