“Không cần…” Yến Kinh Thiên bi thảm hét một tiếng, vội vàng nói, “Sư huynh, người không thể như vậy, ta không có gây phiền toái cho người a, không cần đuổi ta về…”
Văn Nhân Dịch không nhìn bộ dáng đáng thương của gã, hai mắt nhíu lại, hừ lạnh nói, “Bổn toạ phải tự mình dọn dẹp hậu hoạn cho ngươi còn không phải là gây phiền toái cho Bổn toạ?”
Nếu không phải vì nể mặt của sư phụ, hắn thật muốn để sư đệ này học tập để tăng thêm hiểu biết. Mỗi lần gã đi đến đâu thì lại gây ra phiền toái đến đó, bị người lợi dụng cũng không biết nhưng lại vô tình có được thanh danh Kinh Thiên đạo tặc.
Trong lòng Mộ Lưu Ly có chút kinh ngạc, Quốc sư đại nhân và Kinh Thiên đạo tặc là sư huynh đệ? Điều này nhìn thế nào cũng không giống, Mộ lâu chủ nhịn không được chọc chọc Quốc sư đại nhân, hỏi, “Ngươi chắc chắn rằng hai người các ngươi đều được dạy dỗ bởi một sư phụ?” Vì sao một người giảo hoạt như vậy còn một người lại ngu ngốc như thế?
Văn Nhân Dịch nhìn Yến Kinh Thiên, bình tĩnh nói, “Tuy rẳng cùng một sư phụ nhưng không phải cùng phụ mẫu.”
Mộ Lưu Ly gật đầu, tố chất quả thật rất trọng yếu.
Bây giờ Yến Kinh Thiên đang thầm nghĩ làm sao mới không bị đuổi về núi, gã tự biết bản thân mình không phải là đối thủ của người gian ác nên gã trực tiếp đem chủ ý dời về phía người trong lòng Quốc sư đại nhân.
“Sư huynh, rõ ràng là Mộ lâu chủ mời ta đến, nào có làm phiền đến người a?” Không đợi Quốc sư đại nhân mở miệng, Kinh Thiên tiểu tặc liền hé ra khuôn mặt bị râu ria che khuất, nịnh nọt cười, lấy lòng nói, “Mộ lâu chủ, nàng quả thật là nữ nhân mỹ lệ nhất, ôn nhu nhất, thiện lương nhất mà ta từng thấy. Lạc Tiên lâu của nàng còn nhận thêm người không?”
Trong lòng Yến Kinh Thiên vô cùng đắc ý. Gã thật sự là quá thông minh, lấy lòng tẩu tử (chị dâu) thì sẽ không cần sợ người gian ác nữa, vào Lạc Tiên lâu, sư huynh sẽ không thể xen vào chuyện của gã được nữa.
Cũng may Mộ lâu chủ không biết suy nghĩ trong lòng của gã. Nếu không, chỉ bằng cái xưng hô tẩu tử này, Mộ lâu chủ sẽ làm cho gã cực kỳ thê thảm.
“Mỹ lệ nhất, ôn nhu nhất, thiện lương nhất?” Mộ Lưu Ly nhíu mày, không chút để ý nói, “Trong chốn Võ lâm, không ai không biết dung mạo của Bản lâu chủ xấu vô cùng.”
Yến Kinh Thiên biến sắc, là gã tự bê đá đập vào chân mình rồi.
Thân thủ Mộ Lưu Ly chỉ cái cằm vô cùng thê thảm của Quốc sư đại nhân, mở miệng nói,”Đây là kết cục của Quốc sư đại nhân khi đắc tội với Bản lâu chủ, hơn nữa, Bản lâu chủ còn đang suy nghĩ làm sao để rút gân lột da Quốc sư đại nhân. Như vậy, ngươi có còn cảm thấy Bản lâu chủ ôn nhu thiện lương sao?”
Khoé miệng Yến Kinh Thiên run rẩy. Quả nhiên, không phải ai cũng có đủ can đảm để đắc tội với người gian ác. Gã nên sớm nghĩ đến người đã huỷ cái cằm hoàn mỹ của Quốc sư đại nhân chính là nữ nhân to gan lớn mật này, ai… Vì sao gã lại cố tình ca ngợi như vậy a?
Đừng nói là gã chữa lợn lành thành lợn què đó?
Văn Nhân Dịch cũng dở khóc dở cười. Nữ nhân này tuyệt đối là người can đảm nhất, ở trong lòng hắn mà còn dám nói minh mục trương đảm (rõ ràng) làm sao để rút gân lột da hắn.
Yến Kinh Thiên vẻ mặt ai oán, hiện tại cũng đắc tội với tẩu tử rồi, chẳng lẽ gã phải về núi thật ư? Không cần a! Gã còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống ẩn dật giống như hoà thượng được?
Ngay tại thời điểm gã cảm thấy cuộc đời vô cùng đen tối, thanh âm dễ nghe như hoàng anh của Mộ lâu chủ truyền đến, chiếu sáng nhân sinh của gã.
“Bích Tiêu, mang về!”
Gia nô đưa tới cửa, dĩ nhiên là phải nhận. Mặc dù đầu óc của Yến Kinh Thiên này không được linh hoạt lắm nhưng tài nghệ ăn trộm cũng được giang hồ ca tụng không ngớt.
“Vâng.”
Trong lòng của Bích Tiêu đang cảm thán không ngừng. Lạc Tiên lâu cường thế quật khởi (bắt đầu lớn mạnh) làm cho mọi người chú ý tới nhưng lại không có ai biết Lạc Tiên lâu chỉ mới thành lập được mới ba năm thôi nhưng lại vô cùng giàu có, có thể nói là phú thương luôn đấy chứ. Mà nguyên nhân là vì Lâu chủ của bọn họ rất biết cách kiếm tiền.
