“Có người mới tới rồi…”
“Ha ha…”
Cùng với thời điểm quả cầu băng vây hãm Phong Vân ở trong rơi vào
rãnh biển hắc ám, sâu trong lòng rãnh bỗng vang lên vô số âm thanh tanh
tưởi hiếu sát và tàn nhẫn mà hưng phấn.
Tên hải tộc đứng ở trên cao nghe thấy tiếng vọng bên dưới thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Hy vọng các ngươi có thể sống sót được mà ra khỏi nơi này. Bằng không, nếu Á Phi của bộ tộc tinh linh tìm tới cửa thì có lẽ lại có một trận đại
chiến mất.”
Nhớ lại trước kia, mỗi lần bộ tộc tinh linh tìm đến nơi này là có bao giờ không động tay động chân trước rồi mới mở miệng nói sau đâu. Đối
tượng đương nhiên là Thế tử của bọn hắn. Toàn thể cái bộ tộc luôn ẩn núp đó cứ tới cửa thì việc đầu tiên đều là đánh nhau. Tất nhiên Thế tử của
bọn họ chưa một lần phải chịu thiệt thòi, thế nhưng cung điện dưới đáy
biển cứ phải trùng tu đi trùng tu lại nhiều lần, việc này quả thực rất
lãng phí.
“Ồ, ôi…” Tên hải tộc còn đang thở dài rung đùi đắc ý thì đột nhiên trông thấy ở đằng xa xuất hiện một tia sáng trắng trên mặt biển
xanh biếc. Một luồng sáng bạc từ mặt biển lập tức bắn thẳng xuống dưới
và lao về phía tẩm cung của Thế tử bọn họ.
“Đã tìm tới cửa nhanh như vậy sao?” Tên hải tộc vội vàng
nhấc chân xoay người tìm một nơi tạm lánh. Bộ tộc tinh linh đã tới rồi,
hắn phải chạy xa tới mức xa nhất có thể, tuyệt đối không thể làm vật hy
sinh được.
Cột sáng trắng mang theo ánh biếc xuyên qua làn nước rồi nhô lên cao và rơi vào trong tẩm cung của Thế tử mỹ nhân ngư.
“Người đâu?” Á Phi cầm đầu từ trong cột sáng bước ra. Hắn
ngẩng đầu nhìn Thế tử mỹ nhân ngư Li Giang đang âm trầm khoanh hai tay
trước ngực và đứng im phía trước. Hắn đã bám sát theo linh lực thảo mộc
có trên người Phong Vân và Tiểu Thực. Phong Vân này lại như thể vừa làm
một chuyến du hành nhảy vọt trong không gian mà rơi xuống vùng biển cách xa nửa vòng đại lục này. Thực sự đã khiến hắn phải tìm kiếm vô cùng vất vả. Cũng may hắn đã quá quen với việc này.
“Bồi thường cho ta đi!” Cùng lúc đó, Li Giang vẻ mặt âm trầm cũng nghiêng đầu nhìn về phía đám tinh linh của Á Phi vừa mới xông vào cửa.
Á Phi nhận ra vẻ âm trầm trên gương mặt của Li Giang, mỹ nhân ngư này hiếm khi đen mặt lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ngay khi cảnh tượng xung quanh lọt vào tầm mắt, gương mặt khuynh quốc khuynh thành cũng hơi hơi có chút méo mó.
Cái giường mà Li Giang thích nhất đã bị đập bể, pho tượng mỹ nhân ngư do tự tay hắn điêu khắc cũng đã vỡ vụn. Tẩm cung do hắn thiết kế và xây dựng cũng bị hở ra một lỗ, gió mát cứ thế không ngừng lùa vào.
Thấy rõ ràng khung cảnh xung quanh, Á Lê vốn hiểu rõ về Li Giang liền rụt đầu lại và trốn sau lưng Hỏa Phượng. Hắn hiểu rõ Li Giang này bây
giờ còn không tức giận chẳng qua chỉ là đêm trước của cơn bão mà thôi,
Li Giang này chắc chắn đang tập trung năng lượng.
“Người đâu?” Sau khi qua cơn kinh ngạc, Á Phi lại mở miệng
hỏi một lần nữa, có điều lúc này, trong giọng nói âm trầm của hắn đã
mang theo một chút vội vàng và lo lắng. Nơi này đích thực đã bị Phong
Vân tàn phá, có lẽ Phong Vân đã lành ít dữ nhiều. Hắn đã vội vàng dùng
thuật Thuấn di để đến đây, không ngờ tình hình đã bị Phong Vân làm cho
rối ren đến mức này rồi.
Thực là, trêu ai không trêu, lại đi trêu vào Li Giang.
“Ngươi thử nói xem cô ta đang ở đâu?” Li Giang nhìn Á Phi,
hàm răng hơi lộ ra, nụ cười đầy yêu khí của hắn không khiến người ta cảm thấy tươi đẹp mà chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
“Có lẽ đem làm thức ăn cho rồng biển rồi.” Á Lê trốn đằng sau liền xen mồm vào.
Hỏa Phượng và đám tinh linh chiến đấu nghe thấy thế đều đồng loạt
giật giật khóe miệng. Tuy bọn họ không thường xuyên lui tới nơi này
nhưng trong địa giới của tộc mỹ nhân ngư dưới đáy biển sâu, thứ lợi hại
nhất không nghi ngờ gì nữa chính là rồng biển.
Bình luận