Gã thở hổn hển rồi mới nói đứt quãng: “Minh chủ, Hướng Liên Thiên các… Hướng Liên Thiên các đã bị Địa Ngục nhai nắm trong tay, Địa Ngục nhai đã bắt đầu bán Hướng Liên Thiên các…”
Kỳ thật, đối với cái gọi là bán thì chỉ là hành động nhắc nhở cho đám người này tỉnh mộng mà thôi.
Nghe xong lời này, một đám người nóng lòng như lửa đốt.
“Sao có thể thế được? Sao Địa Ngục có thể nắm giữ Hướng Liên Thiên các trong tay?”
“Có nhầm lẫn gì ở đây không?”
“Địa Ngục nhai dựa vào cái gì để bán? Hướng Liên Thiên các là của mọi người, Địa Ngục nhai dựa vào cái gì mà độc chiếm?”
Một đám người huyên náo như ong vỡ tổ, không muốn chấp nhận chuyện vịt đến miệng mà còn chắp tay tặng cho người. Cuối cùng, có người trực tiếp quăng vấn đề này cho Thương Ngao.
“Minh chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Hướng Liên Thiên các lại rơi vào tay của Địa Ngục nhai?”
“Minh chủ, Hướng Liên Thiên các rất giá trị đó!”
“Địa Ngục nhai càng lúc càng kiêu ngạo. Minh chủ, nhân cơ hội này, chúng ta diệt trừ thế lực tà ma ngoại đạo này đi!”
Thực hiển nhiên, đối với sự biến hoá bất ngờ này đã vô cùng đả kích mọi người. Nếu như trước đây mọi người chán ghét sự ngông cuồng nhưng lại sợ hãi thủ đoạn tàn nhẫn của Địa Ngục nhai thì nay, vì lợi ích mà họ cũng đã bất chấp tất cả.
Mộ lâu chủ không chút nghi ngờ, bây giờ, chỉ cần Thương Ngao ra lệnh thì đám người này nhất định sẽ dùng hết toàn lực để diệt trừ Địa Ngục nhai.
Dẫu vậy, Quốc sư đại nhân vẫn không chút lo lắng, mềm nhũn tựa vào người của Mộ lâu chủ. Khi nhìn thấy Mộ lâu chủ đang nhìn mình, ai kia cọ cọ trên vai của nàng, vạn phần lười nhác nói, “Phu nhân, vi phu còn đói.”
Mộ lâu chủ trợn tròn mắt, nhét một miếng điểm tâm vào miệng của hắn. Nhân lúc này, Quốc sư đại nhân cắn ngón tay của nàng một chút, liếm lòng bàn tay của nàng hai lần mới đàng hoàng lại. Mặt của Mộ lâu chủ vẫn không chút biểu cảm, chỉ là, bàn tay đang đặt trên đùi của Quốc sư đại nhân giật giật một chút mới dùng sức nhéo hắn.
Quốc sư đại nhân rên một tiếng. Vì mọi người đang bận tranh cãi ầm ĩ thì tất nhiên là không ai nghe được nhưng Mộ lâu chủ lại nghe nhất thanh nhị sở. Ai bảo môi Quốc sư đại nhân dán bên tai nàng chứ?
Vì thế, một đám người đang còn quan tâm đến Hướng Liên Thiên các có chút khó hiểu khi nhìn thấy Mộ lâu chủ đột nhiên đứng bật dậy. Sau khi ngẫm nghĩ, mọi người đoán là vì Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo, mà Mộ lâu chủ lại là Lâu chủ, chắc hẳn nàng cảm thấy hành vi của Địa Ngục nhai trời đất khó dung nên mới có phản ứng lớn như vậy.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của mọi người liền toả sáng. Nếu Mộ lâu chủ ủng hộ thì Minh chủ nhất định sẽ quan tâm đến việc này.
Mộ lâu chủ không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy những ánh mắt nóng rực của mọi người. Nàng vốn là đến xem diễn, sao bây giờ lại thành tiêu điểm rồi? Nghĩ nghĩ, không khỏi rũ mắt đôi mắt xuống, trừng mắt với Quốc sư đại nhân.
