Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kéo thân thể của cô, sải bước đi ra thang máy.
“Anh buông tay, anh muốn mang tôi đi đâu? Tôi không muốn đến gần anh!
Anh buông tay! ! Để cho tôi đi!” Đường Khả Hinh vừa rơi lệ vừa kéo lại
bàn tay nhỏ bé của mình, vừa khóc vừa kêu: “Anh muốn mang tôi đi đâu?”
Đông Anh nghe được âm thanh, bước nhanh ra khỏi phòng thư kí, cùng đồng
nghiệp bộ phận hành chánh kinh ngạc nhìn Tổng Giám đốc kéo một nhân viên nhà hàng tây, đi về phía phòng Tổng Giám đốc.
“Anh buông tay! Anh kéo tôi đau !” Đường Khả Hinh rơi lệ, càng không
ngừng xoay bàn tay nhỏ bé của mình, ủy khuất khóc thút thít.
Tưởng Thiên Lỗi không chú ý cô khóc thút thít, lại dùng sức lôi cả người cô vào phòng Tổng Giám đốc, sau đó đưa lưng về phía sau, cánh cửa phịch một tiếng đóng lại!
“Anh muốn làm gì ?” Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi ném ở trên ghế sa
lon, rơi lệ nhìn anh nói: “Anh kéo tôi vào đây làm gì? Tôi và anh không
hề có một chút quan hệ! Ba năm trước đây, là lỗi của tôi, được chưa? Là lỗi của tôi! Tôi không nên vì một chai rượu đỏ, chạy vào trong phòng
của anh! ! Là lỗi của tôi được chưa? Anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi không có loại năng lực vĩ đại để chống lại anh, tôi cũng không có ý đồ muốn lấy
cái gì, tôi chỉ muốn cầu xin một nơi bình yên mà thôi! !”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đứng ở bên sa lon, tức giận nhìn cô.
Đường Khả Hinh không muốn nói thêm lời nào nữa, chỉ rơi lệ muốn đứng lên, đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của cô, vứt cả người cô lên trên ghế sa lon lần nữa.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, nhìn Tưởng
Thiên Lỗi, nước mắt từng viên lăn xuống, vết sẹo màu hồng bên má trái
mang ưu thương thật sâu, lộ ra trước mắt anh, cô đau khổ rơi lệ nói:
“Tôi mặc kệ anh muốn làm gì! ! Nhưng tôi sẽ không cho anh có cơ hội sỉ
nhục tôi nữa ! ! Anh biết đối với tôi rượu đỏ quan trọng như thế nào
không? Nó giống như máu trong sinh mạng tôi! ! Chống đỡ cho tôi sống
tiếp! Tôi không có ý đồ khác! ! Tôi có thể có ý đồ gì? Má trái của tôi
đã bị hủy, tôi không có tư cách hy vọng bất kì người đàn ông nào yêu
thương! Tôi cũng không nghĩ tới! ! Hôm nay sẽ không, ngày mai cũng sẽ
không! !”
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô, im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh càng nói càng suy sụp, khổ sở khóc nói: “Tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy? Đem má trái của tôi ra sỉ nhục tôi ? Anh có biết bởi
vì nó tôi đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ không? Tương lai của tôi, vẫn
phải tiếp tục không ngừng chịu khổ! ! Tại sao anh tàn nhẫn như vậy? Nếu
sớm biết anh đối với tôi như thế này, lúc ấy tôi không nên cám ơn anh
thu nhận tôi ! Cuộc sống của tôi, mặc dù nghèo khó, khốn cùng, nhưng ít
nhất tôi còn có lòng tự trọng! ! Đó là nguyên tắc làm người căn bản của
tôi! Tại sao muốn chà đạp nó?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên xốc xếch, nhìn cô hai mắt lăn xuống nước mắt, đột nhiên có cảm giác phiền não, nhanh chóng mở cúc áo trên
âu phục của mình, cởi ra âu phục.
Đường Khả Hinh lắc mình, khóc muốn đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi vứt bỏ âu phục, tay nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, gấp gáp kéo cả người, sau đó dùng sức xoay một cái, buộc cô đối mặt với mình, tức giận siết chặt cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,
nói: “Thoạt nhìn không giống lúc trước! Nhưng vẫn như vậy!”
Thân thể Đường Khả Hinh run rẩy, nước mắt từng viên lăn xuống nhìn anh!
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, siết chặt cằm của cô, nhìn giọt nước mắt
lăn xuống, lại nói: “Vẫn giống như ba năm trước đây, một chút cũng không chịu thua! Muốn ở lại nơi này, chịu một chút uất ức lại đòi sống chết
rồi!”
