Bọn Lâm Sở Nhai không thể tin nổi trợn to hai mắt nhìn về phía trên sàn phòng khách, trên bàn trà, còn có trên ghế sa lon, có rất nhiều chai rượu đỏ hang mẫu nghiêng ngã. . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Tào Anh Kiệt chỉ vào những cái chai.
“Đừng nói, nhất định là Tổng Giám đốc Trang chúng ta làm chuyện tốt.” Lâm Sở Nhai ngơ ngác nói: “Bởi vì anh ấy không nở uống chai lớn, luôn dùng chai nhỏ giải quyết mình và người ta”.
Tiêu Đồng nghe xong, lập tức có dự cảm không tốt, đi dọc theo từng chai rượu đỏ trên sàn, nhẹ nhàng đi lên phòng Piano, lập tức vẫy mọi người đến xem!
Bọn Lâm Sở Nhai vội vàng xông qua, nhìn trên mặt chiếc Piano ba chân khổng lồ, nằm một nam một nữ, nam chính là Tổng Giám đốc Trang vĩ đại, tư thế tuyệt đẹp, anh đang nằm ở trên bụng mềm mại của một cô gái nhỏ, không cần nói cũng biết cô gái này nhất định là Đường Khả Hinh, cô cũng đang ngủ mơ màng, mặt nghiêng qua một bên, tay đặt ở trên gương mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên.
“Trời ạ. . . . . . sao lại thế này?” Lúc Lâm Sở Nhai nói lời này, thật ra khuôn mặt anh rất hưng phấn, bởi vì anh vốn là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn!
“Còn có thể xảy ra chuyện gì?” Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh thật đáng thương mà nằm ở trên mặt Piano, bị một người đàn ông cao 1m9 gối đầu trên bụng, cô cũng ngủ được, thật là cực phẩm, cô cảm thán nói: “Nhất định là tối hôm qua đã xảy ra chuyện.”
“Không thể nào! Cô xem quần áo của bọn họ chỉnh tề ” Tô Lạc Hoành rất cầm thú nói!
Vẻ mặt Tiêu Đồng bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Tô Lạc Hoành nói: “Tôi nói, tối ngày hôm qua Đường Khả Hinh đã xảy ra chuyện, cho nên cô ấy đau lòng khổ sở, Tổng Giám đốc mang cô ấy tới nơi này, uống rượu giải sầu!”
Tô Lạc Hoành cau mày nhìn về phía cô nói: “Ôi chao! Đàn ông và phụ nữ suy nghĩ không giống nhau sao?”
Mấy người bọn họ cùng nhau lặng lẽ tiến lên, vây quanh chiếc Piano khổng lồ, nhẹ nhàng di chuyển, nhìn một nam một nữ này ngủ ngon lành.
“Tổng Giám đốc chúng ta giống như một đứa trẻ nằm ở trong bụng mẹ, rất cảm động nha. . . . . .” Lâm Sở Nhai đột nhiên xúc động, rất kích động nói.
Đám người cùng ngu ngốc nhìn về phía anh.
“Nhìn cái gì vậy? Tôi nổi hứng làm thơ có được không?” Lâm Sở Nhai cũng nhìn về phía mấy người ngu ngốc.
“Tôi thấy anh nổi thú tính thì có!” Tô Lạc Hoành nói móc anh!
“Anh quá bỉ ổi!” Lâm Sở Nhai tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành.
“Đừng tranh cãi nữa!” Tiêu Đồng có chút đau lòng nhìn bộ dáng tiều tụy của Khả Hinh, nói: “Để cho cô ấy ngủ yên một lát. Tối hôm qua nhất định rất đau lòng. Mọi người nhanh dời lão đại đi, đè ở trên bụng người ta chuyện như vậy cũng làm được, khó trách Tinh Xuyên không thích anh ấy!”
“Mẹ nó! Thật nhiều người muốn đè anh ấy còn không được đấy !” Tô Lạc Hoành lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh nhíu mày.
Mấy tên cầm thú và Tiêu Đồng lập tức vèo một tiếng lách người chạy mất!
Đường Khả Hinh nhất thời cảm giác eo của mình đau, thậm chí ở giữa bụng có một vật cứng đè nặng, cô nhăn nhẹ khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy, thở dốc một hơi, mới vừa chuyển người, lại cảm thấy ở giữa bụng vẫn bị đè ép nặng nề, hai tròng mắt đầy sương mù hơi lóe lên, cô chậm rãi mở mắt, trong mờ mịt nhìn thấy trời xanh mây trắng gần ngay trước mắt, giống như mình đưa tay có thể chạm đến, cô lập tức tỉnh táo, hai mắt lim dim chớp chớp, cô không có nhìn lầm, đó là quả cầu thủy tinh, thậm chí phong cảnh ngoài cửa sổ được thu nhỏ lại, đem phong cảnh bên ngoài tạo thành một bán cầu khổng lồ vây quanh mình . . . . . .
Cô đột nhiên có chút kích động nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, đều ở trong đáy mắt, tay giống như có thể chạm đến, cô chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé, đón lấy trời xanh mây trắng ấm áp vây quanh mình, đột nhiên nghĩ tới một câu nói: con người khi còn sống, nếu muốn hạnh phúc, hãy đem phong cảnh tốt đẹp giấu ở trong lòng.