Quốc sư đại nhân lười biếng tựa vào ghế ngồi, nâng mắt nhìn nàng, khoé môi cong cong, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ trêu chọc, lời nói cũng rất là vô tội, “Phu nhân không thoải mái sao?”
Mộ lâu chủ híp hai mắt lại, đôi mắt đảo qua người hắn một vòng rồi dừng lại ở nơi giữa hai chân của ai kia mới thản nhiên nói, “Bản lâu chủ nghĩ Quốc sư đại nhân mới là người không thoải mái.”
Mối quan hệ giữa Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân đã vô cùng thân mật, dĩ nhiên là Mộ lâu chủ rất hiểu ai kia. Chỉ cần đôi mắt của Quốc sư đại nhân chuyển động thì Mộ lâu chủ đã biết hắn muốn làm gì rồi. Tương tự như vậy, khi nào Quốc sư đại nhân động tình thì Mộ lâu chủ có thể phát hiện ngay lập tức. Vì vậy, theo thói quen, nàng liền muốn cách hắn càng xa càng tốt.
Quốc sư đại nhân chính là tai hoạ. Nếu nàng vẫn để hắn tuỳ ý ôm thì Quốc sư đại nhân tuyệt đối sẽ khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh, cả người nhũn ra mà không ai biết được cho mà xem.
Đôi mắt của Quân Như Ngọc đảo một vòng qua họ. Khi nhìn Quốc sư đại nhân tràn đầy vẻ yêu nghiệt thì khẽ lắc đầu. Sự tao nhã của Văn Nhân Dịch đúng là độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước được. Dù hắn không có quyền thế hay địa vị, không có dung mạo xuất sắc thì vẫn khiến người khác trầm mê. Giống như, từ lúc sinh ra thì người này đã có thể mê hoặc người khác.
Có lẽ, chỉ có nam tử như vậy mới có thể khiến cho Mộ lâu chủ động tâm!
Thương Ngao bị mọi người làm phiền đến đau cả đầu, thấy Mộ lâu chủ đứng lên thì cũng không để ý đến đoạn đối thoại giữa Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, tranh thủ hỏi Mộ lâu chủ, “Mộ lâu chủ cảm thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?”
Mộ lâu chủ thu hồi đôi mắt đang dừng ở trên người Quốc sư đại nhân, nhìn về phía Thương Ngao, khẽ nhíu mày. Hắn ta muốn quăng củ khoai nóng này cho nàng? Thế thì cũng phải xem nàng có đồng ý nhận hay không đã.
Mộ lâu chủ bình tĩnh ngồi xuống vị trí của nàng, chậm rãi nói: “Minh chủ nói sao thì làm vậy đi!”
Thấy chưa, Mộ lâu chủ ngoan ngoãn biết bao nhiêu!
Thương minh chủ à, làm một vị lãnh đạo, có người vâng lời như vậy, ngài có cảm thấy vinh hạnh không? Thật ra, trên thực tế, Thương Ngao lại không cảm thấy vinh hạnh chút nào. Thậm chí, hắn ta còn cảm thấy ai oán nữa. Nàng không thể tuỳ ý đưa ra một ý kiến nào đó để dời đi lực chú ý của đám người này rồi để hắn bình tĩnh suy nghĩ chuyện này sao?
Mộ lâu chủ không để ý đến tầm mắt của Thương Ngao. Bởi vì, nàng đang bận chú ý đến Quốc sư đại nhân, đề phòng hắn sẽ đột ngột nhào tới. Khi Quốc sư đại nhân nhìn thấy bộ dạng phòng bị của nàng, cười càng thêm yêu nghiệt, sao phu nhân nhà hắn có thể đáng yêu đến mức này chứ? Trước mặt bàn dân thiên hạ, chẳng lẽ hắn có thể “ăn” nàng sao? Sao nàng lại đề phòng hắn như phường trộm cướp vậy?
Dĩ nhiên là Mộ lâu chủ biết Quốc sư đại nhân sẽ không “ăn” nàng trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhưng mà, hắn có thể kéo nàng về phòng rồi “ăn” nàng đó! Nàng còn chưa xem hết kịch hay của ngày hôm nay đâu!