Thấy không, Lâu chủ vừa ra tay liền có thể lấy ba vạn lượng hoàng kim của Thái tử điện hạ và một vạn lượng của Quốc sư đại nhân nữa. Chỉ trong hai ngày liền có thể kiếm được bốn vạn lượng hoàng kim, tốc độ kiếm tiền như vậy ai có thể theo kịp?
Bích Tiêu nhìn Yến Kinh Thiên, trong mắt mang theo một tia đồng tình. Bởi vì hắn ta thật sự hoài nghi lí do Lâu chủ nhận gã, chắc không phải là vì đem gã thành cây hái ra tiền đi? Thậm chí hắn ta còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng Yến Kinh Thiên trộm này nọ rồi.
Quốc sư đại nhân nhìn Yến Kinh Thiên bị Bích Tiêu mang đi, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, Mộ lâu chủ thật đúng là không để hắn vào mắt mà.
Bất quá, để cho Yến Kinh Thiên đến Lạc Tiên lâu tốt hơn nhiều so với việc gã nơi nơi đều gây ra phiền toái cho nên hắn cũng lười ngăn cản.
Người nên đi đã đi, người nên ẩn cũng đã ẩn, chỉ còn lại Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, cộng thêm một cái kiệu.
Mộ lâu chủ nhìn cánh tay bên hông, thập phần hờn giận mở miệng nói, “Bàn tay của Quốc sư đại nhân có phải quá dài hay không?”
“Có sao?” Văn Nhân Dịch nhìn nhìn cánh tay của chính mình, đột nhiên nói, “Mộ lâu chủ muốn biết cái gì?”
Kết quả là, lực chú ý của Mộ Lưu Ly lại bị dời đi, miết Quốc sư đại nhân hỏi, “Ngươi đã sớm biết Huyết tơ phỉ thuý vòng tay bị trộm là giả?”
Nhìn như chất vấn nhưng trên thực tế Mộ lâu chủ cũng không tức giận, dù sao tiền nàng nên kiếm cũng đã kiếm đủ, không hề bị thiệt.
“Chỉ là hoài nghi mà thôi.”
Không đợi cho Mộ lâu chủ mở miệng, Quốc sư đại nhân liền nói trước, “Không cần hỏi việc khác, ta sẽ không nói cho nàng biết.”
Lời nói thành thực như thế, Quốc sư đại nhân rất ít nói. Đáng tiếc, lại bị Mộ lâu chủ liếc mắt xem thường, sau đó liền bị Mộ lâu chủ không chút do dự đá văng ra phía sau.
Văn Nhân Dịch nhìn bóng người càng lúc càng xa, nhẹ giọng thở dài nói, “Thật sự là nữ nhân vô lương tâm.”
Nghĩ đến vị trong cung kia, Văn Nhân Dịch ngoéo môi một cái, nhưng lại làm cho người khác không hiểu tươi cười đó có ý tứ gì, chỉ sợ Quý phi nương nương đang chờ hắn để khởi binh vấn tội đi!
Chuyện này, từ đầu đến đuôi, Yến Kinh Thiên đều là con cờ bị người ta lợi dụng.
Rất nhiều người biết, Binh bộ thượng thư Liễu Nhạn Bắc bởi vì ngẫu nhiên có được bảo vật nên mới dẫn đến thảm hoạ diệt môn, chỉ còn một nữ tử tránh được một kiếp nhưng rất ít người biết được, bảo vật đó là Huyết tơ phỉ thuý vòng tay.
Hiện tại, Huyết tơ phỉ thuý vòng tay đột nhiên xuất hiện ở trong tay của Mặc Thiên, ông ta lại đưa cho chi nữ (nữ nhi duy nhất) của Liễu Nhạn Bắc, Vân quý phi – Liễu Vân Sương. Sau đó, Huyết tơ phỉ thuý vòng tay lại bị trộm, như thế nào cũng thấy bất bình thường.
Vân quý phi hẳn là biết Huyết tơ phỉ thuý vòng tay đã làm hại cả nhà ả bị diệt môn, ả vốn cất giữ cẩn thận mới đúng. Nhưng ả vừa có được Huyết tơ phỉ thuý vòng tay, Kinh Thiên đạo tặc lại xuất hiện, không thể không làm cho người ta hoài nghi là đã có người cố ý thả tin tức ra.
Nếu nói đến vấn đề thì phải nói đến việc Mặc Thiên ban Huyết tơ phỉ thuý vòng tay ngay trước mặt mọi người, chuyện xảy ra sau khi Mặc Thiên ban Huyết tơ phỉ thuý vòng tay cho Vân quý phi cũng chỉ có hai người bọn họ biết. Cho dù trên đời này không có bức tường nào không lọt gió (không chuyện gì có thể giữ bí mật lâu được) nhưng cũng không thể truyền nhanh như vậy, trừ phi tin tức này do hai đương sự cố ý truyền đi.
Đánh cắp Huyết tơ phỉ thuý vòng tay lại là Kinh Thiên đạo tặc – sư đệ của Quốc sư đại nhân. Mặc dù Yến Kinh Thiên có chút tuỳ hứng nhưng cũng là người biết tuân thủ lời hứa.
Lúc trước, Quốc sư đại nhân vì không muốn gã gây ra phiền toái cho chính mình, đã bắt gã thề, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không cho phép gã trộm bảo bối trong hoàng cung. Cho nên, gã tuyệt đối sẽ không chủ động trộm đi Huyết tơ phỉ thuý vòng tay.
Dưới tình huống như vậy, Quốc sư đại nhân làm sao có thể không nghi ngờ? Sự thật cũng đã chứng minh, những gì hắn đoán đã đúng.
Bình luận