” Tiểu Lộ, em có muốn cùng anh rời khỏi đây không?” Đông Phương Tước thấp giọng hỏi cô trước.
” Anh không muốn ở lại nơi này sao?” Đinh Tiểu Lộ hỏi ngược lại hắn.
” Ở đây có quá nhiều ký ức buồn, anh không muốn ở lại đây nữa!” Hắn thở dài trả lời cô.
Đinh Tiểu Lộ nhất thời không thể nói gì được, cô quả thật không nỡ rời khỏi nơi này. Có quá nhiều kỷ niệm ở đây, về ba mẹ của cô, nhưng đúng là nơi này cũng có rất nhiều chuyện khiến cô đau lòng. Cô đang rất là phân vân, nên đi hay là ở lại.
” Anh biết là em không nỡ, nhưng anh hi vọng em có thể đi cùng anh! Dù gì cũng còn rất nhiều thời gian mà, em cứ từ từ mà suy nghĩ.” Đông Phương Tước thấy cô ngập ngừng, hắn lại nói.
Đinh Tiểu Lộ khẽ gật đầu, cơ thể cô khẽ run rẩy vì lạnh. Từng cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, lướt qua cơ thể thiếu vải của cô.
” Về thôi! Nếu không ngày mai em sẽ bị cảm lạnh!” Đông Phương Tước cảm nhận được cô đang run, hắn lên tiếng.
Hai người từ mặt đất ngồi dậy, Đông Phương Tước giúp cô mặc tốt quần áo, cũng không quên lấy áo khoác của hắn mặc lên cho cô. Đinh Tiểu Lộ trông thật nhỏ nhắn khi mặc áo khoác của hắn, cô lọt thỏm trong chiếc áo rộng.
Hắn đội mũ lên cho cô, rồi khởi động xe rời khỏi nơi đó. Khác với tâm trạng căng thẳng lúc nãy, bây giờ cả hai đã có thể nhẹ nhõm rồi.
Ở căn cứ của Đông Phương Tước.
Mấy ngày hôm nay, không khí không được tốt cho lắm. Ai cũng lo lắng sợ chọc giận Lý Kiệt, kể từ ngày hôm đó Vi An xem hắn như kẻ thù vậy, cô còn chẳng buồn nhìn đến hắn.
Lý Kiệt thương thế cũng đã hảo, hắn phải quay trở lại với công việc của mình, nhưng là hắn vẫn muốn Vi An chấp nhận hắn.
” Có thể nói chuyện với tôi một chút được không?” Lý Kiệt lên tiếng hỏi, khi thấy cô đang ở dưới bếp uống nước.
Vi An không trả lời, cô uống xong liền xoay người muốn trở về phòng.
” Chỉ một chút thôi!” Lý Kiệt nắm tay giữ cô lại nói lớn.
” Tôi không có gì muốn nói với anh hết!” Vi An nổi giận đùng đùng, cô hét lớn vào mặt hắn.
” Em là không muốn chịu trách nhiệm với tôi?” Lý Kiệt có chút không vui, hắn hỏi cô.
Vi An nghe hắn nói mà cảm thấy vô ngữ, người thiệt thòi là cô, cô không nói thì thôi hắn lại có thể mặt dày nói với cô như thế.
” Tôi phải chịu trách nhiệm gì với anh chứ?” Vi An nén giận, cô đang ở nhờ nhà hắn, nên vẫn là thu liễm lại một chút tính khí nóng nảy của mình.
” Em…” Đứng trước ánh mắt mạnh mẽ của Vi An, Lý Kiệt nói cũng không nên lời.
” Anh trả lời đi!” Vi An như mất hết kiên nhẫn.
Lý Kiệt ánh mắt thoáng chút buồn, hắn chưa bao giờ thất thế trước phụ nữ như vậy, Vi An là người đầu tiên làm được điều đó.
” Anh không nói? Vậy thì tôi đi!” Vi An thở dài nói, cô rút tay mình lại bước nhanh trở về phòng.
Lý Kiệt cũng như Đông Phương Tước, trước giờ chỉ giỏi đánh nhau, ba cái vụ này hắn thật sự không có chút kinh nghiệm nào.
” Anh Kiệt, Boss đến rồi!” A Hiên từ bên ngoài đi vào báo cáo.
” Tôi biết rồi!” Lý Kiệt khuôn mặt lập tức thay đổi, đứng trước mặt người của hắn, lúc nào cũng là bộ dạng lãnh khốc bá đạo. Đó là tôn nghiêm của hắn.
Trong phòng, ngoài Đông Phương Tước còn có Đinh Tiểu Lộ, hắn đưa cô đến đây. Lý Kiệt hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền lấy lại vẻ mặt bình thường. Nói ra thì bây giờ hắn cũng không còn ghét Đinh Tiểu Lộ nữa, ngày hôm đó hắn cũng nhìn thấy cô bảo vệ Đông Phương Tước, lại còn kêu Vi An cứu hắn ra. Mọi ác cảm cũng dần vơi đi.
” Lý Kiệt, cậu đã thấy khỏe hơn chưa?” Thấy hắn ngẩn ngơ, Đông Phương Tước lên tiếng hỏi.
” Tôi đã ổn rồi! Cũng không có vấn đề gì lớn!” Lý Kiệt gật đầu trả lời.
Đinh Tiểu Lộ nhàn nhạt nhìn hắn, cô có hơi khâm phục hắn đi. Bị Mộc Hy Nhi hành hạ muốn chết đi sống lại như thế, mà vẫn còn cứng miệng nói không sao.
” Chuyện Mộc Hy Nhi và Mộc Từ Khiêm đã giải quyết xong rồi! Cậu không cần phải nghĩ đến bọn chúng nữa đâu!” Đông Phương Tước lại lên tiếng.
Sau khi ắn nhận lại Triệu Phong Hành, thì hắn cũng giữ lời hứa mà thả Mộc Hy Nhi và Đường Minh đi. Nhưng mà hắn lại thông báo cho kẻ thù của Đường Minh biết, bị Đông Phương Tước đánh cho tơi tả, thế lực của ông ta cũng mất đi. Vì vậy, cuối cùng hai cha con đều phải bỏ mạng dưới đáy biển, vì bị kẻ thù truy kích.
” Boss, tôi xin lỗi vì không thể bảo vệ Hứa quản gia!” Lý Kiệt cúi đầu nói, đây cũng là điều khiến hắn day dứt không thôi.
” Ông ấy ở trên thiên đàng, cũng không muốn thấy cậu tự dằn vặt như vậy đâu! Cố mà sống thay phần ông ấy!” Đông Phương Tước đứng lên vỗ vai hắn nói.
Lúc này, Diệp Vấn Thiên ở bên ngoài chạy vội vào trong.
” Boss, tìm thấy Charlie rồi!”
” Hắn ta đang ở đâu? Mau đem hắn về đây!” Đông Phương Tước liền nhìn hắn ra lệnh, tìm được Charlie nhất định sẽ có manh mối.
Bình luận