Cô đột nhiên nở nụ cười, cười thật kích động, cảm thấy thân thể mình như trời xanh mây trắng nhẹ nhàng bay, một loại cảm giác hoàn toàn mới đi theo mình, cô hưng phấn mới vừa muốn động đậy thân thể, nhưng vẫn cảm thấy ở giữa bụng nặng nề, cô nghiêng mặt sang bên nhìn về phía giữa bụng, lại thấy Trang Hạo Nhiên rất tao nhã nằm ở bên cạnh mình, thậm chí đầu của anh gối lên bụng của mình, mặt hướng về phía mình, lông mi thật dài, bao trùm mí mắt dưới, nghe nói đàn ông có lông mi thật dài rất chung thủy, không biết có đúng hay không? Cô nhớ tới chuyện anh yêu Tinh Xuyên, không nhịn được cười, nhìn sống mũi cao thẳng và bờ môi khêu gợi của anh, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai. . . . . .
Cô sâu kín nhìn anh, nhớ tới đêm qua anh ôm mình nằm ở trên đàn piano, có chút khêu gợi cố chấp, nhìn mình nói: “Nằm tại đây, sáng sớm ngày mai, cô sẽ thấy niềm vui không tưởng tượng được. . . . . .”
Cô nở nụ cười cảm động, lại ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng trong thế giới nho nhỏ của mình, thật đẹp thật đẹp, cô cười thật vui vẻ, thậm chí lúc này, cô thật sự cảm thấy mình hạnh phúc, thật sự cảm thấy buông lỏng, đó là trời cao biển rộng.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua!
Dưới bầu trời xanh mây trắng dần dần thay đổi hình dáng, chợt có chú chim nhỏ bay qua, dừng ở trước quả cầu thủy tinh, nghiêng cái đầu đáng yêu rồi vỗ cánh bay đi.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên đang trong cơn buồn ngủ mãnh liệt tỉnh giấc, mở mắt ra, nhìn về phía trời xanh mây trắng đều ở trong đáy mắt, anh cười khẽ một tiếng, vừa muốn xoay người, phát hiện trên Piano chỉ có mình, bóng người nhỏ bé xinh đẹp không biết đi đâu, anh có chút ngạc nhiên đi xuống Piano, chân không đi ra khỏi phòng Piano, đột nhiên nghênh đón một làn gió biển, nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mặt, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhưng nhìn cả phòng khách đều là chong chóng gió bảy màu xinh đẹp, bọn chúng được cắm từng góc, khoái trá chuyển động màu sắc hạnh phúc, anh sững sờ nhìn những bánh xe hạnh phúc này, không nhịn được nở nụ cười, lại một làn gió biển phất qua mặt, thậm chí anh ngửi thấy một mùi thơm cỏ Lavender, mùi thơm này mang theo một chút kí ức, quấn lấy mình. . . . . .
Có một cô bé xinh đẹp, mặc váy trắng, buộc lên tóc đuôi ngựa thật cao, tay cầm chong chóng gió, xoay người về hướng mình nhẹ nhàng động lòng người vẫy tay một cái, cười rất ngọt ngào . . . . . .
Hai mắt của anh lộ ra dịu dàng, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về phía chong chóng gió khắp phòng một lần nữa, so với mọi thứ xa hoa, cái này còn xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn, mộng ảo hơn.
Trên bàn trà có tờ giấy nhỏ màu tím bị con Sư Tử bằng ngọc đè lên đang theo gió bay bay.
Anh có chút tò mò cầm tờ giấy nhỏ kia lên, nhìn trên mặt có nét chữ xinh đẹp viết: tôi nhìn thấy anh ngủ rất say cho nên tôi không có gọi anh, nhưng tôi lại biết anh tỉnh lại, có thể sẽ hơi nhức đầu, cho nên tôi tìm được một chút nguyên liệu ở trong tủ lạnh nấu một chút canh gà nhân sâm, đặt ở trên bàn ăn, tỉnh lại thì ăn một chút sẽ giải rượu rất tốt. Hôm nay, tôi muốn xin anh nghỉ một ngày, bởi vì tôi có một chút chuyện phải làm, tôi đi nha. Cám ơn anh.
Trang Hạo Nhiên cười khẽ một tiếng, chuyển bước chân đi về phía phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy một cái nồi hầm nhỏ màu trắng, đặt ở trên bàn cơm, anh chớp mắt một cái, vươn tay mở nắp nồi hầm, quả nhiên trong nồi bay ra một mùi nhân sâm lẫn mùi gà thơm nồng nóng hổi, tràn vào lòng người làm cho tinh thần người ta phấn chấn, anh hài lòng mỉm cười.
Đại sảnh khách sạn Á Châu.
Đường Khả Hinh yên tĩnh mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, có chút chột dạ đội nón kết màu trắng, đôi tay cắm ở trong túi áo, cúi đầu từng bước từng bước đi về phía trước.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới vừa từ Câu lạc bộ ra ngoài, đang nghe Đông Anh nói cái gì, nhìn thấy Khả Hinh một mình yên tĩnh đi qua bên cạnh mình, muốn đi ra ngoài. . . . . .