Kỳ thật, Mộ lâu chủ một chút cũng không lo lắng về việc nhóm người này sẽ dùng hết toàn lực để diệt trừ Địa Ngục nhai. Không nói đến việc Quốc sư đại nhân đa mưu túc trí, làm sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ. Nhất định là ai kia đã có giải pháp cho chuyện này rồi. Huồng hồ, nếu đám người này thật sự dùng hết toàn lực để diệt trừ Địa Ngục nhai thì chưa chắc thành công đâu!
Thương Ngao cảm thấy vô cùng mệt mỏi với những người này.
Những người này là một đám ô hợp, chỉ vì một chút lợi ích mà huyên náo cả giang hồ. Thật ra, Thương Ngao cảm thấy đám người này rất phiền phức. Nhưng mà, những người tài giỏi và có thế lực lại không chịu nói một câu về việc này.
Thương Ngao hết nhìn Mộ lâu chủ rồi lại quay qua nhìn Ngọc công tử. Sau khi phát hiện ra cả hai người đều không thèm nhìn hắn ta, Thương Ngao đành nâng tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng, giọng nói trầm trầm, “Chúng ta phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra rồi mới tính tiếp được!”
Đám người này chỉ cần nghe Địa Ngục nhai đã nắm toàn bộ Hướng Liên Thiên các trong tay thì đã lộn xộn đến mức này rồi. Đúng là một đám người bát nháo mà! Thương Ngao vừa dẫn dắt đám người này vừa duy trì trật tự của giang hồ đúng là không dễ dàng.
Thương Ngao nhìn về phía người báo tin, mở miệng nói, “Ngươi hãy nói rõ là đã có chuyện gì xảy ra?” Thật ra, trong lòng Thương Ngao còn nóng nảy hơn cả đám người này.
Đám người này chỉ lo lắng về lợi ích của bản thân, còn Thương Ngao lại để tâm về an nguy của toàn bộ Võ lâm. Địa Ngục nhai là cái gai trong mắt của Minh chủ nhưng hắn ta lại không thể diệt trừ Địa Ngục nhai được. Nguyên nhân ư? Tạm thời không bàn đến việc có thể diệt trừ Địa Ngục nhai hay không, chỉ cần hai bên chính tà khai chiến thì Võ lâm sẽ phải chịu tai ương, sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Vì thế, hắn ta phải cực kỳ thận trọng với chuyện này.
Bây giờ, Hướng Liên Thiên các đã tan rã, khiến thế lực của chính đạo yếu đi. Hắn ta đã lo lắng đến việc Địa Ngục nhai sẽ càng thêm không kiêng kỵ chính đạo thì lại nhận được tin Địa Ngục nhai đã nắm toàn bộ Hướng Liên Thiên các trong tay.
Thế lực của chánh đạo suy yếu, Địa Ngục nhai càng lúc càng lớn mạnh. Sự uy hiếp từ thế lực này càng lúc càng lớn, khiến cho mọi người không thể không chú ý.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, người nọ nói: “Thuộc hạ phụng mệnh của Minh chủ, đi lấy khế nhà khế đất thuộc về Hướng Liên Thiên các trong khế phòng đưa cho mọi người thì lại phát hiện, khế ước đã bị trở thành giả hết. Thuộc hạ biết có chuyện không tốt đã xảy ra, trên đường đi bẩm báo cho Minh chủ thì gặp Hữu sứ của Địa Ngục nhai…”
Nha đầu Minh Nguyệt luôn ngại thiên hạ chưa đủ loạn nên đã cảm thán ngay trước mặt của người này. Nội dung đơn giản là, khế nhà khế đất tìm khắp nơi cũng không thấy chỗ để xuống. Còn cả đám người nhãi nhép của Hướng Liên các cứ đòi theo Địa Ngục nhai không biết nên an bài như thế nào đây. À, nàng ấy còn thuận miệng oán hận là khế ước vừa mới bán ra quá rẻ rồi…
Minh Nguyệt còn chưa nói hết thì người nọ đã chạy mất tiêu rồi.