“Tôi không đòi sống chết!” Đường Khả Hinh khóc nói.
“Cô nhìn lại cô đi, bây giờ giống cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nói: “Còn nói nơi này cô thấy được ánh mặt trời, nói rất hay nhưng cô cũng
giống như ba năm trước đây, không đáng tin tưởng! ! Cô không có má trái, chính xác là sự thật! Không đúng sao?”
Đường Khả Hinh nhất thời oán hận nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô không chịu thua chút nào, lại nói: “Nếu cô dám
đối mặt, người khác sẽ không gây tổn thương cho cô được! ! Bây giờ cô
không dám đối mặt, cho nên tôi mới có thể tổn thương cô! Hơn nữa hoàn
toàn tổn thương!”
Đường Khả Hinh đau lòng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lại bị anh
kéo mình nhào tới trong ngực của anh, cô ngẩng mặt lên, rơi lệ nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống nhìn cô gái này đang đứng ở trước mặt của
mình, ba năm trước đây là cô gái nhỏ xinh đẹp dí dỏm, lúc cười lên, luôn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ trông rất đáng yêu, lúc này mang theo vết
thương đầy người xuất hiện trước mặt của mình, trong đầu hiện lên hình
ảnh ba năm trước đây cô đứng ở giữa con đường tối tăm, anh hơi bất đắc
dĩ thở dốc, rốt cuộc có chút khó khăn nói: “Tôi xin lỗi.”
Đường Khả Hinh đột nhiên dừng lại, hai hàng nước mắt lả chả nhìn Tưởng
Thiên Lỗi, nói có có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, khẽ nhíu mày, nói: “Tôi xin lỗi.
Lời nói của tôi lúc xế chiều hôm nay, chính xác bị kích động.”
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, nước mắt lại từng viên lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi thấy cô vẫn rơi lệ như vậy, liền chán ghét nói: “Ba năm
trước đây, sớm biết yếu đuối như vậy, có lẽ tôi sẽ tiễn cô một đoạn
đường, đưa cô đến nhà.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh đột nhiên đau xót, nhớ lại tất cả mọi
chuyện mình gặp phải ba năm trước đây, trong lòng của cô chợt đau nhói,
không nhịn được vươn tay, hung hăng đánh lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi một
đấm! !
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ đứng tại chỗ để mặc cho cô đánh!
Đường Khả Hinh không nhịn được, đôi tay che mặt bật khóc, nước mắt từ trong kẽ tay lăn ra. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô như vậy, đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây, cô
giả vờ làm người yêu của mình, thậm chí còn giả vờ là mẹ đứa bé, sau đó
chết sống ngồi ở xe bên ngoài, che mặt khóc rống, nước mắt liền từ giữa
kẽ tay lăn ra, anh không khỏi bật cười.
Đường Khả Hinh thả tay xuống, cả khuôn mặt đều là nước mắt, ngây ngốc
nhìn nụ cười trên mặt Tưởng Thiên Lỗi, cô tức giận nức nở nói: “Anh cười cái gì? Anh còn cười được? Anh không có tính người hả?”
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nhắc tới, nhưng vẫn không nhịn được cúi xuống cười khẽ.
“Anh còn cười!” Đường Khả Hinh không ngừng khóc, lại đưa ra tay đánh lồng ngực anh mấy cái.
Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng nắm hai bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở trên
ngực, vươn tay ôm thân thể nhỏ nhắn của cô, chậm rãi dùng sức ôm cô chặt vào trong ngực, tay dịu dàng nhẹ đặt trên mái tóc ngắn của cô.
Đường Khả Hinh sửng sốt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay khẽ đặt ở nơi lồng ngực của anh, có chút mềm yếu.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, tay khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô, nhớ
tới ba năm trước đây, lúc cô báo cảnh sát bắt mình vẫn còn mái tóc thật
dài buộc đuôi ngựa, đong đưa trong không trung, sợi tóc trên trán bay
múa, buông xuống dưới, giắt lên trên cánh môi rướm máu, anh im lặng,
ngón tay thon dài vuốt nhẹ tóc cô.
Đường Khả Hinh cảm nhận được động tác của Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức
đẩy thân thể anh ra, lui về phía sau một bước, có chút đề phòng nhìn
anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô, thấy cô dần dần bình tĩnh lại, liền nói:
“Nếu tâm trạng bình tĩnh rồi thì đi ra ngoài làm việc đi, xem như chuyện hôm nay chưa xảy ra.”