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên xoay người, gọi cô lại! !
Đường Khả Hinh giống như không có nghe được, hai mắt trong trẻo lạnh lùng sải bước đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng cô vội vã, anh im lặng không lên tiếng, giơ tay bảo Đông Anh không cần đi theo, một mình đuổi theo bước chân cô, cất bước đi ra đại sảnh, sau đó đón gió biển lẫm liệt, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, đuổi theo cô đi tới trước trạm xe buýt, mới vừa muốn gọi cô, lại thấy Đường Khả Hinh đội mũ rất đáng yêu, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía mình.
Anh dừng tại chỗ, nhìn về phía bộ dáng cô rất trong sáng, nhớ lại đêm qua cô rất xinh đẹp hấp dẫn, anh vẫn còn chưa tỉnh hồn, nhìn về phía cô hỏi: “Tối hôm qua. . . . . . cô không sao chứ?”
“Cho tôi mượn mấy đồng ngồi xe buýt! Tôi không có tiền!” Đường Khả Hinh nói thẳng.
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, nhìn về phía cô, nói: “Cô và Tổng Giám đốc Trang vĩ đại ở chung một chỗ, tại sao ngày ngày không có tiền?”
“Tôi và anh ở chung một chỗ, 100 đồng mua mấy cái bánh bao, anh cũng muốn hỏi tôi lấy lại chín mươi mấy đồng!” Đường Khả Hinh trả lời anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
“Cho mượn không?” Ánh mắt Đường Khả Hinh có chút nhàn nhạt nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, từ trong túi tây trang của mình, móc bóp ra, có chút tức giận rút ra 100 đồng đưa về phía cô.
“Cám ơn. Ngày mai tôi đi làm sẽ trả lại cho anh!”
“Lần trước cô còn chưa có trả lại. . . . . .”
“Ồ! Lần sau tôi trả một lúc hai trăm. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, liền lạnh nhạt xoay người đón gió biển mãnh liệt, chuẩn bị đón xe buýt.
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi lại gọi cô, hơi cao giọng hỏi: “Tối hôm qua cô không có sao chứ?”
Khả Hinh quay đầu lại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt lộ ra một chút lạnh lùng, hỏi: “Tối hôm qua tôi có chuyện gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng đón gió, nhìn anh một lúc lâu, biết xe buýt trước mặt sắp tới, liền thật lòng nói với anh: “Mọi chuyện tối hôm qua đều không có liên quan tới tôi, nhưng tôi muốn nói với anh, tôi không biết trong thế giới của anh, rốt cuộc tình yêu là cái gì? Là có nhau một lần hay có nhau mãi mãi? Là dắt tay của cô ấy hay ở xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc? Mà tôi nhìn thấy các người không cam lòng muốn có nhau một lần, cũng không thể có nhau mãi mãi, cũng không thể dắt tay của cô ấy, cũng không thể ở phía xa xa chúc phúc cho cô ấy. . . . . . Vậy tình yêu này của anh được xem là cái gì chứ? Nếu như có một ngày, anh và cô ấy đã già, sau đó quay đầu lại, các người nhớ lại cái gì đây? Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”
Cô nhìn chằm chằm về phía anh, hỏi.
Anh cũng nhìn chằm chằm về phía cô.
Ánh mắt Đường Khả Hinh lộ ra một chút đau lòng, lại ngẩng lên đầu nhìn về phía anh nói: “Nếu tôi thật sự yêu một người. . . . . . Tôi thấy anh ấy khổ sở và cô đơn, tôi sẽ cố gắng muốn có anh ấy. . . . . . hoặc là buông tay để cho anh ấy hạnh phúc. . . . . . Bởi vì chỉ cần anh ấy hạnh phúc, tôi có thể hạnh phúc. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . .”
Cô không nói hai lời, nhảy lên xe buýt, tìm một vị trí gần cửa sổ, nhìn về phía trước, xe chậm rãi chạy đi, không nhìn phía ngoài cửa sổ một lần nào.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài xe buýt, đón gió biển, nhìn chiếc xe buýt màu trắng chạy đi, hai mắt của anh lộ ra ánh sáng sâu thẳm.
Đã đến phố nhỏ Tây Hoa!
Đường Khả Hinh vẫn đội mũ, cúi đầu, nhàn nhạt đi xuống xe, dọc theo con đường Mộc Lan thật dài, đạp tia nắng mặt trời trên đất, hơi mỉm cười từng bước từng bước đi về phía trước, không ngờ mới vừa đi tới bên cạnh hồ sen, có một bóng dáng thật dịu dàng chắn ở trước mặt của mình, cô sững sờ ngẩng đầu lên, đón gió mát, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ vẫn mặc tây trang đêm qua, vẻ mặt tiều tụy đứng ở trước mặt của mình, thở dài một cái, mệt mỏi nói: “Anh đợi em cả buổi tối, cho rằng cả đời này em cũng sẽ không trở lại. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn về phía anh.
Bình luận