Trong cơn kinh hoảng, người nọ vội vàng chạy đi điều tra thì phát hiện đúng như lời Minh Nguyệt đã nói. Địa Ngục nhai vừa mới bán ra một mảnh đất và mảnh đất đó thật sự thuộc về Hướng Liên Thiên các. Vậy thì, những khế đất và khế nhà đã bị mất chắc chắn là nằm trong tay của Địa Ngục nhai rồi. Người của Hướng Liên Thiên các vốn dễ sai bảo nay lại chỉ nghe lệnh của Địa Ngục nhai.
Tất nhiên là vậy rồi! Những người không tuân lệnh đã sớm bị Quốc sư đại nhân đổi thành người của Địa Ngục nhai. Chuyện này có thể nói là một mũi tên bắn hai con nhạn. Vừa giải quyết những người không ngoan ngoãn vừa giám thị những người có vẻ như nghe lời.
“Đáng hận!”
Nghe xong lời của người nọ, đám người này lại nhao nhao đòi thảo phạt Địa Ngục nhai.
“Địa Ngục nhai càng ngày càng kiêu ngạo!”
“Địa Ngục nhai rõ ràng là đang khiêu chiến với chúng ta mà!”
Trong lúc hình tượng của Mộ lâu chủ thăng cấp trong mắt mọi người thì Nhai chủ Địa Ngục nhai rớt xuống thành đại ma đầu làm đủ mọi việc ác.
Quốc sư đại nhân nhìn Mộ lâu chủ. Ý tứ trong mắt ai kia chính là, vi phu đã hy sinh quá nhiều, cầu bồi thường từ phu nhân~
Mộ lâu chủ không để ý đến ánh mắt của hắn, tiếp tục nghe ngóng tin tức.
Sau khi nghe xong lời của người nọ, Thương Ngao nhíu mày trầm tư. Địa Ngục nhai dưới tầm mắt của vô số người lại có thể nắm được toàn bộ Hướng Liên Thiên các trong tay thì không thể nói là vận khí tốt được.
Hắn ta đã quá xem thường Địa Ngục nhai. Thương Ngao không khỏi suy nghĩ là nếu hắn ta quyết định tiêu diệt Địa Ngục nhai từ sớm thì mọi việc có phải sẽ không đến mức không thể khống chế được hay không.
Suy nghĩ một lúc mà hắn ta cũng không tài nào đưa ra được một kết luận xác thực.
Chuyện đã xảy ra thì không thể vãn hồi được. Trên thực tế, dù Địa Ngục nhai càng ngày càng lớn mạnh thì sự uy hiếp từ thế lực này cũng càng cao. Chỉ là, điều này cũng tương đương với việc, mọi người không thể nào dễ dàng thảo phạt Địa Ngục nhai được.
Thương Ngao không nghĩ nữa. Bây giờ, chuyện quan trọng nhất là giải quyết vấn đề trước mắt. Nếu nhóm người này dưới cơn xúc động mà đi gây phiền toái cho Địa Ngục nhai thì đúng là có đi mà không có về. Tuy rằng Thương Ngao không thích đám người này nhưng cũng sẽ không để bọn họ tự tìm chết.
Quốc sư đại nhân đã biết là khi Địa Ngục nhai nắm toàn bộ Hướng Liên Thiên các trong tay thì sẽ khiến Thương Ngao càng thêm kiêng kị. Nhưng mà, Quốc sư đại nhân không để tâm đến việc này. Bởi vì, ngày nào Địa Ngục nhai vẫn còn là cái gai trong mắt Thương Ngao thì hắn ta tuyệt đối không dám động đến Địa Ngục nhai.
Chỉ là, một đám ô hợp này cũng rất phiền toái. Nếu hắn giết hết đám người này thì Võ lâm cũng sẽ không náo nhiệt nhưng cũng sẽ náo loạn.
Vì thế, Quốc sư đại nhân cũng chịu lên tiếng: “Mọi người bình tĩnh, đừng nóng vội.” Thanh âm không lớn, ngữ điệu vẫn lười biếng nhưng chỉ một câu lại khiến mọi người yên tĩnh hẳn, đồng loạt nhìn về phía ai kia, vô cùng chăm chú.