Đường Khả Hinh sững sờ, suy nghĩ một chút, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thái độ cô như vậy, lại nói: “Hôm nay tôi kích
động, tôi có nguyên nhân của mình nhưng không phải vì cô. Cô không cần
thiết vì chuyện của tôi mà bỏ công việc này. Cô ở lại hay không đối với
tôi không có ảnh hưởng, nhưng cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, quy định của khách sạn, bước ra khỏi cánh cửa này trong vòng ba năm không được trở
lại làm nữa, đây là quy củ, tôi không thể sửa đổi vì bất cứ ai.”
Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện xảy ra ở trong phòng ăn hôm nay, biết
không có cách nào lại nơi này nữa, cũng biết mình đã nói rời khỏi, nếu
cứ ở lại chỗ này, cho dù mình không biết xấu hổ, Nhã Tuệ cũng sẽ mất hết mặt mũi, cô vẫn kiên định với suy nghĩ của mình lúc ban đầu, nói: “Tôi
vẫn . . . . . .”
“Cho cô nghỉ phép.” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên xoay người đi về phía bàn
làm việc, cầm lên bút máy viết một loạt chữ tiếng anh trên tờ giấy nào
đấy, kéo xuống, nhanh chóng xoay người, liếc mắt nhìn tờ giấy, quyết
định nói: “Cho cô nghỉ phép một tuần lễ có hưởng lương, xem như bồi
thường hôm nay cô bị uất ức.”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh sững sốt, cũng đã nhìn thấy Tưởng Thiên
Lỗi đem tờ giấy nghỉ phép đưa tới trước mặt của mình, cô ngây ngốc nhìn
một loạt chữ tiếng anh ở phía trên, không biết nên nói gì.
Tưởng Thiên Lỗi thấy cô bộ dáng kia, liền cầm tờ giấy nghỉ phép, gõ một cái lên trán của cô.
Đường Khả Hinh giật mình chớp mắt một cái, nhìn lại tờ giấy nghỉ phép vẫn còn do dự.
“Cầm, đi ra ngoài đi. Tôi rất bận việc” Tưởng Thiên Lỗi xoay người đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống mở văn kiện ra.
Đường Khả Hinh vẫn cầm tờ giấy nhỏ, nhìn phía một loạt chữ tiếng anh
phía trên, do dự một lúc lâu, hai mắt hơi lóe sáng, cẩn thận cất bước,
đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng để tờ giấy nhỏ ở trước
tài liệu của anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt cứng lại, mới vừa muốn nói chuyện.
Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút ngượng ngùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . chữ tiếng anh ở trên là gì vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm, nói: “Cầm đi ra ngoài giao cho Đông Anh, cô ấy sẽ giải thích cho cô nghe.”
Đường Khả Hinh lại nhìn anh một cái, thái độ có chút cứng rắn, liền im
lặng cầm tờ giấy nhỏ, xoay người, vừa nhìn chữ tiếng anh phía trên, vừa
đi ra ngoài cửa. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của cô.
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Đông Anh mỉm cười
đứng ở cửa, mặt của cô đỏ lên, đứng ở cạnh cửa phòng Tổng Giám đốc, khẽ
cắn môi dưới, đưa tờ giấy trong tay cho Đông Anh nói: “Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . là Tổng Giám đốc nói tôi giao cho cô. . . . . . Cô
giúp tôi nhìn xem, phía trên này viết cái gì vậy?”
“Được.” Đông Anh mỉm cười nhận lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn, liền mỉm
cười, nhìn Khả Hinh nói: “Chúc cô nghỉ phép vui vẻ, chút nữa cô có thể
tan việc, sau khi thay thường phục, đến phòng ăn nhà khách Đại Dương,
lúc đó, tự nhiên sẽ có người nói cho cô biết phải làm sao.”
Đường Khả Hinh vẫn cảm thấy có chút mất mặt, nói: “Nhưng. . . . . . Rõ
ràng . . . . . tôi ở trước mặt nhiều người nói từ chức, tôi cũng không
dám trở về. . . . . . Tôi sợ. . . . . .”
Đông Anh nghe vậy cũng không an ủi, chỉ nói: “Nếu như cảm thấy có chút
ngượng ngùng, vậy lần sau cũng đừng hành động bừa bãi như vậy. Nhưng. . . . . . Mặc kệ lúc nảy cô cam kết điều gì, chọn đi khỏi hay không vẫn là
quyết định của cô, không liên quan đến người khác.”
Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, chỉ đành cúi đầu mỉm cười, sau đó liếc nhìn tờ giấy ghi chép bằng tiếng anh trong tay Đông Anh, có chút
tò mò ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh hỏi: “Xin hỏi. . . . . . một loạt chữ
tiếng anh kia là viết cái gì vậy?”
Bình luận