Uy nghiêm của bề trên được Quốc sư đại nhân phát huy vô cùng thuần thục. Nhìn thấy ai kia như vậy, Mộ lâu chủ không khỏi bĩu môi, bắt đầu cảnh tỉnh bản thân, có phải nàng đã không còn uy nghiêm như xưa không? Quốc sư đại nhân bây giờ giống nàng của dĩ vãng, nhưng mà, bây giờ, quyền uy của nàng không bằng quá khứ.
Tuy nàng muốn tuỳ tâm sở dục mà sống nhưng có người khiến cho Quốc sư đại nhân phải kiêng kị thì nàng cũng phải lưu ý. Có lẽ, nàng nên nghiêm túc hơn rồi.
Ừ, bắt đầu từ việc kiếm tiền đi. Nàng nhất định phải vơ vét toàn bộ của cải của Hướng Liên Thiên các!
Cũng may là Quốc sư đại nhân không biết ý tưởng của Mộ lâu chủ. Nếu không, ai kia nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi một câu, Mộ lâu chủ, nàng chắc chắn là nàng không phải kiếm cớ cho việc vơ vét của cải chứ?
Quốc sư đại nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn hoà nói: “Mặc dù Bổn toạ không hiểu biết về giang hồ lắm nhưng cũng biết Địa Ngục nhai rất khó đối phó. Đồng thời, Địa Ngục nhai còn có căn cơ vững chắc. Nếu mọi người đồng loạt đi tiêu diệt Địa Ngục nhai thì dù có thắng cũng như bại mà thôi, chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng về nhân lực và tiền tài. Thế này thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
Lời nói của Quốc sư đại nhân không có ý tứ khuyên can, chỉ trần thuật lại một sự thật mà thôi. Chỉ là, lời của hắn nói lại khiến người khác tin tưởng, bình tâm suy nghĩ.
Thương Ngao nhìn đám người này chăm chú lắng nghe, thậm chí còn có người gật đầu tán thành nữa, khoé môi không khỏi cười khổ. Xem ra, vấn đề hoàn toàn không phải là do đám người này. Nhìn đi, dưới sự lãnh đạo của Quốc sư đại nhân, họ vô cùng ngoan ngoãn, không hề khiến người ta đau đầu.
Quân Như Ngọc nhìn Thương Ngao cũng lắc lắc đầu. Xem ra, Văn Nhân Dịch sinh ra là để đả kích người khác. Y chỉ mong Thương minh chủ đừng nản lòng, toàn bộ Võ lâm đều dựa vào hắn ta.
Quốc sư đại nhân chậm rãi nói: “Địa Ngục nhai là tà ma ngoại đạo, tác phong kiêu ngạo, hoàn toàn không xem ai ra gì. Một thế lực như vậy là uy hiếp với Võ lâm, cũng là một mối lo ngại với triều đình. Bổn toạ không hy vọng giang hồ không được yên bình, càng không mong triều đình bị uy hiếp. Bổn toạ đã chú ý đến Địa Ngục nhai đã lâu nhưng vẫn không tìm được thời cơ tốt để ra tay. Người làm việc lớn phải biết nhẫn nhịn, hy vọng mọi người tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ để tránh đả thảo kinh xà.
*Đả thảo kinh xà: Đánh cỏ động rắn. Kế sách này tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà lộ diện.
Khi Mộ lâu chủ nghe Quốc sư đại nhân nói những lời này, ngoài mặt thì vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng không ngừng nói Quốc sư đại nhân vô sỉ. Hừ! Ai kia mặt không đổi sắc lại lừa gạt mọi người. Những lời Quốc sư đại nhân vừa nói, mọi người đồng loạt tin rằng Quốc sư đại nhân đang chờ đợi cơ hội để cho Địa Ngục nhai một kích trí mạng, dĩ nhiên sẽ tránh đối nghịch với Địa Ngục nhai. Nếu đã như vậy, Địa Ngục nhai muốn yên tĩnh một hai năm cũng không phải là vấn đề lớn.
Bình luận